Toàn Cầu Cao Võ

Chương 628: Chỉ nhìn thôi! (2)

Phương Bình cố gắng nén sự buồn nôn trong lòng, sắc mặt xẹt qua một tia vui mừng, nhưng lại bình ổn như bình thường, cậu đứng dậy lắc đầu nói: "Lại là một con quỷ nghèo."
Lão Lý cười như không cười nhìn cậu một cái: "Đồ của thầy Lưu mà em cũng muốn nuốt hả?"
"Nào có."
"Thế trong tay áo em là cái gì?"
"Đồ của em mà."
"Của em? Này nhóc, em đặt tay lên ngực tự hỏi lương tâm xem, đó là đồ của em thật sao?"
"Trăm phần trăm là của em!"
Lão Lý triệt để cạn lời, cái thằng này mở to mắt nói dối không ngại miệng.
Lườm cậu một cái, lão Lý quát lên: "Đừng nói nhảm, đưa đây tôi xem xem là cái gì!"
Phương Bình bất đắc dĩ, đành lấy một cái lọ nhỏ xíu ra, lão Lý mở nắp bình thủy tinh ra xem, sau đó biến sắc nói: "Cái này mà bọn họ cũng có?"
"Ủa thầy, đây là thuốc gì vậy? Đáng giá không?"
"Không phải thuốc."
"Không phải thuốc?"
Phương Bình hơi sửng sốt một chút, không phải thuốc thì là gì?
"Là tâm tủy!"
Lão Lý cau mày nói: "Em có thể hiểu tâm tủy là năng lượng cốt lõi của trái tim. Hiện tại em còn chưa tới mức đó, sẽ không cảm giác được. Tuy nhiên, vật này rất khó tinh luyện, bất kể là nhân loại hay là yêu thú cũng rất khó tinh luyện tâm tủy.
Ma Võ cũng không làm được, em hiểu ý của tôi không?"
Phương Bình lắc đầu, khoa học kỹ thuật của đối phương rất phát triển?
"Điều này nói rõ đối phương có cường giả cấp chín."
Sắc mặt lão Lý âm trầm nói: Những năm nay, vẫn chưa phát hiện tà giáo có cường giả cấp chín. Đương nhiên, có suy đoán rằng bọn họ có, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, hiện tại, suy đoán được chứng thực rồi.
Nếu bọn họ vẫn sinh sống tại nơi bọn họ sinh ra và lớn lên thì còn đỡ, sợ là sợ…"
"Sợ là sợ trong số cấp chín hiện nay có người của tà giáo?"
"Đúng." Lão Lý suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, việc này chúng ta không xử lý được, cũng không có tư cách này, những người khác đại khái cũng biết."
"Vậy cái này là của nhân loại chúng ta hay là của võ giả địa quật, hay của yêu thú?"
"Không biết."
Phương Bình không nói gì, lát sau hỏi: "Cái này có tác dụng gì vậy thầy?"
"Dược phẩm thuốc thang bình thường không có tác dụng gì với võ giả cao cấp, cái này có lợi cho bọn họ rèn luyện xương sọ. Sử dụng tâm tủy của cường giả để rèn luyện bản thân, có thể khiến việc rèn luyện xương sọ ngày càng đơn giản."
"Đáng tiền không thầy?"
"Rất có giá trị, bởi vì quá trình tinh luyện là một chuyện phức tạp, dưới cấp chín rất khó làm được. Em có thể tưởng tượng, nội chuyện để cấp chín ra tay cũng đã tốn kém biết bao nhiêu rồi?
Ma Võ không bán cái này, cũng không được bán, trên thực tế, cường giả cao cấp cũng rất ít giao dịch những thứ như thế này.
Nếu thật sự muốn bán, không dưới 50 triệu."
"Bình thường, em cứ tưởng được mấy trăm triệu chứ."
Tuy ngoài miệng Phương Bình nói bình thường, nhưng dứt lời lại khô khan nói: "Thầy, cái này thật sự là của em, là Giảo đưa em…"
Lão Lý liếc mắt nhìn cậu một cái, không thèm để ý cậu nữa.
Phương Bình bất đắc dĩ thở dài, lại cởi đôi giày của đối phương xuống.
Hai đôi giày, một viên tâm tủy, chính là tất cả thu hoạch của cậu.
Không có binh khí.
Nhưng những thứ này, bây giờ đều bị lão Lý lụm đi rồi, Phương Bình rất bất đắc dĩ, vậy chẳng phải mình mất công mò rồi sao?
...
Hơn mười phút sau.
Chiến đấu trên không trung kết thúc.
Dưới tình huống bị bốn vị cường giả vây công, đối phương chỉ có một người, không thể trốn đi đâu được. Hắn ta gào lên một tiếng tuyệt vọng, cuối cùng im bặt, không gian xung quanh rơi vào vắng lặng.
Phương Bình và lão Lý lúc này cũng đã đến nơi.
Mặt đất sớm thành hố sâu, vết nứt to lớn kéo dài đến ngoài ngàn mét.
Đường cao tốc cũng đã sớm không còn bóng dáng nữa rồi.
Phía trước, lấp lóe có bóng dáng của người từ Cục điều tra và truy bắt cùng với Quân đội phong tỏa con đường, không cho người khác đi vào.
Phương Bình nhìn chung quanh một hồi, không vội để ý đến thi thể cường giả kim thân, ngược lại hô: "Anh Trương?"
"Anh còn ở đây không?"
Hô mấy tiếng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, cả người Điền Mục đẫm máu, lắc đầu nói: "Không ở gần đây, hẳn là chạy đi rồi."
"Không chết?"
"Không biết."
Điền Mục hoàn toàn không có chút trách nhiệm nào: "Có chết hay không cũng như nhau, Nam Giang muốn tự mình dẫn rắn ra khỏi hang, chết một vị cấp năm, đánh giết ba người cao cấp, Trương Định Nam không sẽ để ý, nếu đã đến rồi, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị đi đời."
"Nhưng em đâu có chuẩn bị chết."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, Trương Vũ Cường chắc là không chết đâu nhỉ?
Cậu nhớ Trương Vũ Cường chạy cũng không chậm, sau đó vị cường giả cấp bảy bị Điền Mục đánh chết kia truy sát Phương Bình chứ không truy sát Trương Vũ Cường.
Nếu chết rồi, thì anh ta xui xẻo đến mức nào chứ?
Đang nghĩ, ở xa xa, Trương Vũ Cường lớn tiếng nói: "Các vị Tông sư, chúng tôi có thể qua đó không?"
Điền Mục nhìn lướt qua, sau đó nhìn Phương Bình, cười nhạo nói: "Nhìn thấy không? Mấy vị trong giới chính trị có năng lực giữ mạng không yếu đâu, còn sống sót kia kìa. Mới vừa rồi chắc là đi tìm quân đội địa phương. Lần sau nếu thấy người của giới chính trị gặp nạn, nếu thực lực không đủ thì mặc kệ bọn họ, chiến lực bọn họ bình thường, nhưng năng lực giữ mạng cao thâm lắm."
"Khụ khụ!"
Khấu Biên Cương thấp giọng ho khan, ông kia, ngậm miệng lại giùm, nhất định phải đắc tội người khác thế à?
Không nhìn Điền Mục, Khấu Biên Cương ở miệng nói: "Đến đây đi."
Rất nhanh, Trương Vũ Cường dẫn theo một vị quân nhân và một người mặc đồng phục của Cục điều tra và truy bắt đến.
Mấy người bọn họ nhìn thấy mọi người, ai nấy đều cung kính chào hỏi, vội vã hỏi thăm xem có cần giúp đỡ gì không.
"Đề đốc địa phương đâu?"
Điền Mục hỏi một câu, Cục trưởng Cục điều tra và truy bắt lập tức trả lời: "Đề đốc đang động viên nhân tâm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Đề đốc…"
"Không cần đâu, rất tốt, phải trấn an quần chúng, đừng lỡ việc, bên đây phong tỏa lại, các cậu cũng bận việc của các cậu đi." Khấu Biên Cương nói mấy câu đã đuổi đối phương đi rồi.
Phương Bình vội vã xen vào: "Mấy bộ thi thể này chúng tôi sẽ mang đi, đừng cho bất cứ ai động vào, người của tôi sẽ đến mang đi ngay đấy."
Cậu vừa mới xong xong, Điền Mục đã nâng thi thể cường giả kim thân kia lên rồi, Phương Bình thấy thế, vô cùng ảo não, ngài không thể để lại cho tôi được sao?
Điền Mục mặc kệ cậu, cũng không ở lại, nhanh chóng nói: "Người cũng giết rồi, chúng tôi đi đây, này nhóc Phương, chuyện như thế này lần sau bớt tham dự, giết cường giả tà giáo chúng tôi không có ý kiến, nhưng đó là chuyện của chúng tôi, một võ giả cấp bốn nho nhỏ như cậu bớt dính líu đến những chuyện này.
Trương Định Nam cũng không phải người tốt gì, ông ấy cho rằng chúng ta không biết ông ấy nghĩ gì hay sao?
Cũng chỉ vì chuyện của tà giáo, chúng tôi mới dính líu vào, nếu không, quỷ mới thèm để ý đến.
Không phải chúng tôi không muốn ra tay, mà là không thể. Chúng tôi còn phải trấn thủ địa quật, không thể tùy ý ra ngoài, một khi xảy ra chuyện sẽ càng phiền phức hơn.
Hơn nữa, võ giả tà giáo đôi khi rất khó đánh giết, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, chúng tôi cũng sẽ không tùy ý ra tay. Ví như lần này, nếu thật sự để tên này chạy vào khu dân cư, sẽ chết bao nhiêu người?
So với việc để những người điên này tàn sát người bình thường, không bằng giao thủ với đối phương khi lối vào địa quật mới xuất hiện, khi đó, là giao đấu giữa các võ giả.
Trương Định Nam không muốn người Nam Giang chết quá nhiều, nhưng ông ta cũng không chịu suy nghĩ một chút, người ở chỗ khác chết hết rồi, chẳng lẽ ông ấy không đuối lý sao?
Chuyện tà giáo, mọi người đều biết, lần này Trương Định Nam phiền to rồi, kém chút nữa phá hủy Kiến An, Tổng đốc Nam Hồ không tìm Trương Định Nam liều mạng, tôi không tin.
Chúng ta rút lui trước, phiền phức gì cũng để cho Trương Định Nam gánh, cho bọn họ đánh một trận đi!"
Lúc nói lời này, Điền Mục không hề kiêng kỵ mấy người bên cạnh chút nào.
Hoặc nói thẳng ra, lời này nói cho bọn họ nghe.
Tổng đốc Nam Hồ muốn kiếm chuyện, đừng tìm chúng tôi, tìm Trương Định Nam ấy.
Chuyện này, toàn bộ là trách nhiệm của Trương Định Nam.
Trương Vũ Cường trầm mặc không nói, hai vị ở tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Kiến An cũng không nói gì, bọn họ nhất định sẽ báo cáo chuyện này.
Ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, bảy tám vị cường giả cao cấp đại chiến tại khu vực Kiến An, bây giờ, Tổng đốc Nam Hồ đã chạy tới đây, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Điền Mục không quan tâm nhiều, nói xong, ông vác thi thể bay lên không.
Khấu Biên Cương cười cười với mọi người, cũng đồng thời rời đi.
Trên người Trần Diệu Đình lúc này cũng có vài vết thương, ông liếc nhìn Phương Bình một cái, cười như không cười nói: "Phương Bình, Vân Hi chắc đã về lại Ma Võ rồi, Tổng đốc Nam Hồ sắp tới, tôi không tiện ở lâu, lần sau, nếu lại gặp, cậu coi chừng tôi!"
Nói hết, Trần Diệu Đình cũng ngự không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận