Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1451

"Cuối cùng, lão phu vẫn phải nói một câu... Trương Đào không phải người tốt lành gì, không nên học theo hắn." Dứt lời, Chiến Vương trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Trương Đào mặt không đổi sắc, về phần thầm mắng thế nào, cũng không ai để ý.
Vẻ mặt Lý Chấn có vẻ không thay đổi, nhưng ông chắc rất cao hứng. Trương Đào đúng là không phải là người tốt lành gì!
...
Đến tận khi Chiến Vương đi rồi, mấy người Phương Bình cũng biết, mọi chuyện đã kết thúc. Chiến Vương đồng ý cho người của thành Trấn Tinh hỗ trợ trận chiến ở Tử Cấm địa quật, cũng thông báo cho bọn họ một vài thứ, còn đưa cho Phương Bình một số tư liệu mà hắn muốn.
Có thể nói, lần này đến thành Trấn Tinh, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn. Chẳng những hoàn thành viên mãn, còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức mong đợi.
Phương Bình khá hài lòng, lão Trương chắc cũng rất hài lòng, nếu Chiến Vương không cà khịa ông vài câu, có lẽ ông sẽ càng hài lòng.
Bọn họ đi rồi, Trương Đào và Lý Chấn cũng không phải người rỗi việc.
Lý Chấn không thèm chào hỏi, lập tức biến mất.
Trương Đào thì nói một tiếng nói: "Đến cấp tám cấp chín, lại đến thu Vạn Nguyên Điện, hiện khó mà lấy đi được, có lấy đi, tác dụng cũng không lớn. Còn có, trở về sao chép một bản đầy đủ, đưa đến Bộ Giáo Dục."
Sau khi nói xong, Trương Đào cũng nhanh chóng biến mất.
12 vị gia chủ, hai mặt nhìn nhau. Lúc này, vẫn còn hơi bất ngờ và khiếp sợ.
Lần này Chiến Vương lão tổ, đã nói với mấy người Phương Bình khá nhiều điều, thậm chí còn có vẻ giải thích. Sở dĩ như thế, là vì cảm nhận được hình như mấy người Phương Bình không ưa thành Trấn Tinh lắm. Chiến Vương coi trọng mấy người kia như thế sao?
"Võ giả thời cổ đại phục sinh..."
Lúc này, mấy người đều nghĩ đến một điểm, không khỏi nhìn về phía mấy người Phương Bình. Những người này thế mà không cùng nhóm với mấy người Huệ Hoành.
"Võ giả thời đại võ cổ đại chân chính..."
Bọn họ đang chấn động, Phương Bình cũng đang khó mà tin được, lúc lâu sau, nhỏ giọng nói: "Lão Trương... Không bắt chẹt ta?”
Vương Kim Dương cạn lời, ngươi bị bắt chẹt đến nghiện rồi hả? Hơn nữa, lần này Trương Đào tới, vốn không phải vì muốn bắt chẹt ngươi, mà là vì để thành Trấn Tinh phái người hỗ trợ chiến đấu mà thôi.
Huống hồ, bây giờ trên người ngươi còn có thứ gì để bị bắt chẹt sao?
Cuộc chiến thành Thiên Môn vừa kết thúc không bao lâu, mới lấy đi của ngươi một mớ, hiện tại ngươi đến thành Trấn Tinh, thu hoạch không được bao nhiêu, còn chưa có vỗ béo, sao có thể lấy thịt.
Phương Bình nói thầm một câu, cũng không để ý.
Tài liệu trong tay, cũng biến mất trong hư không, bị hắn thu vào không gian chứa đồ.
Có thể nhẹ nhàng lấy được những thứ này hoàn toàn vượt xa mong muốn của hắn. Một khắc sau, Phương Bình cũng đã chuẩn bị lên đường trở về, bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức quay sang nói với các vị gia chủ: "Các vị tiền bối, vừa nãy lời tiểu bối có chút mạo phạm, nhưng sau khi Chiến Vương tiền bối nói một hồi, cũng đã khiến tiểu bối hiểu ra.
Con đường khác nhau nhưng mục tiêu là thống nhất.
Điểm này, trước đó là ta quá xúc động, tiểu bối mong các vị tiền bối thứ tội."
Phương Bình tỏ vẻ cung kính, khiến mấy người Tô Hạo Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn khá nhiều. Xem như ngươi thức thời.
Phương Bình nói tiếng xin lỗi, rồi lại nhanh chóng nói: "Ngoài ra, tiểu bối còn muốn đi sơn cốc một chuyến nữa..."
Mọi người lập tức cảnh giác! Phương Bình giải thích: "Chúng ta muốn trao đổi với các tiền bối võ giả phục sinh một chút, Chiến Vương và Bộ trưởng đều nói sẽ để Vạn Nguyên Điện ở thành Trấn Tinh, hiện tại chúng ta chắc chắn sẽ không lấy đi!"
Tô Hạo Nhiên có chút đau đầu nói: "Phương Bình, gần được rồi! Trước khi đi Võ Vương đã công khai chủ quyền, ngươi không cần liên tục lặp lại, những việc này, các lão tổ đã có quyết định, chúng ta cũng không thay đổi được. Về phần mấy người các ngươi..."
Ông rất muốn nói một câu, mau mau xéo đi. Suy nghĩ một chút vẫn không nói ra miệng, thôi, cho các ngươi ở lại thêm một lúc, tránh nói chúng ta chiêu đãi không chu đáo.
Nhưng đêm nay trước khi trời tối, tuyệt đối phải đuổi mấy tên khốn này đi!
Tuyệt đối không để bọn họ qua đêm ở đây!

Sau khi từ phòng nghị sự đi ra, Tần Phượng Thanh nhỏ giọng nói: "Ta đi vào thành một chuyến đã."
Phương Bình nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày: "Đừng làm gì quá đáng!"
"Ta là loại người đó sao?"
"Đúng."
Tần Phượng Thanh im lặng, suy nghĩ một chút nói: "Dù sao cũng phải cho ta lấy hai thanh thần binh đi chứ, giờ ta nghèo không xu dính túi, cùng lắm thì chờ ta đến cấp tám ta sẽ trả lại bọn họ, vì khi ta đến cấp tám thì có lẽ bọn họ vẫn chưa tới cấp bảy..."
Hắn vừa dứt lời, mọi người liên tiếp nhìn về phía hắn. Ngươi thật là tự tin! Ngươi lấy đâu ra tự tin đó?
Tần Phượng Thanh không thèm quan tâm, nghiêm túc nói: "Dù sao bây giờ binh khí trên tay bọn họ cũng chỉ như binh khí hợp kim cấp A thôi, ta mượn dùng trước, đến cấp tám, ta cũng chướng mắt, sẽ trả lại cho bọn họ, ngươi nói đó có phải là lợi dụng tài nguyên một cách tối đa hay không?"
Dứt lời, hắn lại nói: "Còn phải lấy mấy quả Uẩn Thần và cỏ Nguyệt Minh tốt nhất nữa, như vậy là gần đủ rồi."
Lý Hàn Tùng bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật xem bọn họ là kho tài nguyên giúp ngươi tăng cảnh giới ư, nếu ngươi thua thì làm thế nào?"
Đánh cược cũng không phải luôn thắng, nếu Tần Phượng Thanh thua thì hắn lấy đâu ra tinh hoa sinh mệnh đưa cho người khác?
Tần Phượng Thanh nhìn Phương Bình. Phương Bình không để ý tới hắn.
Tần Phượng Thanh cân nhắc một lát, nói: "Ba bảy, ngươi ba ta bảy, dù sao ta phải ra sân chịu khổ."
Phương Bình vẫn không để ý tới.
Tần Phượng Thanh bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm năm, được chưa?"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Đừng quá đáng, tạm được. Một thanh thần binh, ba quả Uẩn Thần, một cây cỏ Nguyệt Minh, đủ để ngươi đột phá đến tinh huyết hợp nhất, hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng hóa hình lực lượng tinh thần.
Nếu thua thật, ngươi phải nghĩ cách trả lại ta, lần này không viết phiếu nợ nữa, nếu ngươi trả không nổi... thì ta sẽ bán ngươi cho thành Trấn Tinh, bên này không ngại để có thêm một vị đỉnh cấp sáu ở rể đâu."
Tần Phượng Thanh đầy bi phẫn, ngươi muốn bán ta sao? Nhưng mà bản thân hắn không có tiền, không có tiền thì không có cách nào đánh cược với người khác, nếu thật thua rồi, lại không trả được, chỉ sợ hắn cũng không ra khỏi thành Trấn Tinh được.
Sau khi suy nghĩ những điều này, Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ nói: "Được."
"Vậy chúng ta đi sơn cốc trước, ngươi nhanh lên, không thấy mấy lão già kia hận không thể lập tức đuổi chúng ta đi sao?"
"Biết rồi."
"..."
Phương Bình dặn dò vài câu, mấy người Lý Mặc hộ tống bọn họ rời khỏi phòng nghị sự, tiến về sơn cốc.
Đúng vậy, hộ tống.
Mấy vị cấp chín như Tô Hạo Nhiên không muốn đi cùng canh chừng bọn họ.
Nhưng vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn để hai vị cấp tám, hai vị cấp bảy hộ tống mấy người đi qua bên kia.
Còn Tần Phượng Thanh, cũng có một vị cấp bảy "hộ tống", áp giải có lẽ thích hợp hơn.
...
Trên con đường lớn đá xanh.
Phương Bình cũng không ngự không, chậm rãi đi dọc theo đường lớn, vừa đi vừa cười nói: “Lý lão, vết thương của ngài đã hoàn toàn khôi phục rồi sao?"
Lý Mặc cố tình không để ý tới hắn, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn nói: "Khôi phục rồi."
"Vẫn quên hỏi, ngài là đỉnh cấp tám phải không?"
Điều này không liên quan đến cơ mật, nên Lý Mặc không giấu diếm, trả lời: "Là đỉnh cấp tám, ngươi chắc cũng có hiểu biết đối với cấp tám. Cấp tám chủ tu kim thân, kim thân mạnh yếu, đại biểu cảnh giới cao thấp.
Mà kim thân mạnh yếu, bình thường có thể xem xét dựa trên khả năng tiếp nhận khí huyết cực hạn để cân nhắc. Cho nên cấp tám, chủ yếu xem cường độ rèn đúc kim thân.
Kim thân, cần lần lượt dùng khí huyết, lực lượng tinh thần, vật chất bất diệt để rèn đúc, nghiêm chỉnh mà nói, cần rèn đúc chín lần mới là cực hạn của kim thân.
Kim thân rèn 9 lần, nhân thể cũng đạt tới cực hạn, lúc này, có thể tìm con đường võ đạo và đi theo đường võ đạo đó."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Lý lão, khái niệm này hơi khác với khái niệm của Ma Võ."
Phương Bình cũng không phải kẻ không biết gì, hắn hiểu rất rõ những thứ này, mở miệng nói: "Ma Võ không hề đề cập đến rèn 9 lần, nhưng lại nhất trí khí huyết cực hạn đại biểu cường độ kim thân. Nhưng Ma Võ không phân ra mấy lần rèn đúc, khí huyết đạt đến 100.000 cal, chính là cực hạn cấp tám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận