Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1337

Lúc này, ngay cả Ngô Xuyên cũng không kìm được, chửi mát: "Thằng nhóc thối này, chúng ta quen biết trước mà? Ngươi phải sớm nói cho ta chứ! Nếu ngươi nói sớm thì ta đã không đổi thanh kiếm này... Không, thanh kiếm này cũng là của ngươi, thế mà ngươi bán cho người khác, cũng không cho ta mượn.
Ta táng gia bại sản, ngươi biết không? Sau đó, ta còn phải làm thịt một con yêu thú cấp chín để trả nợ đó ngươi biết không?
Ngươi... Ngươi làm hiệu trưởng Ma Võ cái gì, đến phủ Trấn thủ, ta sẽ cho ngươi làm Trấn thủ sứ, ta làm trợ thủ cho ngươi..."
"Ngô Xuyên!"
Trương Đào không kìm được, quát lớn một tiếng!
Các ngươi nịnh bợ như vậy là đủ rồi.
Đến chức Trấn thủ sứ ngươi cũng định cho... giữ thể diện chút đi!
Nhưng Trương Đào cũng cảm giác sắp phát điên, thậm chí cảm thấy hơi uất ức, buồn bực nói: "Ngươi còn có hai thanh thần binh cấp tám?"
Mẹ kiếp! Sao ngươi không nói?
Nói rồi, ta... nghĩ đến đây, Trương Đào bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, lần này ta và Hòe Vương đã có thỏa thuận, ta phải bỏ ra cái giá cực lớn..."
Phương Bình ra vẻ mờ mịt nói: "Không phải ngài dựa vào mặt mũi mà đạt thành thỏa thuận sao?"
Vừa nãy, Lão Trương còn ra vẻ phách lối, nói vì nể mặt Võ Vương mà Hòe Vương không thể không đáp ứng.
Giờ lại nói ngược lại rồi?
Trương Đào không nói gì, ánh mắt sắc bén, nhóc con, ông đây cũng không cần mặt mũi nữa, ngươi có cho hay không? Không cho ta sẽ đoạt lấy!
Quan trọng là, lần này thằng nhóc này đi Vương Chiến Chi Địa, thật kiếm lời đến điên rồi.
Có vô số Thần binh, còn có đan dược cổ và ngọc bội chứa đồ... thằng nhóc này là tài thần sao? Đi đến đâu có tiền đến đó.
Phương Bình không nhìn lão Trương, hắn còn đang bị Điền Mục giữ chặt.
Nhìn vẻ mặt vừa chờ mong vừa khát vọng của Điền Mục, thậm còn có biểu lộ muốn đánh nhau với Trương Đào, Phương Bình nghiến răng chịu đựng mỉm cười.
Ai bảo hồi sáng ngươi đóng vai ác, làm ác khách đã chưa? Sao không đóng vai ác tiếp đi!
Nhưng... Phương Bình thật rất bội phục và sùng bái Điền Mục.
Một vị cường giả chân chính vì dân vì nước, không tư lợi, rất công tâm, toàn bộ người nhà đã chết trong cuộc chiến bảo vệ nhân loại.
Cường giả như vậy xuất thân từ Ma Võ, là vinh quang của Ma Võ.
Điền Mục cũng khá có tình cảm với Ma Võ, ngày đó Ma Võ muốn tự xây dây chuyền sản xuất, Điền Mục không nói hai lời, thẳng đến Kinh Đô.
Ông ta rất công bằng, nếu có tư lợi... có lẽ là hơi thiên vị Ma Võ mà thôi.
Lúc này, thấy Điền Mục khát vọng, Phương Bình cười lớn nói: "Điền sư huynh, ngài nói xem, nếu ta muốn làm hiệu trưởng, thì ngài sẽ giúp ta đánh hiệu trưởng Ngô phải không?"
"Cam đoan!"
"Sau này ai bắt nạt ta, ngài phải ra mặt cho ta..."
"Không vấn đề..." Nói xong, Điền Mục vội ho một tiếng nói: "Nhưng ngươi không được chủ động bắt nạt người ta, hơn nữa, có một số con cháu của nhà nào đấy, bắt nạt rồi... Ta chưa chắc là đối thủ."
Khi nói điều này, ông ta nhìn Trương Đào một chút.
Hiểu không?
Nếu đối phương là con cháu của lão Trương và lão Lý, ngươi kiềm chế một chút, núi này cao lắm, ông không đảm đương nổi, chơi không lại.
Ngô Khuê Sơn bên cạnh không quan tâm những thứ này nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thôi thôi, kệ đi.
Lý Trường Sinh muốn làm chỗ dựa cho Phương Bình, Điền Mục cũng muốn, những người khác của Ma Võ cũng vậy...
Hiệu trưởng như ông chẳng được lợi, cũng chẳng thú vị gì.
Mẹ nó, hay mình chủ động nhường chức luôn cho rồi. Tiện thể xem thử có đổi được ít lợi ích cho mình hay không?
Lúc này, lão Ngô rơi vào trầm tư, lợi ích gì mới đáng để mình đổi chức hiệu trưởng nhỉ? Mình không thiếu thần binh cấp chín, mình không có nhu cầu lớn với đan dược, tài sản châu báu. Nếu nói thiếu... Mình muốn đến tuyệt đỉnh, tên nhóc Phương Bình này có thể khiến mình đột phá đến tuyệt đỉnh sao?
Nếu thật có thể, ai còn quan tâm vị trí hiệu trưởng nữa!
"Chờ một chút... một ngày nào đó, nếu tên nhóc này lấy được đồ tốt có thể giúp ta đến tuyệt đỉnh, ai còn cần làm hiệu trưởng nữa..."
Ngô Khuê Sơn nghĩ đi nghĩ lại, nụ cười trên mặt khác thường.
Mà Phương Bình tiếp tục lấy ra hai thanh thần binh cấp tám, thuận tiện viết ra một giấy nợ 100 tỷ.
"Ai, riêng cấp chín, cũng có mấy vị rồi..."
Trong lòng Phương Bình cảm khái, thật ra Hoa Quốc cũng có 35 vị cấp chín thôi, lão Ngô và Điền Mục cũng đã bị gài và lọt hố rồi.
Về phần Ngô Xuyên bên cạnh chuẩn bị trúng bẫy... Phương Bình lắc đầu, lão Ngô đã có thần binh, không dễ bị gài, sau này rồi tính.
Hắn cũng không đưa đồ linh tinh. Người được nhận đồ đều là cường giả thân cận. Về thần binh cấp bảy trước đó… thứ đó cũng không phải đồ tốt gì, huống hồ còn thu hồi không ít tài nguyên.
Bởi vì Phục Thần Đan và Kim Thân Đan không đổi đồ vật, hệ thống không tăng điểm tài phú cho Phương Bình, điều này khiến Phương Bình không còn gì để nói. Thứ này hắn chuẩn bị giữ lại dùng, xem ra chỉ có thể tiếp tục viết giấy vay nợ, chờ sau này thu lại tiền nợ, mới có thể gia tăng điểm tài phú.
Ngọc bội... Phương Bình không định bán ngọc bội. Thứ này rất hiếm, nhưng mình tạm thời không cần, để suy nghĩ xem cho ai thì hợp.
Phương Bình tiện thể nhìn bảng số liệu trước mặt mình một chút, coi như hài lòng, giá trị tài phú tăng thêm không ít:
Tài phú: 125 triệu điểm
Khí huyết: 15000 cal (16600 cal)
Tinh thần: 1988 hz (2105 hz)
Lực lượng phá diệt: ?? (??)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
"100 tỷ của lão Ngô không được tính điểm tài phú, sớm muộn ta cũng sẽ đòi."
Trong rất nhiều giấy nợ, chỉ có 100 tỷ của Ngô Khuê Sơn không được tính giá trị tài phú, Phương Bình cảm thấy, vẫn cần phải đòi nợ.
Về phần Trương Đào, Phương Bình cũng không thật vắt chày ra nước.
Trên người hắn nhiều thần binh, cuối cùng vẫn tiện tay đưa Trương Đào thêm 10 thanh, tính cái gì a, ai quan tâm! Dù cho đi 10 thanh thì hắn vẫn còn 20 thanh, đủ cho Ma Võ dùng rồi.
Trương Đào không quan tâm thái độ của hắn, mặt mũi cũng sắp nở hoa rồi. Đến Ma Võ một chuyến, lấy được 40 thanh thần binh, đủ rồi.
Thậm chí lão Trương còn vượt quá chức phận, ban cho Phương Bình chức đại tướng quân. Sau này, phải gọi là Phương đại tướng quân.
Chức vị của Quân bộ, Phương Bình cũng coi như làm đến chức cao nhất rồi, trừ phi gia nhập vào Quân bộ, quân hàm cao hơn chính là phó tư lệnh, hoặc là Tổng tư lệnh Quân bộ của hai vùng Ma Đô, Kinh Đô.
Lần này, tất cả đều vui vẻ.
Nam Vân Nguyệt nhìn cũng có chút hâm mộ, đáng tiếc, Cục điều tra và truy bắt cũng không có nhân vật nào béo bở như vậy!
Nhổ lông dê, một lần không nhổ xong, giữ lại lần sau nhổ tiếp. Con dê béo tên Phương Bình này lông dài rất nhanh, đây đúng là dê béo siêu cấp.
Không thấy Trương Đào nhổ lông dê bao nhiêu lần sao? Lần trước đã nhổ thành công 5 thanh thần binh, lần này càng nhiều, lần sau thì sao?
Nam Vân Nguyệt trù tính, nếu mình tới tuyệt đỉnh... có nên nhổ thử mấy lần hay không?
...
Mọi người đều được chia của theo thứ tự.
Con dê béo Phương Bình phân chia gần hết các thu hoạch của Vương Chiến Chi Địa, khiến mọi người đều hài lòng.
Dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng mấy vị cường giả cũng rất hài lòng.
Dù thỉnh thoảng Phương Bình làm việc có chút kích động, bất chấp hậu quả, nhưng nếu nói vì bản thân hắn... thì hình như tên nhóc này không hề vì bản thân, hầu hết thu hoạch của Phương Bình đều sung công.
Khi người như vậy gây ra chút phiền phức thì mọi người đều sẵn sàng giúp hắn chịu trách nhiệm. Nếu chỉ có vào chứ không có ra, chỉ biết gây tai hoạ... thì sẽ không được người ta chào đón.
Thật ra tính cách Phương Bình và Tần Phượng Thanh khá giống nhau, nhưng tên Tần Phượng Thanh này... lại không được chào đón lắm.
Cường giả cũng không phải cha mẹ của ngươi, nếu ngươi chỉ chăm chăm muốn lấy mà không bỏ ra cái gì để báo đáp, tất nhiên sẽ không được người ta chào đón.
Bản thân Tần Phượng Thanh còn không đủ tài nguyên tu luyện, hắn còn phải nghĩ cách đi giành giật thì làm gì có đồ mà tặng lại những người khác. Nhưng bình thường gây tai hoạ xong hắn đều tự chịu trách nhiệm, nên mọi người cũng không ghét bỏ hắn.
Nếu chỉ gây tai hoạ, mà bản thân không chịu trách nhiệm thì sẽ gây phiền phức cho người khác, kết quả, bị chán ghét cô lập là điều hiển nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận