Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2052: Mất Mặt!

"Bộ trưởng, nếu các ngài đi, đối phương có người trở thành Chân Vương, vậy sẽ rất phiền phức!"
"Nếu có người thăng cấp, chúng ta sẽ cố gắng tìm cách giải quyết! Ta sẽ để lại một ít phân hóa thể lực lượng tinh thần cho các ngươi, nhưng chỉ có một chút lực lượng tinh thần thôi, nhớ kỹ, chỉ khi chuyện lớn như thế xảy ra, mới được phép báo cho ta!"
Trương Đào nói đến đây, dặn dò: "Kế hoạch hiện tại là như vậy, nếu ngươi muốn quản lý Thiên Bộ, vậy thì thừa dịp bây giờ phô trương thanh thế, tốt xấu gì chúng ta cũng sẽ cho ngươi danh nghĩa làm những chuyện này, miễn cho chúng ta đi rồi, ngươi làm gì cũng không quá tiện.”
Phương Bình vò đầu, ý là muốn ta làm lão đại hả? Có phải quá nhanh rồi không?
Trương Đào mặc kệ hắn, nói xong, bóng người ông lóe lên một cái, trong chớp mắt đã rời đi.
Trước khi đi, giữa không trung có tiếng người vang lên: "Ta sẽ sắp xếp chuyện phía Huyền Minh Thiên, ngươi chuẩn bị thành lập Thiên Bộ đi, nên nhận người thì nhận người, sắp tới có lẽ sẽ cần các ngươi ra tay, vây quét một ít lão giả, trước tiên phải đánh ra tiếng tăm, ít nhất phải đánh cho bọn họ thấy tiếng!”
Phương Bình còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trương Đào đã đi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ngươi đừng có nói suông chứ! Cái gì cũng không cho, vừa mở miệng đã yêu cầu ta xây dựng một bộ mới, giỡn hả!
Đi đâu mà kiếm người bây giờ? Ai bỏ tiền? Tuyển người không cần tiền lương sao?
Không nói gì, cưỡng ép trao vị trí phó bộ trưởng cho ta, thế là xong hả?
"Càng ngày càng quá đáng!" Phương Bình bất bình mắng một câu, trong lòng lại có chút kích động, tuyệt đỉnh đều phải đi rồi sao? Kế hoạch của Lão Trương liệu có thể thành công không?
Nếu có thể... Vậy thì thoải mái!
Tuyệt đỉnh không ra tay, tuy mình không phải là nhóm cường giả đứng đầu, nhưng cũng có thể xem như cường giả bản nguyên, tuyệt đỉnh không ra tay, mình không còn kiêng kị, có thể làm rất nhiều thứ!

"Làm sao bây giờ?" Lão Trương vừa đi, Tần Phượng Thanh đã vội vàng nói: "Phương Bình, đừng lấy Huyền Minh Thiên khai đao nha! Huyền Minh Thiên Đế gì đó mắt sáng như kim, thật vất vả mới phát hiện được một thiên tài là ta... Nếu giết lão, ta đi đâu kiếm tài nguyên bây giờ."
Hắn không thèm quan tâm đến sống chết của đám lão giả cổ hủ kia! Vấn đề là… lão Huyền Minh Thiên Đế mắt sáng, nhìn trúng thiên tài là hắn. Tốt xấu gì cũng phải để hắn ăn no rồi mới trở mặt chứ.
Phương Bình liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi thật sự cho rằng bọn họ có thứ gì tốt để cho ngươi sao? Nghĩ quá nhiều rồi! Mấy ngàn năm qua, nếu có cũng dùng hết rồi! Đám người Từ Bính đến tận bây giờ cũng không thể trở thành tuyệt đỉnh, ngươi có thể làm được sao?
Lão có thể cho ngươi cái gì? Một cái kho nhỏ xíu, ngươi nghĩ là cái gì bọn họ cũng có sao? Cùng lắm là cho ngươi thứ gì đó tương đương với vật chất bất diệt! Đầu trọc, ngươi đi sai đường rồi!"
"Hả?" Tần Phượng Thanh mờ mịt, cái gì sai rồi?
"Ngươi còn nhớ lúc ngươi chưa đến cấp bốn, ngươi liều mạng thế nào không?"
Phương Bình trầm giọng nói: "Ngươi khi đó, có tài nguyên sao? Có tư chất sao? Cái gì cũng không có! Ngươi chỉ là một kẻ nghèo túng sa cơ lỡ vận! Nhưng ngươi lại có thể trở thành cấp bốn, sau khi hiệu trưởng tử trận, ngươi trở thành võ giả cấp bốn cực nhanh! Với tư chất tôi cốt một lần, vượt qua Tạ Lỗi tôi cốt ba lần!
Khi đó, ngươi mới là Tần Phượng Thanh, ngươi mới thật sự tin tưởng mình là cường giả vô địch thiên hạ! Ngươi có tự tin, ngươi cũng có tư cách kiêu ngạo!
Có cái gì đáng kiêu ngạo?
Ngươi chỉ là một tên quỷ nghèo, chỉ có một cái mạng chó, nhưng mà ngươi lại trở thành một trong số những võ giả trung cấp ít ỏi của võ đại!"
Khi đó, Tần Phượng Thanh thật sự có tư cách kiêu ngạo. Nói hắn là thiên kiêu tuyệt thế cũng không ai dám phủ định. Một tên võ giả mới tôi cốt một lần, lên đại học ba năm đã trở thành cường giả cấp bốn!
Có thể nói, từ khi võ đại thành lập cho tới nay, hầu như chưa có ai làm được, trừ chuyện sau này Phương Bình mang rất nhiều tài nguyên đến Ma Võ.
Một lần tôi cốt, thật ra còn không bằng mấy thiên tài võ đại khác. Nhưng ở một số võ đại bình thường thì cấp ba cũng đã được xem như võ giả tinh anh rồi!
Tần Phượng Thanh trở thành cấp bốn lúc vừa hết năm ba, vào hè, lúc đó, Phương Bình không hề cho hắn bất kì tài nguyên nào.
"Sau khi ngươi trở thành võ giả trung cấp, ngươi vẫn luôn mồm nói muốn trở thành cao cấp, không muốn bị thiên phú hạn chế, trở thành cường giả vô địch chân chính! Ta tin tưởng ngươi, không, ta tin tưởng Tần Phượng Thanh khi đó!"
Phương Bình nghiêm túc nói: "Tần Phượng Thanh khi đó thật sự khiến người ta khâm phục! Vì sao lúc đó lão Vương không tìm người khác mà lại đặc biệt tìm ngươi xuống địa quật chung? Bởi vì ngươi là thiên kiêu chân chính, thiên kiêu duy nhất không bị hắn phá hủy!
Lão sư của ta từng nói, người như ngươi, một khi trở thành cấp bảy, chắc chắn sẽ khiến người khác phải thán phục! Thậm chí còn nói, nếu ngươi trở thành cao cấp, tiềm lực có lẽ sẽ còn cao hơn ta.
Lý lão sư cũng từng nói, Tần Phượng Thanh ngươi chỉ có hai bàn tay trắng, không có một chút thiên phú nào, có thể đi đến một bước này, thật sự không hề tầm thường!
Rất nhiều người đều nhắc tới ngươi, Bộ trưởng Nam cũng biết Tần Phượng Thanh là ai, khi đó, tuy không ai quản ngươi, nhưng mọi người đều chú ý tới ngươi!"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh liên tục thay đổi.
Phương Bình hừ lạnh nói: "Nhưng sau khi ngươi đến cấp năm, tìm cách dùng tài nguyên xây thiên địa chi kiều, suốt cả ngày cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó! Bây giờ, ngươi đánh nhau với cường giả được bao nhiêu lần? Ngươi chém giết với cấp bảy được mấy lần?
Đừng nói Ma Đô không có cấp bảy để đánh giết, lẽ nào ngươi không đến địa quật khác được sao? Lúc nào cũng tài nguyên tài nguyên, cho ngươi tài nguyên, ngươi làm được cái gì? Làm một cấp tám khí huyết, một cấp chín khí huyết?
Ngươi là cấp bảy, nếu ngươi thật sự vô địch, ngươi phải đi chiến cấp tám, đánh cấp chín!
Sợ cái gì! Bọn họ có thể giết ngươi trong một chiêu sao? Nếu đã không giết được ngươi, thì dù ngươi có bị thương nặng tới đâu, cũng phải sống trở về, dù ta có phải dùng trăm tỷ ngàn tỷ ta cũng không ngại, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi mà không do dự!"
Phương Bình thấy hắn muốn nói gì đó, giơ tay lên, trực tiếp không cho hắn cơ hội, hừ nói: "Đừng nói ta! Ngươi đừng thấy ta rất ít khi chiến đấu vượt cấp mà lầm, hai năm qua, số lần tham chiến của ta nhiều hơn ngươi rất nhiều!
Giới Vực, Vương Chiến Chi Địa, vùng cấm, ta đều từng chiến đấu ở những nơi đó!
Ta từng giết người dưới ngay dưới mí mắt Chân Vương, diễn kịch trước mắt một đám cường giả tuyệt đỉnh, ngươi cho rằng ta chỉ biết chơi thôi sao? Bây giờ ngươi có tư cách gì so với ta? Ngươi vô địch sao? Buồn cười!
Ngươi và ta cùng cấp, bây giờ ta không cần bất kì vật trợ giúp nào cũng có thể đánh nổ ngươi! Đầy đầu chỉ có tài nguyên, thực lực là do tài nguyên đắp lên sao? Lẫn lộn đầu đuôi!"
Phương Bình chửi mát nói: "Phải có thực lực, sau đó mới có tài nguyên cuồn cuộn lao tới! Chứ không phải có tài nguyên rồi mới có thực lực!
Đến cấp bảy, cái gì cần cho ta đều cho ngươi hết rồi, lần trước, Thiên Kim Liên, vật chất bất diệt, chẳng lẽ ta không có cho ngươi sao?"
"Cho ngươi hết! Kết quả ngươi đã làm gì?"
"Bế quan ba, năm ngày là đủ rồi, bế quan xong thì đậu xanh nhà ngươi, ngươi phải xuống địa quật chiến đấu chứ! Ngươi phải đi tìm người chém giết chứ! Thăng hoa trong chiến đấu, đó mới là Tần Phượng Thanh!"
"Nhưng ngươi đã làm gì? Ta bế quan nhiều ngày như vậy, ngươi đang làm gì? Mẹ nó, ngươi đang chuẩn bị tìm một lão già chết tiệt đòi tài nguyên!"
Phương Bình hừ lạnh nói: "Thần đan, thần giáp cái rắm gì, cho ngươi thì ngươi làm được gì? Có thể giúp ngươi hôm nay trở thành cấp tám, ngày mai trở thành cấp chín sao?"
"Năm đó, nếu Bộ trưởng thật sự nhờ vào tài nguyên để trưởng thành, thì bây giờ có Võ Vương, Minh Vương sao?"
"Ngay cả ta cũng hiểu đạo lý này, ngươi lại càng sống càng thụt lùi!"
"Ngươi thật sự thiếu tài nguyên sao? Ngươi đang suy nghĩ gì? Ngươi đang muốn không làm mà hưởng, một bước lên trời sao? Tài nguyên của Phương Bình ta là do gió to thổi tới sao? Ta không xuống địa quật, không giết người, không mạo hiểm, thì làm gì lấy được mấy thứ này?"
"Ngươi thì sao? Ngươi đang tìm cách nịnh hót lấy lòng, cầu lão già đó cho ngươi một miếng cơm ăn!"
"Ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi có suy nghĩ giống ta khi ta còn là cấp ba. Lúc đó, ta nghĩ, cứ đập tới cấp tám cấp chín rồi nói sau, trở nên mạnh mẽ rồi tính tiếp, tăng cấp rồi làm gì thì làm!..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận