Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2612: Lão Gia Gia Bên Người (2)

Gần vạn năm trước, Trấn Thiên Vương đã có thực lực như thế, hiện tại có lẽ đã có thể phá tám tầng không gian, nhưng tại sao vẫn khiêm tốn như vậy, lại còn bị địa quật áp chế, ông ấy muốn làm gì?
Lý gia cũng có người tử vong! Mấy năm qua, Lý gia cũng chết không ít người!
Tại sao ông ấy không ra tay? Tại sao vẫn luôn ẩn núp? Đương nhiên cũng không phải là không ra tay, nghe nói ông ấy giết không ít Thần Chủ tà giáo, nhưng ông có đủ thực lực để đánh bại mọi cường giả dưới cấp Thiên Vương, dù là Thiên Vương cũng có thể đánh, một, hai Thiên Vương căn bản không phải đối thủ của ông ấy!
Trước đó, trong đại chiến, Trấn Thiên Vương lấy một chọi hai, Phương Bình đã có cảm giác ông ấy mạnh đến mức đáng sợ, nhưng dựa theo cách nói của Thiên Mộc, vạn năm trước ông ấy cũng có thể lấy một chọi hai rồi! Sao cứ có cảm giác ông ấy đang ẩn giấu thực lực nhỉ?
Phương Bình cau mày, không hiểu nổi suy nghĩ của Trấn Thiên Vương. Nếu ông không có lòng muốn thủ hộ nhân loại, vậy cũng không cần phải làm thế, vừa đào mộ vừa xây dựng Thành Trấn Tinh. Nếu có lòng, vậy tại sao không toàn lực ứng phó?
Thiên Mộc không quản hắn nghĩ gì, nó dời đề tài nói: "Tiểu hữu có thể lấy Thần Hoàng Sừ từ chỗ Thương Miêu sao?"
"Đương nhiên!" Phương Bình cũng không hỏi nữa, cười nói: "Nhưng đồ của Thương Miêu cũng không dễ lấy, ta chắc là không mang đến đây được, nhà kho cũng không có"
Trầm mặc.
Một lát sau, Thiên Mộc nói: "Tiểu hữu cần lão hủ làm gì, mới nguyện truyền Vạn Vật Quy Nhất Quyết cho lão hủ?"
Phương Bình cười nói: "Vậy ta muốn biết, Khôn Vương có biết ngươi có ý thức hay không?"
"Có lẽ"
"Có lẽ?"
"Khôn Vương từng tới đây xem xét, lão hủ không biết có giấu diếm được hắn hay không Phương Bình nghi ngờ nói: "Vậy tại sao hắn không ra tay với ngươi? Phải biết, nếu ngươi có ý thức, hắn không thể khống chế ngươi, đây chính là đại bản doanh của Khôn Vương, hắn sẽ mặc kệ ngươi sao?" Phương Bình tiếp tục nói: "Bản thể của ngươi là nguyên liệu chế tạo thần khí, Khôn Vương thấy thế mà không động tâm sao?"
Thiên Mộc trầm mặc một lát mới nói: "Có lẽ Khôn Vương cảm thấy lão hủ không thể uy hiếp được hắn, còn chế tạo thần khí thì, không có Chú Thần Sứ, tam giới không còn ai có thể chế tạo thần khí, bản thể của lão hủ cũng chỉ có thể so với đế binh, đế binh... Khôn Vương có"
Phương Bình như tin như không, lại nói: "Vậy mấy năm qua, ngươi hút hết năng lượng ở chỗ này, chẳng lẽ không kết được quả nào sao? Lẽ nào Khôn Vương cũng không thèm quan tâm?"
Phương Bình cười nói: "Thần quả của yêu thực cấp Đế là bảo vật tuyệt thế! Ta từng dùng quả bình thường của yêu thực Chân Thần, nó giúp ta tăng cường linh thức rất nhiều, quả cấp Đế ít nhất phải cao hơn một bậc, chắc chắn phải có tác dụng với Chân Thần, đúng chứ? Mà đó là quả bình thường thôi, quả duy nhất còn có hiệu quả tốt hơn, Khôn Vương thành lập Thần Giáo, chẳng lẽ thật sự không quan tâm sao?" Thiên Mộc nhẹ giọng nói: "Lão hủ không kết quả, có thể sinh ra ý thức đã là vô cùng may mắn rồi. Mấy năm qua, lão hủ hút linh khí là để giúp thế giới này duy trì hoạt động. Đây chỉ là mảnh vỡ của Thiên Giới, năm đó, nó và lão hủ cùng rơi khỏi Thiên Giới, như bèo không rễ. Lão hủ hút linh khí là để giữ vững thế giới này, giúp nó không đổ nát"
Lý do này vô cùng thỏa đáng, Phương Bình gật đầu, giống như tin thật.
Hån suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Dù sao Vạn Vật Quy Nhất Quyết cũng không phải là của ta, với lại, sau khi ngươi hóa hình, nơi này chẳng phải sẽ vỡ nát sao? Hay là thôi đi, nơi này có vô số người sinh sống, đổ nát thì đúng là tội lỗi chồng chất.
Thiên Mộc than thở: "Hoá hình cũng chỉ là hư huyễn. Lão hủ có đi cũng sẽ để bản thể ở đây tọa trấn, tiểu hữu không cần lo lắng việc này"
"Nghĩa là chỉ có ý thức của ngươi đi thôi sao?"
"Không sai"
Phương Bình cười nói: "Ngươi muốn từ bỏ bản thể của ngươi? Ý thức của ngươi ngưng tụ năng lượng, xây dựng nhục thân, có lẽ cũng có thể cho ngươi sức chiến đấu cấp Đế, nhưng so với bản thể của ngươi, chênh lệch vẫn rất lớn. Hơn nữa, một khi bản thể của ngươi bị phá hủy, ngươi cũng sẽ bị thương rất nặng, ngươi thật muốn làm vậy sao?"
"Lão hủ chỉ là một tia ý thức trên Thiên Mộc, Thiên Mộc tuy là bản thể, nhưng cũng là ngoại vật... "Vậy bây giờ ngươi có thể bóc ý thức ra, đúng chứ?" Phương Bình cười nói: "Không cần Vạn Vật Quy Nhất Quyết, ngươi cũng có thể làm được nhỉ?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Ngươi vẫn không nỡ từ bỏ bản thể, Thiên Mộc, vậy đi, chúng ta nói trắng ra đi, vào thẳng vấn đề! Ngươi đồng ý ba điều kiện của ta, ta sẽ cho ngươi Vạn Vật Quy Nhất Quyết, không thì thôi vậy"
"Tiểu hữu.."
"Thiên Mộc, tuy ngươi rất mạnh mẽ, nhưng đừng hòng uy hiếp hay cướp của ta. Ngươi biết ta quen rất nhiều cường giả, người khác thì không sao... Thương Miêu... đang ở nhà ta đấy!" Phương Bình cười nói: "Thương Miêu liên thông với thế giới bản nguyên của ta, nó cũng có thể nghe thấy chúng ta trò chuyện! Ngươi đừng hy vọng có thể cướp được ta. Dù Thương Miêu có ở ngoài vùng thế giới này, nó cũng có thể đến rất nhanh. Dù bản thể không đến được, nó cũng có thể ngao du thế giới bản nguyên, trực tiếp chạy tới, nếu ngươi cảm thấy bản nguyên của ngươi mạnh hơn nó, thì có thể thử" Phương Bình không tin cây đại thụ này!
Cái cây này có nguy hiểm, nó chưa chắc đã tốt như bề ngoài, không, chắc chắn là không tốt. Bởi vì Phương Bình có một công năng rất đặc biệt, nếu cường giả không có địch ý với hắn, điểm tài phú của hắn sẽ tăng.
Mà ban nãy, điểm tài phú của hắn không hề tăng! Nghĩa là đối với hắn, hoặc có thể nói là đối với tất cả mọi người, Thiên Mộc đều có địch ý!
Đối với cường giả có địch ý, Phương Bình chỉ tin một nửa. Phương Bình cũng sẽ không tin hoàn toàn lời nó nói.
Uy hiếp cái cây này bằng Thương Miêu cũng là biện pháp duy nhất của hắn hiện tại, nếu không được thì thôi, cùng lắm thì mỗi người đi một ngả.
Nhưng bây giờ, đối phương muốn Vạn Vật Quy Nhất Quyết, tuy Phương Bình không có... Nhưng cũng không ngại lừa nó, dù sao ta cũng không quen biết ngươi, ngươi có địch ý với ta, vậy ta có lừa ngươi cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ, trừ nhân loại, hắn không có bất kì tín nhiệm và cảm giác tội lỗi nào với những cường giả ngoại vực này.
Thiên Mộc lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc đó, Thiên Mộc bỗng nhiên nói: "Có người đến rồi! Nếu tiểu hữu không ngại, lão hủ sẽ bám một tia linh thức lên người ngươi, còn điều kiện thì... Ngươi và ta có thể bàn lại, bây giờ lão hủ cũng không biết điều kiện của tiểu hữu là gì.."
"Được!" Phương Bình không ngần ngại chút nào, lấy một viên thủy tinh ra, cười nói: "Bám vào đây là được!" Thiên Mộc lặng im, rất nhanh, một gốc cây nhỏ xuất hiện, chớp mắt hòa vào trong thủy tinh. Phương Bình cười cười, nhưng không hề qua loa, trực tiếp mở cổng tam tiêu, Chiến Thiên Cung xuất hiện, không nói hai lời, ném thủy tinh vào trong Chiến Thiên cung.
Hắn không an tâm lão già này!
Đang yên đang lành lại muốn bám vào lực lượng tinh thần ở trên người mình, không nói tới chuyện gặp nguy hiểm, lỡ bí mật của hắn bị phát hiện thì sao?
Tốt nhất là ném vào trong Chiến Thiên Cung!
Đây là cung điện của Chiến Thiên Đế, còn bị phong tỏa trong cổng tam tiêu, lão già kia muốn điều tra thì phải có đủ bản lãnh, nhưng lúc mình cần thì có thể tâm sự với lão.
"Lão tử cũng có lão gia gia bên người rồi!" Phương Bình cười cười, cái cây này cũng có thể xem là lão gia gia chứ hå?
Phương Bình cảm thấy Thiên Mộc biết nhiều chuyện hơn Thương Miêu nhiều, đương nhiên lão cũng giấu diếm rất nhiều thứ, gì mà không kết quả, chỉ mong linh thức có thể hóa thân... Phương Bình cảm thấy toàn là nói nhảm.
Nếu lão thật sự ngu như vậy thì đã sớm đã bị diệt, sao có thể sống sót từ thời Thượng Cổ đến bây giờ chứ. Phương Bình đang lừa lão, nhưng lão cũng đang lừa Phương Bình. Đương nhiên, cuối cùng ai lừa được ai, phải xem bản lĩnh của mọi người.
Phương Bình rất tự tin, ta không tin không lừa được một cái cây, ngươi có sống lâu đến mấy cũng không thể uyên bác bằng ta. Thủy tinh chỉ chứa một tia lực lượng tinh thần mà thôi, linh thức bản thể của Thiên Mộc vẫn nằm ở đây.
1847 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận