Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1133

Một số Tông sư bay tới, nhìn thấy cảnh này, hơi hốt hoảng, lại hơi khó chịu nói không nên lời. Ngay cả nhân vật thiên kiêu như thế này mà cũng khát vọng cuộc sống yên bình sao?
Đúng đấy, chinh chiến quá lâu rồi!
Quá nhiều người tử trận, nhân vật tầm cỡ như Phương Bình mà sâu trong nội tâm, khát vọng lớn nhất cũng chỉ là cùng người nhà hưởng thụ tình thương gia đình thôi sao?
Khó chịu nói không nên lời, đau thương khó tả.
Võ giả, tử trận địa quật là vinh dự cao nhất!
Nhưng ai có thể hiểu được võ giả? Trong mắt người ngoài, vinh dự, hào quang có lẽ chỉ là một bức màn che giấu mà thôi.
"Ta nhớ nhà rồi..."
Có người âm thầm nói một tiếng, trong mắt lại mờ mịt, nhà ta ở đâu?
Bao nhiêu năm rồi?
Cha mẹ tử trận, một thân một mình, chinh chiến địa quật mấy chục năm, làm gì còn nhà!
Bóng người trong ký ức đã mơ hồ rồi.
...
Vật hóa hình vẫn còn tiếp tục biến hóa.
Trong phòng, vài bóng người mơ hồ không được cụ thể hóa, mà bóng người cũng chỉ có ba người, không có bóng của Phương Bình!
Không có Phương Bình!
Rất nhanh, một căn nhà đã biến thành một tòa nhà cũ, còn cũ hơn căn nhà ở Dương Thành.
Đáng tiếc, không có mấy ai biết những thứ này, dù Vương Kim Dương thấy cảnh này, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Căn nhà cũ tại Cảnh Hồ Viên, Vương Kim Dương đã từng đến. Rất cũ, nhưng không cũ như hiện tại, nhưng Vương Kim Dương lại không để ý đến thay đổi nhỏ này.
Nhiều tòa nhà cũ vụt lên từ mặt đất, rất nhanh, lại là nhiều tòa nhà cũ mọc lên.
Những căn nhà này không rõ ràng như trước, mà hơi mơ hồ.
Dù vậy cũng đủ khiến mọi người chấn động.
Vật hóa hình càng phức tạp thì càng mạnh mẽ!
Phương Bình có thể khiến căn nhà của mình nhìn như thật đã đủ khiến rất nhiều Tông sư chấn động rồi.
Không ngờ hắn còn có dư lực tiếp tục, dù những hình ảnh sau đó hơi hư ảo, nhưng như vậy cũng đủ khiến người khác chấn động rồi.
Mà tất cả những thứ này vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Rất nhanh, một khu nhà cũ xuất hiện, chỉ có vỏ bọc bên ngoài, không có thực, ngoại trừ căn nhà của Phương Bình.
Trong khu nhà cũ, càng có nhiều bóng người mơ hồ. Hình như là ông lão đang tắm nắng, hình như là mấy đứa nhỏ đang nô đùa.
Cảm giác điềm đạm, phóng khoáng tự tại, dù không nhìn rõ bóng người, nhưng cũng cảm nhận được sự tự do tự tại, không buồn không lo.
"Một khu nhà cũ!"
Nếu ban đầu, mọi người kinh ngạc với vật hóa hình của Phương Bình, thì bây giờ, mọi người đã khiếp sợ với thực lực của Phương Bình rồi.
Có người từng hóa hình được kiến trúc quy mô lớn như thế này, nhưng là sau đó chậm rãi bổ sung.
Lão hiệu trưởng Nam Võ đã bỏ ra rất nhiều năm cũng không thể làm được đến mức này, vẫn không thể chân chính hóa hình thành Nam Võ.
Phương Bình cũng không có, nhưng hắn chỉ mới ở mức độ hóa hình đã có thể hóa hình được mô hình lớn như này, đã khiến người khác kinh ngạc vô cùng.
Nhưng như vậy còn chưa kết thúc!
Phương Bình còn không ngừng tiêu hao lực lượng tinh thần, dù có bổ sung liên tục, nhưng tiêu hao liên tục cũng khiến sắc mặt hắn trắng bệch.
Tiêu hao, bổ sung, làm vậy cũng tổn thương tinh thần.
Nhưng Phương Bình không để ý, hắn muốn xem rốt cuộc có thể đến mức nào?
Khu nhà xuất hiện, sau đó không lâu thì mô hình lại mở rộng.
Đường phố bên ngoài Cảnh Hồ Viên, các khu nhà bên cạnh cũng xuất hiện rồi...
Mọi người dường như đang nhìn một bức tranh, mà Phương Bình là họa sĩ đang không ngừng vẽ thêm.
...
"Không đúng..."
Vương Kim Dương phát hiện không đúng rồi!
Lẩm bẩm nói: "Đây không phải hiện tại..."
Hoặc nên nói, đây không phải Dương Thành trong ký ức của hắn!
Thật nhiều thứ thay đổi!
Khi thấy một số kiến trúc trước đây chưa từng xuất hiện gần Cảnh Hồ Viên, Vương Kim Dương lẩm bẩm: "Nơi này... lẽ nào... lẽ nào là tương lai trong tưởng tượng của hắn sao?"
"Một thế giới tương lai hòa Bình?"
Vương Kim Dương đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ như vậy!
Hóa ra, Phương Bình lông bông không để ý mọi thứ, Phương Bình gan to bằng trời lại khát vọng những thứ này sao?
Lý Hàn Tùng lại là trầm giọng nói: "Quả nhiên! Ta biết ngay mà! Làm Thiên Đế, là lãnh tụ của cổ võ giả, khát vọng của hắn hiển nhiên là Bình định địa quật, đây mới là võ giả, đây mới là lãnh tụ của võ giả!"
Vương Kim Dương không có gì để nói.
Lý Hàn Tùng đột nhiên kích động nói: "Những người như chúng ta đời này chỉ chiến đấu để Bình định địa quật! Tương lai nên như vậy! Không có chiến tranh, không có bôn ba trôi dạt khắp nơi, không phải bỏ mình nơi dị vực tha hương!
Phương Bình mới thật sự là người có nghị lực!
Chúng ta chảy máu quá nhiều, ta không hy vọng thế hệ mai sau vẫn phải chinh chiến ở địa quật, ta không mong võ giả các đời phải hùng hổ đi chịu chết, đó không phải là dũng cảm, đó chỉ là bất đắc dĩ và đau thương!"
Không trung, vật hóa hình vẫn tiếp tục hiện lên.
Khu nhà Cảnh Hồ Viên vẫn được tiếp tục mở rộng, lực lượng tinh thần vẫn tiếp tục hóa hình, càng về sau càng mờ. Dù là như vậy, mọi người đều biến sắc.
Thành phố!
Một võ giả cấp sáu đang hóa hình ra một thành phố!
Một thành phố yên tĩnh an lành!
Mà thành phố này hình như vẫn tiếp tục mở rộng, nhưng sắc mặt Phương Bình đã trắng bệch hết hơi, khó mà chịu được.
"Không chỉ Dương Thành... Chẳng lẽ còn muốn hóa thành cả thế giới sao? Quan trọng là... mình đâu có quen đâu!"
Phương Bình không biết nên vui hay nên buồn, hóa hình vẫn tiếp tục diễn ra, hình như vẫn có thể tiếp tục. Quan trọng là, hắn chỉ quen thuộc Dương Thành, những nơi khác thì không.
Hóa hình cũng không phải bỗng dưng xuất hiện. Nếu hóa hình sai địa điểm thì mất mặt lắm.
"Thôi, để sau này lại bổ sung. Đủ khiến người khác lác mắt rồi, còn tiếp tục nữa chắc mọi người ngất mất."
Phương Bình đại khái biết hắn muốn hóa hình ra cái gì, thế giới ở tương lai.
Một thế giới không có võ giả!
Một thế giới dù không kiếm được tiền cũng sẽ không chết đói. Ít nhất, không đến nỗi giờ giờ khắc khắc đều phải đối mặt với tử vong, đối mặt với nguy cơ nhân loại bị hủy diệt.
"Quả nhiên, mình chỉ là nhân vật nhỏ, ở thời đại gió bão này, khát vọng của mình là về lại thế giới kia... Thật buồn cười!"
Hắn nghĩ mình đã quen với nơi này!
Hắn nghĩ mình đã thản nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ ở hiện tại, đối mặt với chém giết, đối mặt với địa quật, đối mặt với các cường giả hơi một tí là hủy diệt một thành.
Nhưng mãi đến hiện tại, Phương Bình mới rõ, chấp niệm của hắn là trở về thế giới kia.
"Buồn cười!"
"Ta là một người nhát gan tận xương tủy, lại nhất định phải giả vờ mình không sợ gì cả!"
"Ta rất sợ chết!"
"Ta cũng sợ người nhà mất đi, ta thậm chí sợ nhìn thấy người quen bỏ mạng..."
"Nhưng..."
Ngay lập tức, Phương Bình bỗng nhiên thu lại tất cả những thứ này, cao giọng quát lên: "Mong một thế giới hòa Bình, không còn chiến tranh! Phương Bình ta đời này chỉ nỗ lực để người người an khang, dân giàu nước mạnh, chỉ chiến vì điều này, dù chết cũng không hối hận!"
Vừa nói vậy, dù trước đó có người không hiểu vật hóa hình là gì, lúc nãy cũng đã hiểu.
Rất nhiều người biến sắc!
Một số Tông sư từ bên ngoài đến, lúc này thậm chí không nghĩ Phương Bình chỉ là võ giả cấp sáu.
Một ông lão Tông sư tóc hoa râm lớn tiếng nói: "Phương tướng quân khí phách vô cùng, xứng với danh thiên kiêu võ giả!"
"Phúc của Hoa Quốc chúng ta!"
"Tướng quân có mong muốn vĩ đại, tuy chúng ta nhỏ yếu, nhưng cũng nguyện góp lực để người người an khang, dân giàu nước mạnh!"
"Thanh niên thời nay, chỉ có Cuồng Đao tướng quân mới xứng đáng được xưng là lãnh tụ võ đạo!"
"..."
Các Tông sư đua nhau tán thưởng!
Nhìn đi, đây mới là thiên kiêu, đây mới là lãnh tụ!
Không phải cứ mạnh mẽ là có thể làm lãnh tụ.
Phương Bình không được xem là người có thực lực quá mạnh mẽ, dù lúc này hắn đã hóa hình lực lượng tinh thần. Nhưng hắn một lòng một dạ muốn Bình định địa quật, cân nhắc không phải một nhà một quốc gia, võ giả như vậy quá hiếm thấy!
Ít nhất, từ góc nhìn đại cục, Phương Bình biết suy nghĩ như vậy quả thực khiến người ta phục sát đất!
Những Tông sư bên ngoài dù tuổi tác còn lớn hơn ông nội Phương Bình, nhưng lúc này bọn họ đồng ý đối xử với Phương Bình như người cùng thế hệ.
Võ giả không nhìn tuổi tác!
Võ giả có khí phách như Phương Bình, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, trước đó có người không hiểu, nhưng hiện tại mọi người đã hiểu rồi.
Loại người này, hắn không mạnh thì ai mạnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận