Toàn Cầu Cao Võ

Chương 856: Thuê Cường Giả Kim Thân

Ngô Khuê Sơn không xem trọng kế hoạch này, rất nhiều cường giả thế hệ trước cũng vậy, chỉ ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Có lẽ... có lẽ có thể tìm ra một nơi thích hợp để sống thì sao?
Những năm gần đây, thực ra cũng có một số cường giả đỉnh cấp đang tìm nơi tránh nạn thích hợp, có cường giả bay vào vũ trụ, đến hiện tại vẫn còn lang thang ngoài đó.
Nhưng tìm được chưa?
Không tìm được!
Có thời gian làm vậy, còn không bằng suy nghĩ cách làm sao đánh tan địa quật.
Phương Bình nghe vậy bĩu môi nói: "Chạy cái gì, ta không chạy, ta muốn lăn lộn tìm lợi ích. Đồ ngốc mới chạy, trên mặt đất, kiểu gì ta cũng sẽ sống được, ra ngoài vũ trụ rồi... chính là thịt cá trên thớt, mặc người chặt chém.
Cái kế hoạch rách nát này, đại khái cũng chỉ dùng để khiến các cường giả đỉnh cấp thế hệ trước yên lòng, trên thực tế, không có tác dụng gì lắm."
Ngô Khuê Sơn hơi ngạc nhiên, buồn cười nói: "Ngươi nhìn ra được?"
"Chuyện hiển nhiên mà!"
Phương Bình cười nhạo nói: "Ta thấy, chắc chính phủ sợ các vị tuyệt đỉnh cấp chín kia bỏ chạy. Nói thật, người khác khó sống được, nhưng nếu những cường giả này muốn liên hợp lại, vào địa quật chiếm núi làm sơn vương đều được. Địa quật chưa chắc đã đem quân đi đánh bọn họ.
So với việc gọi là hạt giống tinh anh, ta thấy giống con tin hơn.
Đương nhiên, cũng không mơ hồ như vậy. Chính phủ nuôi con cháu các ngươi miễn phí, ngươi phải đứng ra bảo vệ nhân loại.
Thật đấy, hiểu được điều này, ta chẳng đố kỵ chút nào, nếu như ta là cường giả tuyệt đỉnh cấp chín, chính phủ làm như vậy cũng coi như giúp ta yên lòng.
Dù biết chưa chắc đã hữu dụng, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì cả."
Ngô Khuê Sơn thấy buồn cười, Trần Diệu Đình cười nói: "Với tính giác ngộ này của ngươi, vào giới chính trị cũng là nhân vật đáng gờm."
Phương Bình nhún vai nói: "Này có là gì, chẳng lẽ hai vị hiệu trưởng không biết ư? Lần này, hiệu trưởng Ngô cố ý nói ra chuyện này, cũng may có thể đòi được chút lợi ích, nếu xem chuyện này là điểm yếu để bắt thóp bọn họ thì chả có ích lợi gì, chọc các vị cường giả tuyệt đỉnh kia cuống lên, chọc người ta tức giận bỏ chạy, ta xem ngài làm sao thu thập tàn cuộc."
Ngô Khuê Sơn tức giận nói: "Ngươi tưởng ta ngốc à? Vì thế ta mới tranh thủ giành lợi ích về cho Ma Võ, ta quan tâm người khác ư? Có năng lực bao nhiêu thì giành được bấy nhiêu, thực ra, 200 tỷ cũng không là bao nhiêu.
Dù sao Ma Võ có nhiều thầy trò như vậy, làm theo cách của ngươi, sắp tới có gần 10.000 người.
Chia trung bình ra, mỗi người được 20 triệu, chúng ta tiếp tục bán mạng, có gì mà không được.
Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, không biết chính phủ còn đang trữ bao nhiêu tài nguyên, đến thời khắc sống còn, không muốn cũng phải lấy ra, có cung cấp miễn phí cũng không có gì lạ.
Chúng ta chỉ lấy đi dùng sớm hơn mà thôi, không sao cả.
Đương nhiên, cũng chỉ có lần này thôi, ngươi cũng đừng làm ra chuyện gì quá mức.
Ngươi có thể hợp tác với các trường võ đại khác, nhưng nhớ kỹ, chỉ được giới hạn trong phạm vi nhất định!
Trước khi các công ty lớn hạ giá, nếu ngươi dám lấy danh nghĩa của Ma Võ để bán thuốc và dược phẩm ra bên ngoài với giá rẻ hơn, ta sẽ là người đầu tiên đánh ngươi!
Mấy công ty lớn cũng có suy tính của bọn họ, cũng không phải là kẻ địch của chúng ta, hiểu chưa?"
Phương Bình gật đầu nói: "Dạ hiểu... nhưng mà..."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Bọn họ thật không có quan hệ gì với tà giáo ạ?"
Ngô Khuê Sơn tức giận nói: "Ngươi nghĩ sao vậy hả? Tà giáo là tà giáo, kế hoạch Lưu Giống không có liên quan đến tà giáo. Kế hoạch này và giáo lý của tà giáo không giống nhau, theo cách nghĩ của tà giáo, thực ra... là dung hợp, không chỉ là dung hợp hai thế giới, mà còn dung hợp chủng tộc!"
Ngô Khuê Sơn âm lãnh nói: "Dung hợp chủng tộc... nực cười, nếu thật sự đến lúc đó, e là nhân loại thật sự tuyệt diệt rồi!"
Trần Diệu Đình cũng lạnh lùng nói: "Mấy công ty lớn đương nhiên có tư tâm, nhưng tư tâm chỉ hạn chế trong phạm vi nhất định, còn tà giáo, bọn họ đang đánh cược toàn bộ tương lai của nhân loại chúng ta!
Cho nên đừng gộp hai chuyện này làm một, gặp phải người của tà giáo, phải diệt!
Sở dĩ không tập hợp toàn lực đi tiêu diệt bọn họ... là vì không đáng."
Trần Diệu Đình lắc lắc đầu, nói tiếp: "Ngươi từng thấy được bao nhiêu tà giáo dám tập kích người bình thường? Bọn họ không có gan đó, đám người ngu ngốc này cũng chỉ tự biên tự diễn, tự hạn chế mình trong một thế giới và ảo tưởng mình trở thành bá chủ thế giới đó mà thôi.
Đương nhiên, thực ra không thể triệt để tiêu diệt bọn họ cũng vì các nhân vật cấp cao của bọn họ ẩn giấu quá sâu.
Chúng ta không thể chỉ vì tà giáo mà tra xét toàn bộ cường giả, làm vậy phiền lắm, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Trước đó, khi hiệu trưởng Ngô cố ý nói tới, đám người Trịnh Minh Hoành cũng không dám hứa chắc liệu bên phía bọn họ có tà giáo trà trộn vào hay không.
Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, cũng không có kết quả tốt."
"Ừm, nhưng mà ta vẫn cảm thấy nên tiêu diệt nhiều hơn một chút. Đám người khốn kiếp này lại dám ra tay với ta, không tiêu diệt bọn họ, sao có thể làm yên lòng dân!"
Ngô Khuê Sơn gật đầu nói: "Đương nhiên, yên tâm đi, chính phủ sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế đâu. Không chỉ chính phủ, ta chuẩn bị liên hệ một số cường giả võ đại, tiêu diệt một vài tên đã xuất đầu lộ diện, lá gan thật không nhỏ!
Mấy năm gần đây, bọn họ không trêu chọc Võ Đại, Võ Đại cũng không thèm để ý đến bọn họ.
Lần trước là chuyện của phía Nam Giang, ngươi nhất định phải dây vào, bọn ta cũng không nói gì.
Nhưng lần này không phải, biết rõ ngươi là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ mà còn dám ra tay, lần này không tiêu diệt mấy tên cao cấp của bọn chúng, chẳng khác nào nói võ đại chúng ta quá dễ bị bắt nạt!"
Trần Diệu Đình cười nói: "Ta đi nữa, ta biết một tên cấp bảy trốn ở đâu. Trước đây không thèm để ý, lần này... Tiêu diệt hắn, tìm đến phân bộ tà giáo, treo hắn lên làm gương dọa bọn họ, ai chán sống cứ nói!"
Hai vị này nói chuyện vô cùng hung hăng.
Phương Bình ngưỡng mộ, có thực lực tự nhiên có thể hung hăng.
Võ giả cấp chín không xuất hiện, các cường giả võ đại liên thủ, hầu như có thể tung hoành ngang dọc không sợ ai.
Dù là cấp chín... gặp phải mấy chục vị Tông sư vây đánh, cũng khó mà sống được.
Trừ phi tà giáo có võ giả tuyệt đỉnh cấp chín ra tay!
Không nói có hay không, dù có mà thật sự muốn ra tay, có lẽ các vị tuyệt đỉnh cấp chín chưa bao giờ xuất hiện kia cũng sẽ động thủ.
Thực lực... Quả nhiên là cá lớn nuốt cá bé.
Thực lực mạnh mẽ, tà giáo cũng không dám chọc đến mình.
Lão Lý ở bên cạnh lười biếng nói: "Đúng là nên diệt gà dọa khỉ, chỉ có chúng ta được diệt bọn chúng, nào có chuyện bọn chúng có tư cách đến đánh chúng ta!
Ngoan ngoãn làm con chuột chui lủi là được rồi, còn dám ló đầu ra, chán sống quá mà!"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Lão sư à, ngài kiềm chế một chút đi, ngài còn chả có vật chất bất diệt đây này."
Lão Lý lườm hắn, ông đây hung hăng thế đấy, sao hả?
Tà giáo dám tiêu diệt hắn sao?
Không đúng, dám trêu hắn sao?
Nhưng suy nghĩ một chút, cũng chưa chắc không dám, lão Lý ho nhẹ một tiếng nói: "Tà giáo thực ra cũng chia ra hai phe phái, một phái làm con chuột, một phái không cam tâm làm con chuột, lại khá điên cuồng, nếu gặp phải loại người này... rất khó khiến bọn chúng sợ hãi, mấy tên lần trước bị tiêu diệt đều là người của phái điên cuồng."
"Ồ."
Phương Bình không hỏi nhiều nữa, thực ra hắn không quá quan tâm đến chuyện này.
Ho nhẹ một tiếng, Phương Bình nhỏ giọng hỏi: "Hiệu trưởng, lần này bán được cổ phần trị giá 200 tỷ, dựa theo tỷ lệ cổ phần, ta có 100 cổ phiếu, được chia 15 tỷ phải không?"
15 tỷ chỉ là giá vốn, giá thị trường sẽ cao gấp 3 lần, 5 lần.
Nói cách khác, giá thị trường có thể cao hơn 50 tỷ.
Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, hệ thống định giá dược phẩm, binh khí đều tính theo 70% giá thị trường.
Nếu tính như vậy, có lẽ Phương Bình sẽ tăng thêm 30 tỷ điểm tài phú.
Đây chính là một khoản điểm tài phú kếch sù!
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, lát sau mới nói: "Ngươi nghĩ sao hả?"
"Ta cảm thấy có lẽ được chia 20 tỷ cũng không thành vấn đề..."
Ngô Khuê Sơn phì cười, rồi hừ nói: "Vậy ngươi tự đi bán đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận