Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1001: Đến Thiên Nam (2)

Phương Bình nhìn Lưu Nhược Kỳ cười ha ha nói: "Nhược Kỳ càng lúc càng xinh đẹp, Dương Kiến là tên lỗ mãng, vẫn chưa cưa đổ được ngươi sao?"
Lưu Nhược Kỳ cười nhưng không lên tiếng, Dương Kiến lái xe nhịn cười nói: "Ta không được, Nhược Kỳ yêu cầu cao, Thiên Nam Võ Đại không ít học trưởng cũng theo đuổi Nhượ Kỳ, chưa ai thành công."
Tần Phượng Thanh nghe vậy không cho là đúng nói: "Là do các ngươi nuông chiều, con gái mà, đánh một trận, thì cái gì cũng dễ nói. Nữ võ giả chính là muốn ăn đòn, ngươi nhìn ta này, rồi nhìn Phương Bình, đánh bọn con gái tâm phục khẩu phục, tự bọn họ dâng đến tận cửa.
Nhìn to xác, đầu cũng lớn mà lá gan lại nhỏ, muốn theo đuổi vậy thì đánh cô ấy!"
Lời này vừa nói ra trong xe lập tức rời vào trầm mặc.
Vương Kim Dương trực tiếp nhắm mắt không nghe, Lý Hàn Tùng cũng cạn lời, thằng ngốc này thật sự có tìm được bạn gái không?
Dương Kiến cũng lúng túng nở nụ cười, không biết nói gì tiếp.
Ngược lại, Lưu Nhược Kỳ không thấy xấu hổ, chuyển chủ đề khác nói: "Phương Bình, lần này các ngươi tới có liên quan đến việc Thanh Mang Sơn phong tỏa không?"
"Ừm."
"Địa quật?"
Lưu Nhược Kỳ đột nhiên hỏi một câu, Phương Bình nhìn cô cười nói: "Ngươi biết rồi?"
Lưu Nhược Kỳ gật đầu nói: "Biết một chút, có điều không nhiều. Trường học không chính thức nói với bọn ta, có điều một vài võ giả cấp hai đều biết rồi, người biết chuyện này rất nhiều, cũng không giấu được, mọi người đều học chung một trường học.
Cộng thêm việc gần đây nhà trường muốn giải tán, không ít Tông sư cũng đến Thanh Mang Sơn, lúc bọn ta ở đây duy trì trật tự cũng có nói chuyện với một số người của quân đội.
Đại khái biết được một ít... Ngươi có thể nói kỹ một chút không?"
Phía trước, Dương Kiến nói chen vào: "Địa quật thật sự rất nguy hiểm sao?"
"Ừm, ít ra là đối với các ngươi mà nói, cực kỳ nguy hiểm!"
Phương Bình đơn giản nói mấy câu, nghe xong câu cuối, Dương Kiến và Lưu Nhược Kỳ đều im lặng.
Một lúc sau, Dương Kiến đột nhiên cười nới: "Lần này Thiên Nam Võ Đại đều được nghỉ học, Chí Hào bọn họ hẹn bọn ta cùng đi Nam Giang Võ Đại, nghe nói Nam Giang cũng có địa quật... Chí Hào nói mới mở không lâu, Phương Bình, bọn ta có thể đi không?
Nghe nói ngươi quen Tổng Đốc Nam Giang..."
Phương Bình thấy buồn cười nói: "Hai bạn trẻ, phó Tổng Đốc Nam Giang đang ở đây này, hai người các ngươi còn hỏi ta?"
Vừa nghe câu này, Dương Kiến lập tức lúng túng, hắn quên mất.
Vương Kim Dương quả thực là phó Tổng Đốc Nam Giang!
Vương Kim Dương lúc này cũng đã mở mắt, cười nhạt nói: "Cấp một xuống địa quật vẫn quá nguy hiểm, tuy nhiên, bên Nam Giang gần đây đang xây thành, chiến đấu không nhiều, các ngươi có thể xuống hỗ trợ xây thành, tìm hiểu một chút về địa quật, không cần ra khỏi thành."
Nghe hắn nói đến đó, Phương Bình nhớ tới một chuyện, liền hỏi dò: "Nam Giang địa quật đã đặt tên cho thành mới chưa? Lần trước ta đề xuất vài cái tên thành, có dùng đến không?"
Vương Kim Dương không trả lời, cũng lười trả lời.
Làm sao có thể!
Dùng tên của ngươi đặt tên cho thành, Phương Bình thật sự dám nói.
Trên đường mọi người cười cười nói nói, không có cảm giác quá căng thẳng.
Chỉ có hai người Dương Kiến bọn họ có hơi căng thẳng, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, nên cũng bớt căng thẳng.
Mấy ngày qua Thanh Mang Sơn không khí rất căng thẳng, người của quân đội và Võ Đại đều vô cùng căng thẳng, khiến bọn họ cũng căng thẳng theo.
Kết quả gặp mấy người này, Dương Kiến đột nhiên cảm thấy, mấy người này không tự nhiên mà nổi tiếng.
Cũng không nhìn thấy bọn họ lo lắng chút nào.
...
Lúc bọn họ tới chân núi Thanh Mang Sơn.
Trong Thanh Mang Sơn có một thung lũng lớn, lúc này, thung lũng sớm đã trở thành khu căn cứ quân sự.
Căn cứ quân sự, trong phòng họp.
Nam Vân Nguyệt đột nhiên nói: "Hiệu trưởng Ngô, sao hai thằng nhóc này lại tới? Đâu đâu cũng có mặt bọn họ!"
Lúc nói câu này, Nam Vân Nguyệt có chút bất lực.
Bà từ Ma Đô địa quật đi ra, là cường giả đệ nhất dưới cấp tuyệt đỉnh, Thiên Nam địa quật mở, bà phải tới trấn thủ.
Nhưng không ngờ, bà vừa tới thì hai thằng nhóc Ma Võ cũng tới.
Nam Vân Nguyệt vừa lên tiếng, trong đám người có người cười nói: "Bộ trưởng Nam, ai tới vậy?"
Nam Vân Nguyệt thực lực rất mạnh, nên mọi người đều khá hứng thú với nhân vật được bà chú ý đến.
Nam Vân Nguyệt lạnh nhạt nói: "Phương Bình, Tần Phượng Thanh."
Bà trả lời, có người bất ngờ, có người bật cười nói: "Hai thằng nhóc này? Hiệu trưởng Ngô, hai thằng nhóc này đến làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tới Thiên Nam diễn kịch, đạo diễn chiến tranh địa quật?"
"Nhanh chóng đuổi bọn họ đi đi, đây không phải chiến trường của bọn họ, ngoại trừ một số người của quân đội phụ trách canh gác, cấm người không phận sự vào khu cách ly, những người khác đều phải dời đi."
"Đúng, bọn họ tới cũng vô dụng."
"Vẫn nên bảo vệ mạng sống đi, đợi thêm vài năm nữa."
"..."
Ở đây lúc này đều là cường giả Tông sư.
Có điều khi nhắc đến đám người trẻ tuổi này bọn họ cũng không có ý thiếu kiên nhẫn, bọn họ đều là thiêu kiêu đương đại, là hy vọng của tương lai, bọn họ cũng không mong những người trẻ tuổi này sớm bỏ mạng ở đây.
Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Không cần quan tâm đến bọn nhóc, chúng ta làm chuyện của chúng ta, bọn nhóc làm chuyện của bọn nhóc. Lần này ở Thiên Nam bọn nhóc muốn làm gì thì làm, dù sao Thiên Nam chắc chắn phải xảy ra chiến tranh toàn diện, bọn nhóc có năng lực, thì cứ khiến Thiên Nam long trời lở đất đi..."
"Hiệu trưởng Ngô không sợ hai thằng nhóc này bỏ mạng ở đây sao?'
"Mỗi người đều có số mệnh của mình, đều là võ giả cấp năm cấp sáu rồi, chúng ta cũng không thể coi mình là ba mẹ chúng, huống hồ..."
Ngô Khuê Sơn nói xong, cười nói: "Huống hồ, thà để bọn họ làm loạn ở địa quật khác, không bằng mất mạng ở đây, làm loạn cỡ nào cũng không sợ, nếu như nhân lúc chúng ta ở đây mà đi địa quật khác làm loạn, lúc đó mới là rắc rối."
Ông nói xong, Nam Vân nguyệt đột nhiên nói: "Cũng đúng, không cần quan tâm đến bọn nhóc đó!"
Lão Ngô nói quá đúng!
Hiện tại Thiên Nam là chiến tuyến chủ yếu, mấy tên nhóc này muốn làm loạn cũng chẳng sao.
Những nơi khác chủ yếu là kéo dài thời gian.
Một khi xảy ra chuyện vậy thì rắc rối to.
Có người buồn cười nói: "Nghe ý mấy vị nói, đám nhóc này có thể làm chuyện lớn gì?"
"Khó nói."
"..."
Mọi người thảo luận sôi nổi, nói một hồi, Nam Vân Nguyệt quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói: "Hai ngày nữa sẽ mở đường không gian! Nếu như không có gì xảy ra, phía đối diện Thiên Nam địa quật sẽ tập hợp rất nhiều cường giả.
Đường không gian vừa mở, chúng ta lập tức xông vào đánh lùi đối phương!
Nhiệm vụ quan trọng không phải là tiêu diệt địch mà là đẩy lùi đối phương khỏi đường không gian, không để bọn chúng tác chiến trên mặt đất!
Các vị... Trận chiến này, không được lùi!"
"Đã hiểu!"
Mọi người đều trả lời, Nam Vân Nguyệt gật đầu, nhìn từng người.
Trong lòng khẽ thở dài.
Mệnh lệnh "Không được lùi", không được thương lượng, tình hình có nguy kịch cũng không được phép lui.
Hội nghị nhanh chóng kết thúc.
Những ngày gần đây, đã có rất nhiều cuộc họp như vậy.
Bây giờ nói những lời này cũng chỉ là thói quen mà thôi.
...
Hội nghị kết thúc.
Đường Phong mấy người vừa ra khỏi phòng họp, vừa đi Đường Phong vừa bất lực nói: "Mấy tên nhóc này mù sao, Trương Thanh Nam e là sớm đã chết rồi, Nam Võ cũng không ngăn cản, đây không phải là muốn làm loạn sao?"
Ngô Khuê Sơn lắc đầu nói: "Ngăn không được, Nam Võ ai có thể ngăn? Không cần quá lo lắng, mấy tên nhóc này không dễ chết như vậy.
Huống hồ, chúng ta vào trước, thu hút sự chú ý, bọn chúng ngược lại an toàn hơn nhiều, không cần quá lo lắng."
Nói xong, Ngô Khuê Sơn nhìn đám người Lý Mặc cách đó không xa, thấp giọng nói: "Ngược lại người thành Trấn Tinh... E là có mục đích khác."
Lữ Phượng Nhu thấy Ngô Khuê sơn bày ra lá chắn lực lượng tinh thần, bà thuận miệng nói: "Đi tìm thi thể của vị tuyệt đỉnh đã chết."
Hả?"
Ngô Khuê Sơn có chút bất ngờ, Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Phương Bình nói, là người thành Trấn Tinh nói. Đám người lần trước đến Ma Võ có một tên mập không giữ miệng, để lộ một ít bí mật của thành Trấn Tinh."
Ngô Khuê Sơn cạn lời, cũng có chút dở khóc dở, bất đắc dĩ nói: "Thật thiệt thòi cho đám người thành Trấn Tinh, cho rằng đó là bí mật, ai ngờ sớm đã bị phát hiện rồi?"
Cười thì cười, Ngô Khuê Sơn suy nghĩ một chút lại nói: "Theo lý mà nói, cường giả tuyệt đỉnh đã mất, tìm lại di thể là điều nên làm. Nhưng nơi tuyệt đỉnh đã mất nhất định vô cùng nguy hiểm, nói câu thực tế, người đã không còn, cần gì mạo hiểm tính mạng của nhiều võ giả cấp bảy cấp tám, có đáng không?
Còn có cấp chín dẫn đội, một khi những người này thiệt mạng, tổn thất rất lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận