Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2844: Ứng Chiến (3)

Đường Phong rời đi!
Những người đến xin tha mạng, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Sau một khắc, trong đám người, Triệu Lỗi giận dữ hét: "Đi! Đi chiến đấu! Khiến địa quật sợ hãi! Giết hết cường giả của bọn họ, chúng ta quá yếu, các ngươi muốn cả đời chỉ có thể xin tha mạng sao? Tại sao không thể là tự chúng ta thay đổi tất cả!"
"Đi!" Cảm xúc của quần chúng vô cùng mãnh liệt.
Thấy bọn họ rời đi, Quách Thánh Tuyền đứng bên cạnh Lưu Phá Lỗ than thở: "Haiz... Có nên đi khuyên nhủ hiệu trưởng Phương vài câu không... Hắn bây giờ, e là cũng rất khó chịu...
Lưu Phá Lỗ nhìn về phía biệt thự, cũng khẽ than thở một tiếng, biết phải làm sao đây?
Đưa ra quyết định như vậy, Phương Bình còn buồn bã, còn tự trách hơn người khác nhiều. Nhưng việc đã đến nước này, lẽ nào thật sự phải khai chiến với phe Phong Thiên và Thiên Đình địa quật sao?
Nếu là như thế, thì Nhân tộc thật sự gặp nguy rồi!
Trong biệt thự, Phương Bình “buồn bã” đang cầm đũa, gắp một miếng thịt bò rất to, cười ha hả nói: "Ăn! Ăn no rồi làm việc! Mèo lớn, ăn cho đã, ăn xong ta đi tìm Trấn Hải Sứ xin thêm cái đầu cá! Lần này phải nhờ ngươi trông chừng một chút rồi!" Thương Miêu há miệng đóng miệng liên tục, hàm hồ nói: "Đừng bắt bản miêu đánh nhau là được"
Phương Bình ha ha cười nói: "Đánh cái gì mà đánh, lần này không cần ngươi ra tay, một mình ta tiêu diệt toàn bộ bọn họ! Ta giết Thánh Nhân khó, giết mấy cái cấp Đế dễ như ăn cháo! Ta chém một đao toàn lực, nhân lúc bọn họ chưa sẵn sàng, giết sạch bọn họ!"
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Thiên Mộc, cười to nói: "Mộc lão, sao ngươi không ăn?"
Thiên Mộc bất đắc dĩ, ta là cây!
Cây... ăn thịt bò kiểu gì hả? Nhìn Miêu Thụ đang ăn hăng say bên cạnh, Thiên Mộc chỉ có thể nói, cái tên này là chủ sao thì tớ vậy.
"Thực lực Nhân tộc không yếu!" Phương Bình cũng không quản Thiên Mộc, nhìn những người khác trong phòng:
"Thánh Nhân có Mộc lão, còn có Tưởng Hạo! Cấp Đế thì có lão Lý cận Đế, còn có Địa Hình, Minh Đình, nhược điểm của bọn họ còn nằm trong tay ta, ba vị!
Tuyệt đỉnh có lão Ngô, Miêu Thụ, Giảo, Lực Vô Kỳ... Còn có Long Hiên Long Đảo, Nguyệt Vô Hoa Vấn Tiên Đảo, Huyền Kỳ - Chân Thần Huyền Đức Cảnh...
Những người này có thể cầu viện lúc nguy cấp, chắc chắn bọn họ sẽ tới!
Nhân tộc có yếu không?
Không yếu!
Mấy vị Thánh Nhân kia, nếu gây chuyện một lần mà ta không chết, bọn họ sẽ tiếp tục gây chuyện, nhất định phải đánh Phong Thiên một trận, khiến bọn họ kiêng kỵ, đánh chín Thánh của Thiên Đình địa quật, không thành vấn đề!"
Phương Bình tràn đầy tự tin, ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Bữa cơm hôm nay không phải là tiệc chia tay, mà là tiệc mừng!"
Phương Bình cười to nói: "Như vậy cũng tốt, để Đường Sư Tử biết ta chịu khổ nhiều thế nào! Kích thích bọn họ một chút, để bọn họ hiểu, không phải ta không dám tranh, mà là bọn họ quá yếu!
Trong số những người này, nói không chừng có lẽ sẽ có thêm tuyệt đỉnh!
Kéo hết mấy tên sắp lên tuyệt đỉnh qua đi, lão Lý, lúc ngươi chiến đấu, phải tỏ vẻ thê thảm một chút, đừng giả bộ, kim thân tàn tạ, tuyệt vọng vô cùng, sắp chết luôn... Còn phải gào thêm mấy câu, bị thương tuyệt vọng, Nhân tộc bất đắc dĩ, chỉ có thể tự cường!
Ta nói cho ngươi biết, chiêu này rất hữu hiệu!
Lúc trước, tiền bối Trần Diệu Tổ đột phá cũng là vì nhìn thấy nhân loại rơi vào trong tuyệt cảnh. Ngươi cũng vậy, Điền sư huynh cũng vậy, không tới lúc tuyệt vọng, các ngươi không biết cái gì gọi là nỗ lực, gọi là phấn đấu!" Phương Bình ăn miệng đầy mỡ, cười to nói: "Đến lúc đó, Nhân tộc lại có thêm tuyệt đỉnh, có lẽ là mấy tuyệt đỉnh luôn, lúc đó mới thoải mái! Đánh một trận, ra mấy cái tuyệt đỉnh, thuận tiện chém giết một ít cấp Đế, mèo lớn, bên kia có nhiều yêu tộc, ta giết chúng nó, ngươi đem thi thể về, chế tạo binh khí, ăn thịt, Nhân tộc còn có thể mạnh hơn!" Thương Miêu trịnh trọng gật đầu: "Bản miêu sẽ nhìn chằm chằm chúng nó!"
Đồ ăn! Quá trời đồ ăn! Sao bản miêu lại không nhìn chằm chằm chứ Bên ngoài cho rằng Phương Bình đang buồn bã, nào biết Phương Bình không hề có chút bi thương nào, ngoạm miếng thịt lớn, uống rượu từng hớp.
Hắn sắp xếp xong hết rồi, lần này hắn sẽ đến Thiên Phần giả tìm lão Trương chơi.
Có gì đâu mà!
Còn người bên ngoài đang buồn bã, bất đắc dĩ, tuyệt vọng thì... sau khi hắn tiêu diệt những tên kia, đám người này chỉ sẽ cảm thấy kích thích, thoải mái, tâm tình kích động, đột phá sẽ thuận lợi hơn nhiều. Phương Bình vừa ăn, vừa cảm khái nói: "Vì giúp Nhân tộc trở nên mạnh mẽ, ta thật sự đã hy sinh quá nhiều!
Gánh vác bêu danh, ai khổ bằng ta chứ, lúc lão Trương tại vị, làm gì đáng tin như ta!"
Mọi người đều bất đắc dĩ, đừng có khoe khoang nữa!
Cái tên này, lần nào cũng nhất định phải phá hỏng bầu không khí mới chịu. Mấy người bên ngoài bị kích thích sắp điên hết rồi, ngươi làm vậy mà xem được hả?
Dù gì ngươi cũng phải giả mù sa mưa, ra ngoài an ủi bọn họ mấy câu, sao có thể ngồi đây ăn ăn uống uống như vậy được?
Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng không ai đi ra ngoài.
Kệ bọn họ đi!
Kích thích thì kích thích đi.
Nếu tim của bọn họ không tốt, có lẽ sẽ nhồi máu cơ tim mà nổ tung mất.
Ngô Khuê Sơn thầm nghĩ, lại có chút áy náy, hình như vợ của ông cũng là một trong số đó... Thôi, mặc kệ, để Lữ Phượng Nhu điên cuồng một lần đi, có lẽ có thể thành cấp chín cũng nên.
Bọn họ lại tiếp tục ăn uống thỏa thuê. Cái gì mà nguy cơ, cái gì mà huyết chiến, cái gì mà Lý Trường Sinh không còn sống lâu nữa... Ai quan tâm chứ!
Không thấy Lý Trường Sinh cũng đang ăn nhồm nhoàm đến mỡ đầy miệng kia à?
Lão Lý căn bản không nghĩ mình sẽ chết!
Có Phương Bình ở đây... ông chết mới là lạ. Còn chuyện bên ngoài chạy tới khóc lóc gần như sắp chịu tang cho ông, lão Lý chỉ có thể nói bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một. Cấm Kỵ Hải nguy hiểm từng không có ai dám qua lại, bây giờ lại thường xuyên có người bay qua bay lại.
Xem trò hay!
Tất cả đều đang chuẩn bị xem vở kịch lớn.
Bên phía Nhân tộc, Lý Trường Sinh đã đồng ý ứng chiến, Vẫn Diệt còn hào phóng mời tất cả mọi người đến, trong nháy mắt, nơi đây trở thành điểm tập trung của Tam Giới.
Các vị cường giả xuất hiện, cũng có người ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.
Tại Giới Đảo – hòn đảo mà Vẫn Diệt chiếm lấy rồi đổi tên - mấy ngày nay, người đến người đi. Thường xuyên có cường giả xuất hiện, đến xem chiến đấu.
Hôm nay, hòn đảo to lớn nghênh đón một trong những thế lực mạnh nhất thống trị Tam Giới, Thiên Đình mới!
Ở lối vào đảo, Vẫn Diệt tự mình đi ra, mang theo mấy vị yêu tộc hóa thân thành người, đứng ở bên đảo, chuẩn bị tiếp đón. Ở Tam Giới, thực lực hiện tại của Thiên Đình mới cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chín Thánh Nhân trấn áp địa quật.
Bênh cạnh Vẫn Diệt là một người đàn ông thô lỗ, đồng tử ánh màu vàng óng, hắn mở kết giới xung quanh, thấp giọng nói: "Công tử, tạm thời... đừng nhắc đến chuyện khiêu chiến cường giả của bọn họ"
Vẫn Diệt khẽ cười nói: "Ta có chừng mực. Huống hồ... Hòe Vương, Phong Vương thật ra cũng không quá quan trọng, ta nói muốn giết bọn họ, ngươi cảm thấy chín Thánh sẽ có ý kiến sao?"
Nói xong, Vẫn Diệt cười nhạt: "Thật ra ta cảm thấy, chuyện đánh giết Trường Sinh Kiếm, hay giết đám người kia, đều không đủ quan trọng để chiếm lấy thời gian của ta. Trong Tam Giới, thứ chân chính đáng giá chờ mong... là những người như Nhân Vương Phương Bình.
"Lý Chấn, Phương Bình, Trương Đào, ba người này là ba vị thiên kiêu của Nhân tộc"
"Thời đại trước, kẻ xưng hùng nên là Lê Chử và Mạc Vấn Kiếm.
"Xa hơn nữa, Hồng Vũ, Loạn Thiên Vương, cũng là anh hùng một đời!"
Vẫn Diệt nhẹ giọng nói: "Trước khi xuống núi, Sư Tôn nói ta nên dùng Chân Thần luyện tập, nhưng sau khi xuống núi, ta cảm thấy... Những võ giả cấp Chân Thần này, căn bản không có tác dụng"
Hắn đã gặp Lạc Vũ, cảm thấy cũng bình thường. Nhục thân đúng là có mạnh một chút, nhưng nhục thân mạnh không có nghĩa là thực lực cũng mạnh. Hắn cũng nhìn thấy Long Hiên vừa đến cùng Long Vũ, nhục thân của cường giả Long tộc này cũng không yếu, nhưng cũng chỉ mới thăng cấp Chân Thần. Trong số các cường giả Chân Thần, đúng là chỉ có Trường Sinh Kiếm là đáng chờ mong. Bởi vì khi đối phương chứng đạo, từng giết một vị Chân Thần.
1739 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận