Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1650

Khẽ ngừng một lát, Hoa Vũ nói tiếp: "Huống hồ, chúng ta cũng không giống một số người, vương chủ nỗ lực vì vương đình lớn như thế, chúng ta ghi nhớ trong lòng. Nhưng có một số người chưa chắc đã như vậy, hết sức ngang ngược càn rỡ, dù là đến hoàng đình, cũng không kiêng nể gì cả.
Trước đó, tại Vương Chiến Chi Địa, càng khiến cho các gia tộc tổn thất nặng nề, mấy trăm thống lĩnh thiên tài dự bị, gần như tổn thất hầu như không còn chỉ trong một lần.
Nếu không phải như thế, sao lại có chuyện chiêu mộ thiên tài từ ngoại vực nhập vương đình, dù sao những người này không được bồi dưỡng từ nhỏ, chúng ta cũng không hiểu rõ bọn họ, còn phải chọn lựa lần nữa..."
Phong Diệt Sinh tái mặt.
Bây giờ, người thừa kế vương vị không chỉ có mình hắn, mà tận 16 người, có mạnh có yếu.
Mạnh thậm chí có thực lực cấp chín. Yếu, là kiểu người như hắn, vừa tới cấp bảy trung kỳ.
Nhưng trong 16 người này, người không có Chân Vương làm chỗ dựa, cha cũng sắp mất như Lê Án, tự nhiên là không có cửa.
Những người khác, một số người thực lực không yếu, nhưng bối cảnh không đủ mạnh, nào có dễ kế vị như vậy.
Mà hắn thì khác, ông nội hắn là Phong Vương, hơn nữa Phong Vương còn có nhiều bạn tốt ở Điện Chân Vương, bọn họ đều đang ủng hộ nhà họ Phong.
Có lẽ thực lực hắn hơi kém, nhưng chờ vương chủ mất đi, chắc hắn cũng có thể đến cấp tôn giả. Tôn giả kế thừa vị trí vương chủ cũng không tính quá yếu.
Ngồi lên vị trí vương chủ mấy năm, hắn cũng có thể nhanh chóng đột phá cấp thần tướng, thậm chí nhanh chóng lĩnh ngộ bản nguyên.
Nhưng trong 16 người, cũng không phải thật không có đối thủ.
Ví dụ như Hoa Vũ trước mặt!
Đối phương cũng là hậu duệ Chân Vương, đương nhiên, lão tổ Chân Vương của Hoa Vũ có huyết mạch và cách đời trên bảy tám đời, thân phận không tôn quý như hắn.
Phong Diệt Sinh thầm tức giận, lại càng hận Phương Bình.
Trước đó ở Vương Chiến Chi Địa, nếu không phải Phương Bình tiêu diệt lượng lớn thiên tài, thì bây giờ dưới trướng hắn ít nhất phải có vài chục võ giả cấp thống lĩnh.
Nếu vương thúc không chết, trong số các thần tướng, vương thúc cũng là cường giả, có thể là chỗ dựa cho hắn.
Bây giờ, vương thúc chết rồi, cũng không thể chuyện gì cũng đi tìm Phong Vương, như vậy sẽ thể hiện hắn quá kém cỏi, cứ như vậy, có lẽ Phong Vương cũng sẽ thất vọng với hắn.
Lại nghĩ tới cha mình... Phong Diệt Sinh thầm hừ lạnh. Cha mình chẳng giúp được gì, đến bây giờ còn chưa đột phá cấp tôn giả, điều này khiến Phong Diệt Sinh cực kì tức giận, nếu không, sao hắn phải khó xử.
Dù dưới trướng Phong Vương còn ba vị thần tướng, nhưng mấy vị thần tướng này cũng có nhiệm vụ, vương vực của Phong Vương rất lớn, bao trùm 9 tòa vương thành.
Bây giờ, hai vị thần tướng làm chủ hai đại vương thành, một người ở Điện Chân Vương chờ Phong Vương sai khiến.
Còn hắn cũng chỉ có thể sai khiến mấy vị võ giả cấp tôn giả.
Hoa Vũ khiêu khích, nhưng lần này Phong Diệt Sinh không hề đáp lại.
Mọi người ở đây, có người của tám đại thần tông, cũng có người của mười hai hoàng triều. Lần trước, những người thuộc các thế lực này cũng đã chết không ít, không ít người rất bất mãn với hắn.
Giờ Hoa Vũ lại nhắc đến chuyện Vương Chiến Chi Địa, rõ ràng không có ý tốt.
Hoa Vũ thấy hắn không nói gì, cũng không tiếp tục cười nữa, mà nhìn về phía màn hình khổng lồ nói: "Lần này, ngoại vực tổng cộng tiếp đón hơn 4700 người, trong đó, hơn 1600 người là võ giả cấp chiến tướng.
Nhưng không ít kẻ vô dụng, được một số thành chủ ngoại vực nhét vào, e là chưa đến một nửa đã từng chân chính nhìn thấy máu.
Lần này tới đây có 8 hoàng triều, 6 phái thần tông, 62 vương thành.
Mỗi vị hãy dựa vào ánh mắt mình mà tự chọn lựa đi. Bản tôn cũng nhìn trúng mấy người, chư vị cũng không nên tranh với ta..."
Hoa Vũ nở nụ cười, hờ hững nói.
Làm người thừa kế vương vị, chắc chắn phải bồi dưỡng thế lực dưới trướng cho mình.
Hắn là cường giả cấp cấp, bây giờ cường giả dưới trướng cũng không ít. Nhưng càng nhiều càng tốt, cần chọn một số kẻ có hi vọng đột phá cao cấp, bổ sung luồng máu mới, như vậy mới có thể khiến thế lực càng mạnh hơn.
Chờ vương chủ qua đời, thế lực dưới trướng mạnh mẽ, cũng là một tiêu chuẩn để cân nhắc.
Phong Diệt Sinh dưới trướng không có bao nhiêu cường giả, dù hắn thành vương chủ, có thể hiệu lệnh thiên hạ sao? Không có thế lực riêng thay hắn làm việc, thì dù hắn làm vương chủ, cũng chỉ là con rối mà thôi.
Các đại hoàng triều và người tông phái thi nhau nhìn về phía màn hình khổng lồ, chăm chú nhìn một số người, xem ra đã có lựa chọn.
Phong Diệt Sinh cũng nhìn chằm chằm màn hình, lần này hắn cũng phải chiêu nạp một số thành viên mới mới được. Trong 16 người thừa kế, thực lực của hắn là kém cỏi nhất, thế lực dưới trướng cũng yếu nhất.
Phong Diệt Sinh nhanh chóng nhìn thấy Quỳ Minh dang đi xung quanh đám người.
Chiến tướng cao kỳ, không tính quá mạnh, dù là ở vực Nam Thất, cũng không phải mạnh nhất, vực Nam Thất còn có 3 vị võ giả đỉnh chiến tướng.
Lần này, võ giả cấp chuẩn thống lĩnh không nhiều. Ngược lại, đỉnh chiến tướng không ít, trong hơn 1600 người, ít nhất có hơn 100 vị.
Nhưng Phong Diệt Sinh nhìn một hồi, cuối cùng vẫn nhìn về phía Quỳ Minh.
Trong lòng thầm tính toán, tên này chỉ là chiến tướng mà dám ra tay với tôn giả, dù trong vương đình, cũng không có mấy người dám làm như vậy. Nếu bồi dưỡng tốt, đến cấp thống lĩnh, chẳng phải đối phương sẽ dám ra tay với thần tướng sao?
Loại người này, lá gan đủ lớn, chiến lực cũng không yếu. Chỉ cần thu phục đối phương, đó chính là thanh đao tốt.
Nhiều khi, nhìn thấy võ giả cấp thần tướng, võ giả cấp thống lĩnh đã bị dọa đến không dám thở, thời khắc mấu chốt, loại người này có lẽ sẽ không được việc.
Phong Diệt Sinh đang nhìn, Lê Án ngồi trên bảo tọa cũng đang nhìn.
Chiến tướng không tính là gì, nhưng cường giả cũng từng là kẻ yếu.
Chọn lựa những thiên tài ngoại vực này, không phải chỉ nhìn thực lực, hiện tại thực lực yếu chút cũng không sao, mà phải nhìn tiềm lực.
"Thực lực Quỳ Minh không tệ, tiềm lực cũng không tệ, đủ dũng cảm. Mấu chốt là, hắn không phải hạng người hữu dũng vô mưu..."
Lê Án cũng đang suy nghĩ, từ chuyện Quỳ Minh sáng sớm đã tặng dịch sinh mệnh cho hắn, cũng có thể thấy được, tên này cũng không phải là hạng người vô mưu.
Nhưng loại người này cũng không dễ dàng quy thuận người khác.
Lê Án nghĩ đi nghĩ lại, chợt cười thầm trong lòng, thực ra Quỳ Minh là người khá tinh ý, không phải dạng thô lỗ, nhưng chưa chắc là người khôn ngoan. Nếu thật là người khôn ngoan thì hôm nay đã không nên giết Hồng Khởi Mộc.
Huống hồ bản thân hắn là con trai vương chủ, lòng dạ sâu hơn, thực lực cũng mạnh hơn đối phương nhiều.
Tên này tiến vào vương đình, không quen biết ai, không dựa vào chính mình còn có thể dựa vào ai?
"Không phải kẻ thô lỗ cũng tốt, bản cung cũng không chỉ thiếu một thanh đao, quá ngu thì dễ làm hỏng chuyện."
Hơn nữa, người này còn là do hắn tự mình đến vực Nam Thất chọn lấy. Hắn hiểu về thân phận và cá tính của Quỳ Minh.
Mối quan hệ giữa Quỳ Minh và cha hắn là Quỳ La hình như rất tốt, hơn nữa Quỳ La chỉ có mình đứa con trai này, có lẽ sau đó có thể cho người tiếp đón Quỳ La vào, như vậy lại có thể thêm một vị tôn giả dưới trướng.
Vương đình khá nhiều cường giả cấp tôn giả, nhưng chia đều cho các thế lực thì cũng không nhiều lắm.
Muốn thu phục những người này cũng cực kỳ khó.
Trái lại phía Quỳ La, thu phục được Quỳ Minh, Quỳ La tự nhiên cũng đi theo mình.
...
Người trong đại điện, còn đang quan sát.
Phương Bình đã đổi được không ít vật hữu dụng. Người ngoại vực tề tựu, thật không ít đặc sản.
Trước kia, Phương Bình chỉ biết quả Bách Thối và hoa Tố Mạch có tác dụng với võ giả cấp bốn cấp năm, lần này lại phát hiện thêm mấy loại quả năng lượng mới. Thậm chí có người đang đổi tinh hoa sinh mệnh!
Nhưng số lượng không nhiều lắm, hơn nữa giá cũng không rẻ, nên Phương Bình không đổi.
Sau khi đổi được một số đồ vật, Phương Bình về vị trí cũ, lúc này, Cận Ngọc Hoài thế mà còn chưa đi. Nhìn thấy Phương Bình trở về, hẳn nở nụ cười nói: "Những vật mà Quỳ huynh đổi hình như không có tác dụng lắm với Quỳ huynh..."
Phương Bình hờ hững nói: "Chưa từng nhìn thấy, đổi một số làm kỷ niệm, sau này trở lại vực Nam Thất, thử nuôi trồng cũng tốt, cất giữ cũng được, cũng không tệ mà."
"Quỳ huynh nói cũng đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận