Toàn Cầu Cao Võ

Chương 943: Thành Trấn Tinh

Ma Võ này, chỉ chờ thần binh đến tay Phương Bình, sẽ thật sự mang họ Phương rồi.
"Hiệu trưởng Ngô à hiệu trưởng Ngô, cấp tám thì sao... Ngài xem, người của ngài bị thu mua hết rồi, thôi thì ngài tự làm chân chạy vặt đi."
Tần Phượng Thanh âm thầm thở dài một tiếng, cảm thấy hơi tội cho lão Ngô.
Về phần hắn... Thôi, cấp tám như lão Ngô còn bị xếp xó, một võ giả cấp năm như mình bị Phương Bình bắt nạt thì có làm sao. Ít ra, bị Phương Bình đánh một cái, hắn bù lại cho một cây kẹo ngọt.
"Vẫn nên ở lại Ma Võ đi... Mình không đi đâu được rồi, Phương Bình đã đập không ít tiền cho mình, nếu đi, hắn có thể sẽ diệt khẩu."
Tần Phượng Thanh cực kỳ tỉnh táo, không nói đến những thứ khác, riêng giấy nợ 2 tỷ, nếu hắn ở lại Ma Võ bán mạng, vậy cũng không có gì. Nếu không ở lại Ma Võ bán mạng, Phương Bình có thể đòi nợ bằng nhiều phương thức khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
"Cái thằng khốn nạn, chuyện mình nộp đơn ứng tuyển vào Nam Giang và Trấn Thủ Phủ, chắc chắn hắn có nhúng tay vào!"
Cuối cùng, trong đầu Tần Phượng Thanh xuất hiện suy nghĩ như vậy, tên nham hiểm!
...
Ngay trong khi Phương Bình trò chuyện với mọi người ở Ma Võ.
Trên xe buýt.
Mọi người cũng đang bàn luận.
Không biết nghĩ đến cái gì, Tô Tử Tố mở miệng nói: "Trịnh Nam Kỳ, Lý Phi, ngày mai các ngươi đừng thắng quá nhẹ nhàng, chừa lại chút thể diện cho Phương Bình nha. Phương Bình rất tốt, còn hành lễ võ đạo với chúng ta!"
Lý Phi trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Thi đấu võ đạo, nếu không đánh hết sức mình, chính là thiếu tôn trọng đối phương! Đương nhiên, thực lực bọn họ thấp hơn chúng ta. Ừm, như vậy đi, ngày mai Tưởng Siêu ra trận đầu tiên, Khương Hi Nghiên thứ hai... Ta và Trịnh Nam Kỳ sẽ lên cuối cùng."
Trịnh Nam Kỳ cũng nói: "Sinh viên võ đại nếu dám khiêu chiến chúng ta, không thể không có chút bản lĩnh, người khác không nói, Phương Bình hẳn là có bản lĩnh thật. Hắn cũng đã là võ giả đỉnh cấp năm, mọi người không nên khinh thường.
Tưởng Siêu lên ván đầu tiên, cũng không đến mức bọn họ không thể thắng ván nào."
Tưởng Siêu phẫn nộ, chửi mát: "Ê, các ngươi nói vậy là sao?"
Tô Tử Tố cười hì hì nói: "Ý là ngươi không thể một chấp năm chứ sao."
"Ta là cấp sáu trung kỳ đó!"
"Cấp sáu trung kỳ yếu nhất trong nhóm." Trịnh Nam Kỳ lạnh nhạt thêm vào.
Tưởng Siêu mắng một câu, yếu cái đầu nhà ngươi, cả nhà ngươi mới là yếu nhất. Nhưng... thôi đi, không chấp bọn họ.
Tưởng Siêu cũng không nghĩ nhiều, lười biếng nói: "Vậy nếu thắng, chúng ta còn cần luận bàn với các đạo sư của Ma Võ không?"
"Đương nhiên."
Lý Phi nói chuyện đương nhiên: "Trận chiến ngày mai cũng là cơ hội chứng minh thực lực của chúng ta, nếu không, đạo sư Ma Võ e là sẽ thật sự cho rằng chúng ta đến dạo chơi."
Mấy người thảo luận náo nhiệt, Tưởng Siêu cuối cùng vuốt cằm nói: "Các khác không nói, ta là người đầu tiên xuất chiến, ta muốn trái cây năng lượng, đừng ai giành với ta!"
"Tùy ngươi, ta muốn một ít tinh hoa sinh mệnh và đá năng lượng cấp chín là được."
"Ta muốn con yêu thú kia, đương nhiên, nếu trị giá quá chênh lệch, ta sẽ chia lại cho mọi người."
"..."
Mấy người bọn họ thương lượng một phen, chia nhau chiến lợi phẩm.
Mấy vị võ giả sơ kỳ không được ra trận không phục, đánh võ giả cấp năm cần các ngươi ra mặt sao? Rõ ràng là muốn ra mặt để được chia nhiều lợi hơn.
Giữa không trung, Bộ trưởng Vương ngửa đầu nhìn trời, ta nên nói cái gì?
Ma Võ bên kia... chắc cũng đang thương lượng chia chiến lợi phẩm nhỉ?
...
Ma Võ.
Chạng vạng tối.
Khi Lý Hàn Tùng vừa bước xuống xe, Phương Bình đang chờ ở cổng trường bỗng nhiên chạy đến ôm lấy hắn, giọng khá phức tạp: "Đầu Sắt, ngươi đến rồi."
Lý Hàn Tùng đơ người, tay chân hơi luống cuống.
Phương Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, buông hắn ra, cười nói: "Không kìm lòng được, lần này, chúng ta lại có thể cộng tác kề vai chiến đấu rồi! Qua nhiều năm như vậy, anh em chúng ta lại có thể đứng cùng chiến tuyến, cùng nhau đối địch!
Lần này, chúng ta có thể như năm xưa, đánh đâu thắng đó!
Sắc mặt Lý Hàn Tùng thay đổi, lát sau mới rầu rĩ nói: "Không biết ngươi đang nói cái gì."
Phương Bình cười nói: "Không sao, đời này chúng ta vẫn là anh em, lẽ nào ngươi định không chấp nhận người anh em như ta sao?"
"Phương Bình..."
Lý Hàn Tùng muốn nói lại thôi, Vương Kim Dương bình tĩnh đi tới, bình tĩnh nói: "Ngươi không cần để ý chuyện này là thật hay giả. Phương Bình, không cần lặp đi lặp lại chuyện này, nói chuyện chính đi."
Phương Bình gật đầu cười: "Cũng phải, là ta quá xúc động rồi."
Vương Kim Dương lại liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi đừng cười với bọn ta."
Sắc mặt Phương Bình hơi cứng lại, Vương Kim Dương bổ sung: "Ngươi cười lên, ta cảm thấy ngươi rất nham hiểm, nhìn rất xấu xa."
Phương Bình phiền muộn, ơ, nói gì vậy! Sao lão Vương lại có suy nghĩ này?
Mấy người bọn họ vừa nhao nhao nói xong, Diêu Thành Quân trong bộ quân trang đã cầm thương đi đến, từ xa đã thăm hỏi: "Phương Bình, thực lực đối phương như thế nào? Trong số võ giả đồng lứa vẫn còn có người là đối thủ của ngươi sao?"
Nói xong, Diêu Thành Quân bỗng nhìn về Lý Hàn Tùng, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: "Lý Hàn Tùng, ngươi đột phá rồi?"
Lý Hàn Tùng lúc này xem như hoàn hồn, nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May mắn thôi."
Nói xong lại nói: "Ngươi có lẽ cũng sắp rồi, Thành Quân, ngươi có thể thử bị thương xem sao."
"Hả?"
"Thôi bỏ đi, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
"Có ý gì?"
Lý Hàn Tùng lắc đầu nói: "Hiện tại biết, không hẳn có lợi cho ngươi."
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, nhìn cách lấp lửng kia sao quen thế nhỉ, đừng nói là học từ ta nhé?
Diêu Thành Quân cũng cạn lời, hắn không nghĩ đến chuyện này, đi lên phía trước nói: "Nói nghe tình huống cụ thể xem nào. Đối thủ như thế nào mà xứng đáng để Phương Bình ngươi xem trọng như vậy?"
Mặc dù mọi người đều không muốn thừa nhận, nhưng chuyện Phương Bình tiêu diệt võ giả đỉnh cấp sáu là sự thật, hắn là võ giả cùng cấp mạnh nhất, danh xứng với thực.
Phương Bình cười nói: "Vừa đi vừa nói, thuận tiện thăm quan Ma Võ."
Mấy người bọn họ cũng không nói nhiều, cùng nhau đi vào trong trường.
Vừa đi vừa nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy các học viên phổ thông trong trường, mọi người đều âm thầm thở dài, thực lực học viên của Ma Võ ngày càng mạnh hơn rồi.
Võ giả cấp ba cấp bốn rất nhiều, đi vu vơ cũng có thể gặp phải.
Phải biết, các trường võ đại khác và trường Quân đội, cấp một cấp hai rất nhiều, phi võ giả cũng không ít.
Nhưng ở Ma Võ, trong tầm mắt, không tìm được một học viên phi võ giả nào.
Phương Bình thấy bọn họ nhìn xung quanh, cười nói: "Ma Võ hiện có 23 người phi võ giả, trước cuối tháng có lẽ sẽ không nhìn thấy bọn họ đâu. Được rồi, tạm thời không nói cái này."
Phương Bình đổi đề tài: "Nói về đối thủ lần này đi, hai vị cấp sáu cao kỳ, ba vị cấp sáu trung kỳ."
Sắc mặt ba người đều thay đổi.
Khi gọi cho bọn họ, Phương Bình nói không rõ ràng, bọn họ cũng không biết thực lực của đối thủ lại mạnh như vậy!
"Ngươi nói tuổi tác gần bằng chúng ta?"
"Ừm, lớn thì tầm 27, 28 tuổi, nhỏ thì cỡ tuổi các ngươi."
Phương Bình cười nói: "Ngoài ra, tổ tiên của bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp chân chính! Lần này ta gọi các ngươi đến, chính là muốn để mọi người mở mang kiến thức, xem xét thực lực con cháu của cường giả đỉnh cấp. Bọn họ chỉ là nhóm yếu nhất, hơn nữa, không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến."
"Mặt khác, ta bổ sung một chút, các ngươi có thể suy nghĩ xem có muốn tham gia trận đấu này hay không, bởi ta và đối phương đã đánh cược..."
Phương Bình tường thuật đơn giản chuyện đã xảy ra, cuối cùng nói: "Lý Hàn Tùng thắng, Kinh Võ sẽ được chia một thanh thần binh. Hai người các ngươi thắng, mỗi người 500 gam đá năng lượng tu luyện, đừng trách ta hẹp hòi..."
"Hẹp hòi?"
Vương Kim Dương cười nhạt nói: "Ngươi hiện tại đúng là nhiều tiền lắm của, giá trị của đá năng lượng tu luyện ở chợ đen là một triệu đồng một gam! 500 gam là 500 triệu..."
Đương nhiên, giá chợ đen là giá chợ đen, ở Ma Võ, chỉ 30 điểm một gam mà thôi.
Trước đây, khó kiếm điểm, dùng tiền để đổi cũng cần 900 ngàn.
Bây giờ, điểm thưởng dễ kiếm hơn nhiều, giá trị không cao đến mức như vậy.
Nhưng đó là đối với Ma Võ, ở những trường như Nam Võ và Kinh Võ, thực ra không nhiều tiền lắm của như Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận