Toàn Cầu Cao Võ

Chương 534: Sẽ không ai biết quá khứ đen tối của tôi (2)

"Thâm nhập địa quật..."
Phương Bình thì thầm một tiếng, tính đến hôm nay nơi xa nhất cậu đi được cũng chỉ chạy đến Giảo Vương Lâm, cách thành Hy Vọng không quá trăm dặm.
Mà Ma Đô địa quật bao lớn?
Từ Đông sang Tây, 5000 km, xa xôi vạn dặm!
Từ Nam tới Bắc, 2000 km, đây chỉ là đến vị trí của 13 thành.
Địa quật lớn bằng một nửa Hoa Hạ, Phương Bình bây giờ cũng chỉ mới hoạt động được một chút ở bên trong, còn lâu mới tính là thâm nhập.
Mà chỉ ở một nơi nhỏ như thế, cậu đã nhìn thấy cường giả cấp chín, nhìn thấy Giảo.
Nói xong, Phương Bình cũng nên chào đi về rồi, nhưng mà Phương Bình nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói: "Tổng đốc, người địa quật nói 'Na á cổ tạp lý' có nghĩa là gì?"
Trương Định Nam khẽ cười nói: "Cậu gặp phải rồi?"
Phương Bình mơ màng, gặp phải cái gì cơ?
"Ý tứ đại khái chính là: Ta rất yếu, cường giả không giết người yếu, xin đừng giết ta."
Phương Bình sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nói thẳng ra, đó là một câu xin tha?"
Trương Định Nam cười gật đầu nói: "Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng mà bình thường, cùng cấp với nhau sẽ không nói như vậy. Trừ phi cậu gặp phải võ giả địa quật cấp một cấp hai, bọn họ có thể sẽ nói ra lời này, Bởi vì trong quan niệm của võ giả địa quật, người yếu xin cường giả tha mạng không hề mất mặt."
Mặc dù võ giả địa quật gặp phải võ giả nhân loại sẽ liều mạng tranh đấu, nhưng cũng không phải bọn họ hoàn toàn không sợ chết.
Cấp ba gặp phải cấp bảy, không sợ chết có hữu dụng không?
Theo quy tắc cổ xưa, bọn họ cũng sẽ xin tha, cường giả không giết người yếu.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Bình cứng ngắc nói: "Cũng có thể hiểu là 'tôi là cái rắm, làm ơn tha mạng' có phải không ạ?"
Trương Định Nam bật cười nói: "Nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì cũng có thể hiểu như vậy, nhưng mà không cần quan tâm, giết là được, võ giả địa quật đều đáng bị giết!
Còn nếu như Tông sư gặp phải, vậy xem tâm tình thế nào, có lúc, cường giả Tông sư cũng sẽ không cố ý tàn sát địa quật bình dân."
Phương Bình không nói nữa, lão Lý, thầy được lắm!
Khó trách mình bị khinh bỉ nhiều lần!
Nhưng mà… Mình toàn gặp phải võ giả cấp bốn, cấp năm, he he… Cũng không quá mất mặt.
Huống hồ, cũng không ai nhìn thấy, không ai nghe được, võ giả địa quật nghe được đều chết rồi.
"Hủy thi diệt tích... Không ai biết."
Trong lòng Phương Bình cũng có chút an ủi, nếu không, loại sỉ nhục này có làm gì cũng không rửa sạch được.
...
Trước khi đi, Trương Định Nam lại nói cho Phương Bình biết, Quân bộ và viện nghiên cứu ngôn ngữ bên kia có chút đột phá, rảnh rỗi có thể đi học một ít một ít từ ngữ địa quật thường dùng, Ma Võ hẳn sẽ nhanh chóng đưa ngôn ngữ địa quật làm môn học chính.
Phương Bình lại cảm ơn. Tính ra, võ giả nhân loại rất may mắn.
Hoặc là nói, thiên tài đều rất may mắn.
Cậu đến nhờ Tông sư chỉ điểm, Tông sư không giấu làm của riêng, hầu như hỏi gì đáp nấy.
Chính đạo sư của cậu, cũng là cường giả đỉnh cấp sáu, sắp bước vào cảnh giới Tông sư.
Lão Lý cũng là đỉnh cấp sáu, bao gồm cả Đại Sư Tử, chỉ cần có thắc mắc về võ đạo, cậu đều sẽ được giải đáp.
Còn cả viện trưởng Hoàng Cảnh của Ma Võ, những người này cũng đều như vậy.
Võ giả nhân loại khác với một số võ giả địa quật, cho nên may mắn hơn nhiều lắm.
Về việc lão Lý dạy mình duy nhất một câu nói của người địa quật… Phương Bình hiểu ý của lão Lý, nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ!
"Chuyện này, người địa quật biết chuyện đều bị mình giết người diệt khẩu rồi. Phía bên lão Lý, đánh chết cũng không thể nói với ông ấy mình đã sử dụng câu này, nếu không… Mất mặt chết được!"
Phương Bình không nhớ rõ chính mình rốt cuộc có nói với lão Lý rằng mình đã nói câu này với võ giả địa quật hay không.
Nhưng mà… coi như chưa nói đi.

Phương Bình ở lại Giang Thành hai ngày.
Viễn Phương đã mở rộng và phát triển tại Giang Thành, trang web ăn uống và phân bố điểm chuyển phát nhanh trong thành phố.
Phương Bình kể cho Vương Kim Dương nghe một chút. Đối với việc Phương Bình mở công ty, Vương Kim Dương cũng không thấy có gì bất ngờ, trước đó trên mạng đã bàn tán xôn xao, Vương Kim Dương cũng biết chuyện này.
Không nói quá nhiều, dưới con mắt của rất nhiều võ giả, mở công ty là việc không đàng hoàng.
Tuy rằng Vương Kim Dương không cảm thấy như vậy, nhưng công ty của Phương Bình là công ty nhỏ, Vương Kim Dương xác thực không quá để ý.
Đối với võ giả trung cấp mà nói, tu luyện cần rất nhiều tiền, hở một tý là mấy chục triệu, hơn trăm triệu, phần lớn thời gian nên dựa vào tài nguyên địa quật. Phương Bình mở công ty nhỏ như vậy, khi nào mới kiếm được đủ tiền cần cho tu luyện?
...
Phương Bình và Vương Kim Dương nói chuyện của công ty, không phải là chuyện chính.
Với tiếng tăm và thực lực hiện tại của Phương Bình, không cần lão Vương chăm sóc, ở Nam Giang, cũng không có mấy người đủ thực lực để gây chuyện.
Nói vài câu kể chuyện công ty, Phương Bình cười nói: “Anh Vương, anh có biết chuyện trang web mua hàng online ở Ma Võ không?”
Vương Kim Dương khẽ gật đầu.
“Trang web cho học sinh đặt binh khí, dược phẩm, phụ trách giao hàng, đồng thời còn có chương trình dự chi nữa phải không?”
"Đúng."
Phương Bình đáp một tiếng, lại nói: "Anh Vương, Nam Võ có định làm như vậy không? Ưu điểm không ít, tiết kiệm thời gian của học sinh, giảm lượng công việc của nhà trường, hệ thống mượn điểm thưởng không thuộc kiểu không làm mà hưởng, mà phải trả giá mới có.
Điều này cũng phù hợp với định nghĩa về võ giả, tranh!
Dám trả giá mới có kết quả, cứ chờ nhà trường phân phối nhiệm vụ, phân phối tài nguyên, sẽ làm võ giả bị thụ động.”
Vương Kim Dương hơi nhíu mày, trầm ngâm chốc lát nói: "Nam Võ không thể so với Ma Võ, tài nguyên của bọn anh vốn khá căng thẳng, nếu dự chi trước một phần, vậy thì lại càng khó khăn…”
"Vậy thì tạm thời không mở hệ thống mượn điểm thưởng."
Phương Bình khẽ cười nói: "Ý của em là trước hết cứ lập trang web đã, có phải anh cảm thấy em đang làm chuyện thừa thãi không, tạm thời cũng không có quá nhiều tác dụng…”
Vương Kim Dương gật gù, chẳng qua chỉ là tốn công chạy tới chạy lui mà thôi. Võ giả, ngay cả chạy trốn còn chả thèm chạy, dưới góc nhìn của cậu, đó không phải là chuyện tốt.
“Mục đích của em không đơn giản chỉ là lập trang web cho trường học.”
Phương Bình trầm giọng nói: “Em muốn sau này thiết lập một hệ thống trang web mua hàng online cho tất cả các trường đại học trên toàn quốc.
Ma Võ có một số loại binh khí, Nam Võ chưa chắc có.
Có một số dược phẩm ở Ma Võ, Nam Võ cũng chưa chắc có.
Bao gồm phòng năng lượng, Khí Huyết Trì và phòng chiến pháp. Nam Võ hẳn cũng có phòng chiến pháp, nhưng hiện tại cũng không thông dụng, mà nói một câu khó nghe, chiến pháp của Nam Võ nhiều bằng Ma Võ sao?
Đây chỉ mới là so sánh giữa hai trường, bây giờ tình hình chuyển biến xấu, các trường võ đại trong nước nên tập trung lại với nhau, không nên chỉ hạn chế mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh nữa.
Một số Tông sư, đạo sư của Ma Võ tự sáng tạo được chiến pháp, có thể chỉ cung cấp cho Ma Võ, không giao cho Nam Võ.
Tương tự, mọi người đều như vậy.
Cường giả của chúng ta thực ra đã rất bao dung rồi, bọn họ công khai chiến pháp của chính mình, không hề thu bất kỳ một đồng một cắc nào, còn cố gắng nhín ra chút thời gian để giảng giải, chỉ điểm…
Nhưng có lúc vẫn có hạn chế, trước đó em từng trò chuyện với một đạo sư thế này, mối bận tâm của mọi người khác nhau, các cường giả bây giờ, quốc gia là mối quan tâm hàng đầu, nhưng vẫn sẽ thủ vệ cho gia đình nhỏ của chính mình…"
Ánh mắt Vương Kim Dương lúc này sáng láng dọa người, nghiêm mặt nói: "Phương Bình, cậu xác định cậu không nói đùa đấy chứ?
Một số tài nguyên và địa điểm của Ma Võ có thể mở ra với Nam Võ?"
Ở Nam Võ, không có phòng năng lượng, không có Khí Huyết Trì.
Không nói đến chuyện xây dựng phòng năng lượng tốn kém bao nhiêu, tốn kém nhất chính là đá năng lượng, Nam Võ không nằm ngay bên trên địa quật, rất khó có thể thu gom được, không tiêu nổi.
Còn về Khí Huyết Trì, nơi này được tạo ra chủ yếu dành cho võ giả trung cấp.
Những năm nay ở Nam Võ, võ giả trung cấp tốt nghiệp được mấy người?
Ngay cả đạo sư cũng không có nhiều người là võ giả trung cấp.
Một khi Ma Võ thật sự cho người ngoài sử dụng…
Vương Kim Dương nói xong, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Không thể, cậu vẫn chưa thể làm chủ thay cho Ma Võ, mặc dù bây giờ cùng đối mặt với kẻ địch, nhưng người đều có tư tâm, Ma Võ có thể duy trì sự danh tiếng của mình, có liên quan rất lớn đến những thứ này.
Bao gồm một số chiến pháp bí truyền, Ma Võ sẽ không công khai với người ngoài.
Đây mới là năng lực giúp Ma Võ giữ vị trí danh tiếng cả mình, Một khi công khai ra bên ngoài, vậy Ma Võ…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận