Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1320

Nhân loại giết yêu tộc, rất hiếm khi có thể mang về.
Ma Võ lập trường nhiều năm, cũng chỉ chế tạo được tầm 500 bộ giáp trung cấp, và mấy ngàn bộ giáp sơ cấp.
Mà lần này, lấy hết da thú dự trữ để may giáp. Điều này có nghĩa là gì, một số người đã có suy đoán mơ hồ.
Phương Bình không nói lời nào, nhìn mọi người yên lặng nhận chiến giáp và mặc vào. Mặc giáp lên người, các học viên trẻ tuổi có khí chất sắc lạnh hơn hẳn.
Võ giả cấp ba cao kỳ trở lên hầu như đều từng xuống địa quật, tay từng dính máu, lúc này, mặc giáp vào, khí thế cũng được thể hiện ra.
...
Cùng lúc đó, trên sân thượng một tòa nhà dạy học. Mấy vị Tông sư nhìn đám học viên ở dưới, rơi vào trầm lặng. Hồi lâu, Hoàng Cảnh khẽ thở dài: "Bọn học sinh còn nhỏ..."
Đường Phong trầm giọng nói: "Vẫn phải trải qua một chút gió tanh mưa máu, Bộ Giáo Dục và Quân đội đã trả lời, có thể đánh!"
Tuy chuyện cụ thể như thế nào, cần phải chờ ngày mai Trương Đào đến để bàn thêm, nhưng một câu "có thể đánh" có nghĩa là đại chiến sắp nổ ra.
Ngô Khuê Sơn chậm rãi nói: "Võ giả trung, cao cấp của chúng ta không thể ít hơn thành Thiên Môn, phải nhiều hơn mới được!
Võ giả sơ cấp rốt cuộc có cần tham dự chiến đấu hay không... cái này tạm thời không xác định được, chờ kết quả cụ thể rồi bàn lại sau."
"Ma Võ chưa từng đánh trận nào có quy mô lớn như vậy! Sau này, chiến tranh như vậy sẽ không ít, trừ phi đến cao cấp, bằng không, sơ trung cấp chủ yếu vẫn sẽ tác chiến quân đoàn như vậy.
Lần này, đánh thành Thiên Môn đã phế đi một nửa, xem như là một lần luyện binh!
Trận này cần phải đánh ra khí thế, đánh thắng, tiêu diệt kẻ địch lớn nhất của Ma Võ, vậy thì tinh khí thần của mọi người sẽ đạt đến đỉnh!
Bây giờ, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị, nếu đã vào võ đại, cũng không thể chăm chăm tu luyện mãi đến cao cấp mới xuất chiến chứ?"
Lời này, là Đường Phong nói. Đây cũng là chủ trương của ông!
Dưới cấp ba, không có thực lực tự bảo vệ mình, không tham gia chiến tranh, ông sẽ không ý kiến. Nhưng hiện tại, võ giả cấp ba cao kỳ của Ma Võ đã hơn ngàn người! Đó là không tính đạo sư!
Lúc trước, khi Phương Bình mới đột phá cấp ba cao kỳ, hắn xuống địa quật lần đầu và không chịu một mình đi săn giết võ giả địa quật, Đường Phong vẫn ghét bỏ mãi.
Một năm vừa qua, vì Phương Bình mang về nhiều tài nguyên, rất nhiều võ giả đến cấp ba cấp bốn mà chỉ mới xuống địa quật có một hai lần. Hồi xưa, đây là điều chưa từng xảy ra.
Kẻ điên cuồng như Tần Phượng Thanh, lúc cấp ba, hắn từng xuống địa quật ít nhất là hơn 30 lần!
Sóng sau xô sóng trước mới đúng, nào có chuyện khóa sau lại yếu hơn khóa trước như vậy.
Trong tình huống cao cấp đều bị chặn lại, Đường Phong cảm thấy không cần phải do dự về chuyện cho cấp ba cấp bốn ra chiến hay không. Ở Quân đội, cấp một đã bắt đầu chém giết, Quân đội có do dự chút nào đâu.
Sinh viên võ đại tuy là thiên kiêu thật, nhưng võ đại cũng không nuôi nổi bọn họ, không thể chờ đến khi bọn họ đột phá cấp sáu mới xuất chiến được. Đó là đãi ngộ của hậu nhân tuyệt đỉnh!
Mấy người khác không nói gì nữa, thế giới này, không ai cao quý hơn ai, bọn họ cấp ba mới xuống địa quật, còn nhóm Phương Bình, có người mới cấp hai cũng đã phải xuống địa quật rồi. Vậy thì cấp ba cấp bốn không có lý do gì mà không đi.
...
Chớp mắt đã đến ngày 8 tháng 8.
Ngày 8, Ma Võ lại tổ chức tiệc Tông sư!
Ngày hôm đó, Ma Võ mở rộng cổng lớn, treo cao vải đỏ chào mừng, người người mừng vui.
Ngoài cổng, giống như lần trước, nhóm học sinh xếp hàng đón khách.
Tuy lần này và lần trước không cách nhau quá lâu, nhưng lực lượng tiếp đón lại khác nhau một trời một vực!
Học viên trung cấp có gần 300 người!
Lần này, toàn bộ học viên trung cấp xếp thành hàng, nghiêm trang nghên đón, trên người mặc chiến giáp đồng phục, bên ngoài là áo choàng đỏ...
Cách thật xa, các Tông sư đã nhìn thấy một màn này. Không ít người cũng cạn lời lắc đầu, dở khóc dở cười.
Phô trương thanh thế! Bày binh bố trận thật lớn!
Mấy trăm võ giả trung cấp đứng xếp hàng chào, thật phô trương, thật xa xỉ!
Học viên là võ giả trung cấp đến Quân đội cũng có thể làm Đô thống, về các địa phương đều có thể làm Đề đốc.
Ngoại trừ ba bộ bốn phủ, những nơi khác hầu như không thể có được số lượng võ giả trung cấp nhiều như thế này, dù là trường danh tiếng lâu đời như Kinh Võ cũng không thể, trừ phi cho đạo sư cùng ra đứng.
"Cuồng Tướng Quân! Danh hiệu này hợp lắm, đủ cuồng!"
"Chỉ có đặt sai tên, nào có chuyện đặt sai biệt hiệu."
"Ha ha ha..."
"Thanh niên mà, khoe khoang kiêu ngạo mới là thanh niên, nếu chẳng còn chút nhiệt huyết nào như chúng ta, sao gọi là thanh niên?"
"..."
Đám người lớn cũng không tức giận, đều cười bỏ qua.
Tuổi nào làm việc nấy.
"Đây mới là thanh niên chứ!" Có người cảm thán một câu.
Ôi, thanh niên!
Phương Bình còn trẻ, có thể tùy ý khoe khoang lộ liễu, có thể giây trước giả làm đại gia, giây sau thấp hèn ra vẻ đáng thương, mọi người cũng sẽ cười cười bỏ qua, không quá để ý.
Nhưng nếu đổi thành người khác, người lớn tuổi hơn, ai dám bắt chước chiêu trò lộ liễu của Phương Bình, nói không chừng, vừa nhận thư mời, người nhận đã ném phăng ra cửa rồi.
Nếu hắn cỡ tuổi Ngô Khuê Sơn, mà dám đưa thiệp mời kiểu đó cho Trương Đào, ông ấy sẽ cảm thấy hắn đang ngu ngốc khiêu khích mình.
Nhưng bởi vì còn trẻ, quá trẻ, cho nên, kiểu khoe khoang lộ liễu này chỉ là một đứa trẻ đang khoe cây kẹo trên tay thôi, chỉ cảm thấy thú vị, buồn cười và có chút đáng yêu.
Tuy rằng tên này chẳng đáng yêu chút nào!
...
Giữa không trung.
Các cường giả vẫn chưa đáp xuống, cũng không đáp.
Lúc này, Trương Đào lơ lửng trên không trung, liếc mắt nhìn Phương Bình ở dưới, khẽ cười nói: "Thằng này thèm đòn! Mọi người đến tham gia tiệc Tông sư của hắn, hắn còn cố ý khoe khoang, sớm muộn cũng bị đập!"
Bên cạnh, Nam Vân Nguyệt lạnh nhạt nói: "Qua vài năm nữa thì khó mà đập hắn đó, hay là nhân lúc này trừng trị hắn một trận đi. Bộ trưởng Trương, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Trương Đào cười nói: "Ta thì có ý kiến gì, chẳng qua... ngươi suy nghĩ cho kỹ... Thằng nhóc này giàu có lắm, tiền nhiều như nước. Sau lưng hắn có Ngô Khuê Sơn, Lý Trường Sinh, đúng rồi, còn có Trấn thủ Ngô, Tư lệnh Điền nữa. Bộ trưởng Nam, ngươi phải nghĩ cho kỹ đó."
Nam Vân Nguyệt khịt mũi coi thường, lạnh nhạt nói: "Chấp bốn luôn!"
Ngô Xuyên đứng cạnh nhìn bà, khẽ cười nói: "Bộ trưởng Nam, nếu thằng nhóc này đồng ý đưa ta 10 thanh thần binh, ta sẽ không ngại thử sức một lần đâu."
Nam Vân Nguyệt cười nhạo nói: "Có được thần binh cấp chín thì cảm thấy có thể thắng ta rồi?"
"Không có ý đó, Bộ trưởng Nam muốn trừng trị thằng nhóc này, ta không có ý kiến, ta tán thành hai tay hai chân. Nhưng lời vừa rồi của Bộ trưởng Nam rõ ràng là không xem bọn ta ra gì mà..."
Điền Mục lên tiếng, lẫm liệt nói: "Tính toán với đàn bà làm gì!"
Ngày xưa, khi còn là cấp tám, Điền Mục đã thích khiêu khích người này người kia. Bây giờ, đến cấp chín, lá gan của ông càng ngày càng lớn. Hôm nay ông cứ nói thế đấy, bà ta dám một chấp bốn, được lắm ha!
Người của ba bộ bốn phủ đều có người đến.
Hai vị Bộ trưởng đích thân đến, Trấn thủ sứ Ngô Xuyên cũng đích thân đến, Lý Đức Dũng đại diện cho Quân đội. Còn ba phủ còn lại, Trương Vệ Vũ xử lý sự vụ, không đến, nhưng cũng phái một vị cường giả cấp tám đến, ngoài ra, hai phủ còn lại, đều có hai vị cấp bảy đại diện.
Ngoại trừ những đại biểu này, Bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục, phó tư lệnh Điền Mục của Quân bộ đều đến với tư cách cá nhân.
Ngoài ra, những nơi khác cũng có người đến. Bắc Thương Vương - Vương Vũ, đại diện các bộ ngành của trung ương chính phủ đến chúc, cực kỳ nể mặt.
Lúc này đây, nơi này có 5 vị cấp chín, một vị tuyệt đỉnh!
Xa xa, ở giữa không trung, Tô Hạo Nhiên cấp chín dẫn theo đám thanh niên của thành Trấn Tinh đến, gật đầu chào Trương Đào.
Ngoại trừ Tô Hạo Nhiên, còn một người đàn ông đẹp trai tóc đen, nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng cũng là cường giả cấp chín.
Trương Đào liếc mắt nhìn, cười cười gật đầu đáp lại, hơi bất ngờ nói: "Tưởng gia chủ cũng tới, thật bất ngờ nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận