Toàn Cầu Cao Võ

Chương 354: Đau lòng chết đi được (2)

Vương Kim Dương chỉ nói vài câu, đại loại là chọn ở Nam Giang hay vào tù, hay áp giải về Đông Lâm...
Phan Hiểu Dương không hề do dự, cực kỳ thức thời, lập tức bàn giao rõ ràng mọi thứ, dùng tiền mua mạng.
Đương nhiên muốn ở lại Nam Giang!
Đưa hắn về Đông Lâm, hắn chỉ có một con đường chết.
Thế là lão Vương chạy đi Ổ Thành một chuyến, nhận đủ tiền và tài liệu, lúc này mới trở về trường học.
"50 triệu..."
Phương Bình vẫn còn đang hoảng hốt, mẹ nó, mình có phải đã làm sai ở đâu rồi không?
Vậy mà mình còn đắc chí!
Mình vui mừng vì nhận được "phí qua đường" của hắn!
Đúng, võ giả đỉnh cấp ba, lẽ nào không có chút tài sản tiền bạc gì sao?
Rõ là thực lực Phan Hiểu Dương chẳng ra sao, nếu mình thật sự liều mạng già, bổ sung khí huyết liên tục cũng có thể dây dưa hắn đến chết.
Mình làm nhiệm vụ một tháng… không, làm nhiệm vụ 3 tháng cũng chưa chắc kiếm được một vố như bắt Phan Hiểu Dương.
Cứ như vậy, mình liền dâng tiền cho lão Vương rồi?
Mình có được xem như là đồng tử của thần tài không?
Phương Bình vô cùng cay đắng, nó nỗi khổ không nói ra được, là do bản thân mình quá ngốc sao?
"Anh còn có việc, anh cúp trước đây, lần sau mà gặp phải chuyện như vậy, có thể thông báo với anh."
Lão Vương cũng khá hài lòng, cấp bốn gặp cấp ba, tự nhiên kiếm được một số tiền lớn, cũng không cần phải cực khổ tìm người, chỉ cần chạy tới lui vài tiếng, Phương Bình quả nhiên đầy nghĩa khí.
...
Cúp điện thoại, Phương Bình đau lòng gần chết.
"Đã từng có 50 triệu đi bộ trước mặt mình, thế mà mình từ bỏ. Sau đó nhận được 5 triệu, mình lại mừng như điên… Mình bị cái gì vậy?"
"Thật đau lòng!"
Đau lòng chết đi được mà!
Hồi tháng 3, mình nhận 12 nhiệm vụ, kiếm được chừng 12 triệu, đã xem như thu nhập cao rồi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hiện tại lão Vương tùy tiện đi một chuyến, không không kiếm được 45 triệu!
"Thật muốn mắng người!"
Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, cậu nên mắng ai?
Dù là võ giả cấp 4, muốn kiếm được số tiền lớn như thế, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, mấy chục triệu lận mà!
Cậu có thể tưởng tượng được dáng vẻ vui vẻ cười nhe răng khi lão Vương cầm số tiền này trong tay.
Lão Vương chính là một con quỷ nghèo điển hình, vì mấy trăm ngàn cũng có thể hùng hục chạy đi làm nhiệm vụ.
Bây giờ vừa kiếm được nhiều như vậy, còn không sướng đến phát điên chắc, trong lòng chắc đang cảm kích mình lắm đây…
"Phần cảm tình này đánh đổi cái giá quá lớn!"
"Không, chỉ có thể trách mình quá ngu đần!"
Phương Bình lầm bầm làu bàu, càng nghĩ càng đau lòng.
"Không ngờ, IQ của mình không bằng lão Vương…"

Ôm tâm tình bi thống không ai hiểu, Phương Bình trở về Quan Hồ Uyển. Nhìn thấy Phương Viên hình như lại gầy đi rồi, Phương Bình lại có cảm giác mình không chịu nổi đả kích nữa rồi, vừa nhéo má Phương Viên đang ngơ ngác, vừa đau khổ nói: "Càng lớn càng xấu!
Con gái 18 tuổi thay da đổi thịt, càng nhìn càng xinh!
Sao em gái mình càng lớn càng xấu vậy!
Phương Viên à Phương Viên, bảo em ngoan ngoãn ăn nhiều vào, sao không nghe lời hả!
Lớn lên như thế này còn có thể nhìn sao, khó coi chết được?
..."
Phương Viên bối rối!
Mình… càng lớn càng xấu?
Xấu đến mức khó coi rồi sao?
Cô bé cũng quên hỏi sao Phương Bình lại đột nhiên về nhà, bởi cô bé đã bị đả kích đến mức không nói chuyện nổi nữa rồi. Trong mắt Phương Bình mình xấu đến mức không nhìn nổi, là do mắt thẩm mỹ của ông anh mình có vấn đề, hay là do mình thật sự xấu?
"Mẹ..."
Cô bé oan ức nhìn về phía Lý Ngọc Anh, không tự tin nói: "Con lớn lên xấu lắm hả, khó coi lắm hả?"
Lý Ngọc Anh trừng mắt với con trai, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Đừng nghe anh con nói bậy, nào có chuyện đó, rất xinh mà."
"Phương Bình!"
Phương Viên buồn bực trừng Phương Bình, anh bắt nạt em quá mức rồi đấy!
Phương Bình thở dài lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, nhà mình không hiểu đâu, mỗi người đều có điểm đặc biệt khác nhau. Sau này em ăn nhiều một chút, nếu còn ốm nữa, anh sẽ cân nhắc xem có nên nhận em làm em gái hay không đấy."
Phương Viên ra sức trừng mắt, kệ anh chứ.
Lý Ngọc Anh thấy thế không nhịn được cười nói: "Được rồi, vừa trở về, đừng mãi bắt nạt Viên Viên nữa.
Bình Bình, sao lần này em trở về cũng không gọi điện thoại, nếu biết trước, mẹ sẽ mua thêm thức ăn…"
"Tiện đường nên con về thăm nhà chút thôi, con cũng không phải khách, ăn gì mà không được ạ…"
Phương Bình nói chuyện với mẹ vài câu, lại nhéo má Phương Viên, lúc này mới buông nỗi khổ trong lòng xuống.
Ngày hôm nay, cậu vừa mới ném đi 45 triệu. Số tiến lớn nhất trong đời!
Để cho lão Vương hưởng lợi, kết quả, lão Vương keo kiệt, lại không hề cho mình nhiều một chút, đúng là đồ không nhân tính!
"Sớm muộn mình cũng sẽ lấy lại số tiền thuộc về mình!"
Phương Bình quyết tâm, lần này tự nhiên vứt tiền qua cửa sổ, khiến cậu gần như tuyệt vọng rồi.
...
Buổi tối.
Lúc ăn cơm, Phương Danh Vinh bỗng nhiên nói: "Bình Bình, bên Phòng giáo dục lại cho ba là, phó chủ nhiệm văn phòng rồi…"
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên Lý Ngọc Anh biết điều này, kinh ngạc nói: "Phó chủ nhiệm văn phòng? Anh?"
Không phải cô xem thường chồng mình, nhưng trình độ Phương Danh Vinh như thế nào, lẽ nào người làm vợ như cô lại không biết?
Trước chỉ là một công nhân phổ thông, sau đó được nhận làm gác cổng, hiện tại trực tiếp nhận chức lớn rồi...
"Không có gì đâu ba."
Phương Bình biết ba mình lo lắng, chỉ làm mặt không có gì, nói: "Chức vụ trên danh nghĩa mà thôi, tăng được chút lương cơ bản.
Con còn là Phó đề đốc của Dương Thành đây nè, cũng không ai thật sự coi con là Phó đề đốc."
Cả bàn ăn chớp mắt yên tĩnh lại.
Phương Viên trước đó bị nhéo má đỏ cả mặt lúc này cũng không còn giận dỗi, trợn to hai mắt nhìn Phương Bình, dại ra chốc lát, nói: "Phó... Đề đốc?"
"Ừm, trên danh nghĩa." Phương Bình cười nói: "Chỉ là trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ anh còn có thể quản lý ai hay sao?"
"Chức Phó chủ nhiệm của ba cũng vậy, chỉ là lương nhiều hơn chút, không có gì đâu ạ, ba đừng để tâm.
Lần sau có người cất nhắc ba lên Phó đề đốc con cũng không thấy có gì kỳ quái..."
Cả nhà vẫn tiếp tục chìm đắm trong lời nói của Phương Bình, con trai mình thế nào lại trở thành Phó đề đốc rồi!
Thế giới này làm sao rồi?
"Đề đốc..."
Phương Viên cũng mất hồn mất vía, ông anh mình lại muốn kiếm tiền rồi?
"Được rồi, ăn cơm đi."
"Ba, mẹ, nếu nhà mình vui vẻ thì trong nhà mình biết là được, đừng nói với người ngoài mấy chuyện này, không có nghĩa gì đâu ạ.
Nói với nhà mình chỉ là muốn nhà mình biết, chúng ta ở Dương Thành không làm khó ai, cũng sẽ không bị người khác bắt nạt đâu.
Nếu có người làm khó dễ nhà mình, nhà mình đừng im lặng nhẫn nhịn, cứ nói với con, ở thành phố nhỏ như Dương Thành này, con trai của ba mẹ chẳng ái ngại ai đâu."
Phương Bình lại chém gió vài câu, cũng không tính là khoác lác, chỉ là muốn ba mẹ mình tự tin hơn thôi.
Chúng ta không bắt nạt ai, nhưng cũng đừng ai nghĩ có thể bắt nạt được gia đình Phương Bình.
Phương Danh Vinh lúc này đã không còn tâm tư suy nghĩ chuyện này, trong đầu trống rỗng.
Bữa cơm này, ai cũng ăn ít hơn bình thường, đúng là hời cho Phương Bình. Cơm mẹ nấu rất ngon, bọn họ không ăn, mình ăn nhiều một chút, cũng không nên lãng phí.
...
Ngày hôm sau.
Ai nên đến trường thì đến trường, ai nên đi làm thì đi làm.
Hiện tại cũng không phải kỳ nghỉ của Phương Bình, cậu còn phải về trường, cũng không có quá nhiều thời gian để trì hoãn.
Sáng sớm, Phương Bình đi thẳng đến phủ Đề đốc.
Cậu tìm Bạch Cẩm Sơn hỏi thăm tình hình Dương Thành một chút, Dương Thành dạo này cũng rất tốt, tạm thời cũng không phát hiện bóng dáng của võ giả tà giáo.
Điều này khiến Phương Bình nhẹ lòng hơn nhiều, quanh co lòng vòng nói vài câu về vấn đề an toàn của người nhà, Bạch Cẩm Sơn nghe thấy cũng biết ý, cười nói vài câu, chia sẻ tuyến đường tuần tra của cảnh sát.
Nếu thật sự gặp phải võ giả, những vị cảnh sát này chưa chắc đã có thể ngăn được, nhưng ít nhất cũng có thể kinh sợ được đối phương.
Dương Thành cũng không có đủ năng lực để thuê võ giả bảo vệ người nhà của ai cả.
Nếu thật muốn làm như thế, các võ giả cũng đừng làm việc nữa.
Phương Bình coi như cũng hài lòng, cảnh sát có súng đi tuần tra, võ giả cấp một cấp hai không hẳn dám mạo hiểm, vậy cũng được rồi.
Nếu thật sự gặp phải võ giả cấp ba trở lên, phía chính phủ Dương Thành cũng không ngăn được.
Nói lời cảm ơn xong, Phương Bình cũng không về nhà, mà đi thẳng đến nhà ga, cậu đi về trường.
Sáng sớm cậu cũng đã chào tạm biệt ba mẹ, lần này cũng chỉ tranh thủ rảnh rỗi mới bớt thời gian về thăm nhà một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận