Toàn Cầu Cao Võ

Chương 912: Cho Mượn 10.000 Điểm (2)

Còn yêu thú thì… Nếu như thật sự nổ ra trận chiến tập kích thành Hy Vọng, Ma Võ chúng ta đương nhiên sẽ dốc hết sức gánh vác!
Dù không địch lại, cũng sẽ cho yêu thú một câu trả lời!"
Nói xong, trên người Phương Bình bỗng nhiên lóe lên một vệt sáng, sau một khắc, vệt sáng rơi vào tay Ngô Khuê Sơn.
Đoản kiếm màu vàng, nhảy lên trong tay Ngô Khuê Sơn, sau đó biến mất.
Ngô Khuê Sơn cười nhạt nói: "Chuyện tiêu diệt yêu thú, cứ xem như là Ngô Khuê Sơn ta làm, yêu thú cũng không phải không có trí khôn, nếu thật sự tìm đến, chẳng lẽ còn có thể vì mấy con yêu thú cấp bảy tám mà đánh nhau với chúng ta?
Đến lúc đó, ta sẽ ra mặt."
Tất cả mọi người không lên tiếng, Nam Vân Nguyệt liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, thần binh mà hắn thu hồi... sắp đến cấp chín rồi!
Phối hợp với thực lực cấp tám đỉnh phong của Ngô Khuê Sơn, gặp phải cấp chín bình thường, không có thần binh, không hẳn là đối thủ của hắn.
Ma Võ đúng là càng ngày càng ngoài mong đợi của người khác.
Còn cái mà Ngô Khuê Sơn gọi là gánh trách nhiệm, nghĩa là chính hắn sẽ ra mặt, yêu thú cũng không ngốc, Ngô Khuê Sơn gánh trách nhiệm, cường giả nhân loại không ra tay, có giết được Ngô Khuê Sơn hay không thì phải xem thực lực của Bách Thú Lâm.
Huống chi... Nhân loại giết yêu thú, trong tình huống bình thường cũng không phải là chuyện to tát gì, vì thần binh, cũng sẽ có cường giả đi đánh giết yêu thú.
Chỉ là lần này động tĩnh hơi lớn mà thôi.
Hai vị đỉnh cấp cấp chín không lên tiếng, những người khác lại thấy kì lạ vô cùng.
Ngô Khuê Sơn cũng có thần binh!
Hơn nữa Hoàng Cảnh cũng sắp rèn đúc thần binh, sau khi rèn đúc thành công, có thần binh trong tay, e là thực lực của Hoàng Cảnh cũng sẽ nằm trong top cao nhất cấp bảy. Ma Võ cũng có mấy vị cường giả, thực lực tổng thể sắp vượt qua Kinh Võ rồi.
Tạm thời xem như chuyện mà Phương Bình gây ra đã kết thúc.
Còn thu hoạch nhiều như thế thì... cũng không có gì, Phương Bình dùng để đổi điểm, không giữ cái gì lại, làm thịt Phương Bình rồi dùng điểm của hắn đến Ma Võ đổi tài nguyên hay sao?
Chán sống à!
Phương Bình nói chuyện với Ngô Khuê Sơn cũng không phải chỉ là “nói chuyện”.
Rất nhiều tông sư đều là đại công vô tư, chiến đấu hết mình vì nhân loại, nhưng Phương Bình chỉ là một võ giả cấp năm, sở hữu tài phú trị giá trăm tỷ, không, đây không phải chỉ là vấn đề tài phú, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được nhiều thứ dùng để tu luyện như vậy.
Dù là cường giả cấp bảy cấp tám, thậm chí là cấp chín thực lực phổ thông, những thứ hắn mang về đều có ích với bọn họ.
Bây giờ thì cái gì cũng không còn, dù cho có chút tâm tư muốn cướp thì giờ cũng đã phai nhạt.
Giao chiến ngầm xem như kết thúc.
Mà Tần Phượng Thanh vẫn đang kìm nén, chờ bọn hắn bàn bạc xong mới kéo Phương Bình lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Phần của ta đâu? Đừng gạt ta! Khốn kiếp, ta không tin tất cả đều là Giảo cho ngươi!"
Ngươi lừa quỷ hả!
Hắn cũng không ngốc, ban nãy mọi người vừa nói chuyện vừa ngầm tranh đấu, hắn kìm nén không dính líu, hiện tại kết thúc rồi thì phải chia của cho hắn chứ!
Phương Bình khẽ thở dài: "Nơi đó thật sự không đào được bao nhiêu, đại khái bảy mươi, tám mươi cân cấp thấp, như vậy đi, cho ngươi 50 cân cấp thấp..."
"Ta... đậu xanh hột vịt lộn muối mè cà ná mắm tôm..."
Tần Phượng Thanh suýt chút tức chết, Phương Bình thấy thế lại cười nói: "Quên đi, ngươi không tin thì ta cũng hết cách, lần này ta thu hoạch khá nhiều, ta cũng không phải kẻ hẹp hòi, cho ngươi mượn 10.000 điểm thưởng..."
"Ta muốn xử đẹp ngươi!"
Tần Phượng Thanh sắp tức hộc máu, dù ngươi không lấy hết, thì cũng lấy 2 triệu điểm thưởng, ngươi chỉ cho ta 10.000... Không, cho ta mượn 10.000 điểm thưởng?
"10.000 điểm thưởng, Phương Bình, nhiêu đây quá ít!
"Không phải ngươi cũng thu hoạch được một cái bao to sao?
Phương Bình chỉ vào cái bao to bên cạnh hắn, ngươi có tiền mà, còn đòi nhiều để làm gì.
Tần Phượng Thanh khóc không ra nước mắt nói: "Không đủ, chút tiền này có tác dụng gì chứ."
Lúc này, bên cạnh, mấy sinh viên ưu tú của các trường võ đại khác cũng đều đang ở đây.
Bao gồm Diêu Thành Quân của trường quân đội Đệ Nhất, hắn vẫn luôn rèn luyện ở Ma Đô địa quật, xảy ra đại chiến, hắn cũng nhanh chóng trở về thành.
Lúc này nghe được Tần Phượng Thanh nói "Chút tiền này", mấy sinh viên võ đại đều duy trì im lặng tuyệt đối.
Hiện tại, cứ bị xát muối vào tim vài lần là quen thôi, cứ coi như Tần Phượng Thanh thu hoạch được 100.000 đi.
"1 tỷ cũng không đủ dùng, chừng đó có thể đổi được bao nhiêu đá năng lượng? Làm sao đủ để ta ngâm mình trong năng lượng tinh hoa? Không ngâm mình trong đó, làm sao có thể khiến cầu thiên địa biến dị, Phương Bình, ngươi nói có phải không?"
Phương Bình khinh bỉ nói: "Ai bảo ngươi vô dụng, ngươi có giỏi thì đi cướp mấy trăm cân tinh hoa năng lượng về mà ngâm, cũng không ai ngăn cản."
Một câu "Tần Phượng Thanh vô dụng" lại khiến người nghe chua xót không thôi.
Diêu Thành Quân ôm lấy ngực, lui ra sau một bước, ai cho ta cái bịt tai với, ta không muốn nghe tiếp nữa.
Một lần thu hoạch được 1 tỷ, Tần Phượng Thanh vào sào huyệt cấp tám ăn trộm, vậy mà trong mắt Phương Bình cũng chỉ là phế vật vô dụng.
Quan trọng là Tần Phượng Thanh mới cấp bốn a!
Đám Ma Võ khốn nạn, có suy nghĩ đến cảm nhận của mọi người hay không hả?
Tần Phượng Thanh đau thương nói: "Ta mới cấp bốn à, không có cách nào làm chuyện đó có được không, lần sau lên cấp năm ta sẽ đi cướp sào huyệt cấp chín, đào mỏ của bọn họ, nhưng tóm lại, ta phải vào cấp năm đã, Phương Bình, hay là như vậy đi, coi như là ta mượn ngươi, cho ta mượn nhiều một chút nhé."
"Bao nhiêu?"
"Một triệu điểm thưởng!"
Phương Bình giơ chân đạp một cước, Tần Phượng Thanh vội vàng nói: "Đừng mà, có thể giảm mà, 800.000 điểm thưởng thì sao? Cũng chỉ là 8 tỷ mà thôi..."
"Cút, ngươi nghĩ ta chưa học qua toán học sao? Là 24 tỷ!"
"Đó là trước kia, bây giờ điểm thưởng không còn đáng tiền nữa, một điểm thưởng cũng chỉ có 10.000, được rồi, được rồi, cho dù là 24 tỷ thì sao, trước đó ngươi trị thương cũng đã tiêu hết mười mấy tỷ để thuê một đám cấp tám, bây giờ ta đột phá cấp năm, ngươi cho ta mượn một ít cũng không được sao?"
"..."
Nghe hai người bọn họ nói chuyện mà mấy sinh viên trường khác thật sự chịu không nổi, không chỉ sinh viên mà mấy vị đạo sư cấp sáu cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
"Chỉ 8 tỷ mà thôi"
"Trị thương mười mấy tỷ"
"Thuê một đám cấp tám"
Hai người bọn họ nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai mọi người, chỉ cảm thấy tim sắp nổ tới nơi.
Chu Kỳ Nguyệt kiềm chế kích động, đi đến bên cạnh Trần Vân Hi, nhỏ tiếng nói: "Bình thường hai người bọn họ đều nói chuyện như vậy sao?"
Hoặc là nói, đều hay giả vờ ra vẻ như vậy?
Trần Vân Hi lắc đầu nói: "Không có a, bình thường bọn họ rất ít nói chuyện về tiền bạc, đều chỉ nói về cấp chín nào yếu, cấp chín nào dễ lừa..."
"Khụ khụ khụ!"
Chu Kỳ Nguyệt suýt nữa bị sặc chết, người của Ma Võ đều là ma quỷ sao?
Cô cũng quen biết Trần Vân Hi, dù sao trong nhóm sinh viên võ đại, cũng không có bao nhiêu nữ võ giả có thực lực mạnh, trước đó học viện Nữ Sinh Ma Đô còn từng mời Trần Vân Hi thi vào học viện của bọn họ.
Năm đó Chu Kỳ Nguyệt cũng từng gặp Trần Vân Hi, là một cô gái ngại ngùng.
Nhưng bây giờ… Thôi bỏ đi, vào Ma Võ coi như là vào phường trộm cướp rồi.
Trần Vân Hi lại tiếp tục đả kích nói: "Thực ra cũng không phải ngày nào cũng nói về cấp chín, thi thoảng cũng nói về võ giả cấp bảy cấp tám, có điều Phương Bình và học trưởng Tần mãi chưa thể đánh diệt cao cấp, chỉ là chạy thoát từ trong tay cao cấp mà thôi."
Hai chữ "Mà thôi" chính là muối mặn chà xát tim bọn họ.
Đột nhiên Chu Kỳ Nguyệt hơi tuyệt vọng, cô thật là lạc hậu theo không kịp thời đại rồi.
Cùng là võ giả hiện đại, người thì nghị luận chuyện của cấp chín, còn bàn luận về vấn đề tu luyện cần tài nguyên mấy chục tỷ, còn cô… cho cô 10 triệu, cô đã sung sướng muốn chết rồi.
Chu Kỳ Nguyệt tuyệt vọng, Diêu Thành Quân đột nhiên hiểu ra vì sao ngày đó Lý Hàn Tùng thường đến quấy rầy hắn rồi.
Thật tuyệt vọng mà!
Thật là mất mát!
Cái tên Đầu Sắt đó, từ sau khi ra khỏi Nam Giang địa quật, hoàn toàn biến thành một người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận