Toàn Cầu Cao Võ

Chương 853: Lão Già Nham Hiểm

Sau khi Ngô Khuê Sơn mở miệng nói chuyện, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Xem ra lần này, Ma Võ quyết tâm muốn tham gia trận chiến tranh giành lợi ích rồi.
Mọi người cũng không ngốc, ngay từ đầu, khi Phương Bình kéo hai công ty lớn xuống nước, thực ra mọi người đã biết ý định của hắn rồi.
Tu luyện đến cảnh giới này, hầu như đều có địa vị cao, không ai ngu ngốc cả.
Hai vị lão tổng của hai công ty lớn lẽ nào lại không hiểu được sao?
Đã sớm nhìn ra rồi!
Nhưng dù Trịnh Minh Hoành bị Phương Bình dùng lời lẽ bức bách đến mức mất mặt xấu hổ, ông ta cũng không mở miệng, chính là vì muốn tình hình hai bên càng lúc càng xấu.
Bản thân ông ta bị tổn thất vật chất bất diệt, bị Phương Bình, một võ giả cấp năm, sỉ nhục vài câu, thực ra cũng không sao cả.
Ở trong phòng này, ngoại trừ một số người tính tình nóng nảy không nhịn được, ai mà không có bản lĩnh nhịn nhục?
Im lặng trong chốc lát, Ngô Xuyên hỏi: "Ta cũng không được ở lại sao?"
Hắn là Trấn thủ sứ phương Nam!
Một trong bốn vị Trấn thủ sứ lừng danh!
Mặc dù kinh nghiệm bản thân không nhiều, không phải là lão làng thâm niên, nhưng hắn là cường giả cấp chín, lại thêm chức vụ Trấn thủ sứ, tuyệt đối được xếp vào nhân viên cấp cao của chính phủ.
Ngô Khuê Sơn nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nói: "Trấn thủ sứ muốn ở lại, cũng được. Ở đây, ai muốn ở lại cũng được, đương nhiên, đôi khi biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt đâu."
Đám người này cũng rất biết điều, nghe Ngô Khuê Sơn vừa nói như thế, không ít người cũng không phí lời, lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Biết nhiều cũng không hẳn là chuyện tốt.
Là một cường giả cấp tám, lại chỉ là hiệu trưởng một trường học mà thôi, Ngô Khuê Sơn lấy đâu ra tư bản và sức lực để nói câu "Không cho thì cướp"?
Tuy hai vị lão tổng của hai công ty lớn chỉ là cường giả cấp tám, nhưng không có nghĩa là hai công ty lớn chỉ có thực lực như vậy.
Sau khi một vài người rời đi, cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn lại tám người.
Lần lượt là: hai vị lão tổng của hai công ty lớn, Ngô Xuyên, Ngô Khuê Sơn, Phương Bình, lão Lý, Vương Kim Dương... Người cuối cùng là Trần Diệu Đình.
Nhìn thấy Trần Diệu Đình ở lại, Ngô Khuê Sơn hơi bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lời.
Trần Diệu Đình nhất quyết ở lại, vậy hắn sẽ không đuổi người.
Còn Vương Kim Dương, hắn muốn ở lại thì ở lại. Tuy rằng thực lực của Vương Kim Dương bình thường, nhìn có vẻ như không ai chống lưng, nhưng thực tế có thể xem là nhân vật đại diện cho Nam Giang.
Những người khác đều rời đi rồi, Ngô Khuê Sơn phóng thích lực lượng tinh thần, chớp mắt bố trí một lớp lá chắn bằng lực lượng tinh thần ở xung quanh.
Trịnh Minh Hoành hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngô Khuê Sơn, ngươi muốn nói cái gì!"
Lúc này, Ngô Khuê Sơn ngồi xuống, gương mặt vẫn luôn mang nụ cười nhàn nhạt, không để ý đến Trịnh Minh Hoành, mà lại ra hiệu cho Phương Bình qua ngồi cạnh hắn.
Đợi Phương Bình ngồi xuống, Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Ngươi đấy, còn quá trẻ. Có lúc, phải lập mưu trước rồi mới nên hành động, làm chuyện gì cũng không nên quá vội vàng. Chuyện lần này có thể từ từ làm, đợi thêm một thời gian.
Đến khi chúng ta có được chứng cứ Triệu Vũ cấu kết với tà giáo, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trực tiếp bắt lấy Triệu Vũ kiện lên Bộ Công Thương, chứ không phải tìm hai công ty lớn thương lượng.
Hiểu ý ta không?
Cũng không cần làm rùm beng lên, không cần ai ai cũng biết, nhằm giải quyết mọi chuyện êm dịu, cái gì cũng có thể từ từ nói chuyện.
Bán một chút cổ phần thôi mà, có gì ghê gớm đâu?
Những cổ phần này của Ma Võ có giá trị khoảng 70, 80 tỷ, đối với hai công ty lớn mà nói, đây là số tiền nhỏ."
Phương Bình gật đầu lia lịa, nói: "Ta chỉ cảm thấy tốn quá nhiều thời gian rồi..."
"Tốn một chút thời gian cũng không sao, lúc cần nhịn thì phải nhịn."
"Ngô Khuê Sơn, nơi này không phải Ma Võ! Ngươi muốn dạy học sinh thì về Ma Võ mà dạy!"
Trịnh Minh Hoành cau mày, bất mãn.
Ngô Khuê Sơn nở nụ cười, gật đầu nói: "Được thôi, vậy ta không dạy nữa. Như vậy nhé, Trịnh Minh Hoành, Tôn Nhạc Thanh, các ngươi mua lại cổ phần của Ma Võ và cổ phần công ty dược phẩm trong tay Phương Bình, không cần đưa tiền mặt, chỉ cần cung cấp cho chúng ta thuốc và binh khí trị giá 200 tỷ là được... Giá vốn!"
"..."
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ!
Đùa kiểu gì vậy!
Phương Bình cũng sững sờ, lão Ngô tóc bạc ghê nha!
Đây chính là "cướp" mà hắn nói sao?
Đúng là cướp thật, binh khí và thuốc trị giá 200 tỷ giá vốn, nếu hai công ty lớn bán ra ngoài, e là thu về gần ngàn tỷ rồi!
Cái này còn ngon hơn đi cướp nữa!
Mà quan trọng là, ngươi mở miệng nói một câu như thế là được rồi sao?
Đương nhiên, Phương Bình biết, Ngô Khuê Sơn nhất định có thực lực làm như vậy, quan trọng là, thực lực như vậy ở đâu ra? Chút cổ phần này của Ma Võ, đừng nói cung cấp tài nguyên trị giá 200 tỷ giá vốn, chỉ cần đưa ra 80 tỷ, Phương Bình cũng đã cảm thấy có lời lắm rồi.
Trịnh Minh Hoành cười lạnh nói: "Ngô Khuê Sơn, ngươi chưa tỉnh ngủ ư? Hay là ngươi cảm thấy ngươi bị rảnh quá rồi?"
Lão tổng công ty binh khí Tôn Nhạc Thanh cũng khẽ cười nói: "Hiệu trưởng Ngô, ngươi không cảm thấy mình hơi quá lố rồi sao?"
Nói xong, Tôn Nhạc Thanh lại nói: "Như vậy đi, chuyện đã đến mức này, Ma Võ các ngươi và bọn ta chắc chắn phải đường ai nấy đi, nếu đã không cùng chung chí hướng, bọn ta cũng không ngăn cản, ta có thể mua cổ phần về, giá 20 tỷ.
Nếu như các ngươi không muốn lấy tiền mặt, bọn ta có thể cung cấp tài nguyên trị giá 50 tỷ giá thị trường.
Hiệu trưởng Ngô, đây xem như là phá lệ cho ngươi, ngươi hẳn phải biết, đưa ra mức giá như vậy đã là giới hạn cuối cùng của bọn ta rồi."
Lúc này, những người khác đều đã đi rồi, Tôn Nhạc Thanh cũng không như vừa rồi, ít người mới có thể bàn điều kiện. Trước đó, Phương Bình gọi nhiều đến vây xem, trước mặt mọi người bức bách hai công ty lớn, ngược lại không phải là chuyện tốt.
Dù hai công ty lớn có muốn thỏa hiệp, cũng sẽ không thỏa hiệp trước mặt người khác.
Ngô Khuê Sơn cười cười, mở miệng nói: "Không vội, nghe ta nói hết đã, 200 tỷ không bao nhiêu cả, có lẽ nghe xong, các ngươi sẽ cảm thấy 200 tỷ rất ít đấy."
Trịnh Minh Hoành cảm thấy hơi bất an trong lòng, trầm giọng nói: "Được, ta muốn nghe xem ngươi nói cái gì!"
Phương Bình cũng rất hiếu kỳ, không nói gì, yên lặng chờ đợi.
Rốt cuộc Ngô Khuê Sơn sẽ nói cái gì?
Ngô Khuê Sơn bình thản, lạnh nhạt nói: "Kế hoạch Lưu Giống... có lẽ được gọi như vậy, ta cũng không biết các ngươi có gọi như vậy hay không, cái này đủ không?"
Khi Ngô Khuê Sơn nói ra bốn chữ đầu, Trịnh Minh Hoành và Tôn Nhạc Thanh hoàn toàn biến sắc!
Không chỉ bọn họ, sắc mặt Ngô Xuyên cũng lập tức thay đổi, đột nhiên quát lên: "Ngô Khuê Sơn, làm sao ngươi biết!"
"Quả nhiên các ngươi đều biết."
Giọng nói sâu thẳm lạnh nhạt của Ngô Khuê Sơn vang lên, cân nhắc nói: "Ta đoán đấy, các ngươi có tin không?"
Sắc mặt ba người khó coi vô cùng.
Trần Diệu Đình và lão Lý ở bên cạnh vẫn lạnh lùng, không nói một lời.
Phương Bình và Vương Kim Dương hơi tò mò, như nhận ra có gì đó không ổn.
Ngô Khuê Sơn vẫn cười, nhẹ nhàng phủi phủi lớp bụi hoàn toàn không tồn tại trên đùi, cười nói: "200 tỷ, không cần nhiều. Đừng ép bọn ta, bọn ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!
Ngoài ra, Ma Võ cũng không phải ăn mày!
Nếu hai vị không quyết định được chuyện này, vậy thì tìm người có thể quyết định."
Trịnh Minh Hoành lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng, nghiêm túc nói: "Ngô Khuê Sơn, ngươi nên chịu trách nhiệm hoặc gánh lấy hậu quả cho lời nói của mình!"
"Ầm!"
Bỗng nhiên Ngô Khuê Sơn vỗ một chưởng xuống, bàn trà bên cạnh lập tức vỡ tan!
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn lúc này cũng lạnh lẽo không kém, ý lạnh thấu xương khiến nhiệt độ cả phòng khách tuột không phanh.
"Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm! Dù có mất mạng, cũng chỉ có thể hy sinh anh dũng ở địa quật, chắc chắn không phải bỏ mạng trên đường chạy trốn!"
Ngô Khuê Sơn khí phách nói, sau đó đột nhiên phẫn nộ vô cùng, âm u nói: "Chúng ta là vật hy sinh, nhưng dù hy sinh cũng tuyệt đối không phải vì các ngươi!
Bọn ta chiến đấu vì nhân loại bị vứt bỏ, vì chính mình!
Tà giáo bất diệt, những vị tuyệt đỉnh cấp chín kia thật sự quan tâm đến tà giáo sao?
Những năm gần đây, các ngươi thật sự cho rằng ta không biết gì cả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận