Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1293

Phương Bình phẫn hận nói: "Các ngươi nói, là bọn ta giết những người kia, ở đây còn rất nhiều người sống sót ra ngoài... Nếu thật sự là bọn ta làm, chẳng lẽ bọn ta có năng lực giết được Phong Thanh, còn có thể cố ý để lại người sống cho bọn họ nhận ra mình sao?
Nhân loại chúng ta vẫn luôn ở thế thủ, dù thật sự phải giết, bọn ta cũng sẽ không cố ý giết luôn cả những người của hoàng triều, tông phái!
Trước khi đến, Bộ trưởng đã nhiều lần căn dặn, có thể thịt phái Yêu Thực, còn những người khác, nên tránh đi, cố gắng đừng xảy ra xung đột.
Thực lực vốn không bằng các ngươi, làm sao có thể làm loại chuyện khiến người người căm ghét này?
Ngươi nói, là chúng ta giết bọn họ..."
Phương Bình nhìn quanh một vòng, quát lên: "Các ngươi chắc chắn là bọn ta giết người sao? Còn nói là có thể thay đổi khí tức..."
Phương Bình châm biếm, cười lạnh: "Lời nói dối dở ẹc này các ngươi cũng có thể bịa ra! Cơ Dao, ngươi khinh người quá đáng!"
Người thật sự biết hắn có thể thay đổi khí tức không có bao nhiêu người. Yêu Thực vương đình và Yêu Mệnh vương đình đều có khá nhiều người biết. Về phần những người khác, chưa ai thật sự chứng kiến.
Phái Yêu Thực bây giờ chết hết sạch, phái Yêu Mệnh... Đều là người của Cơ Dao.
Thấy con Phượng Hoàng ở phía sau nhóm người hình như có ý định làm gì đó, Phương Bình lập tức nói: "À phải rồi, chuyện lần này, Thủ Hộ vương đình hình như cũng tham dự! Cụ thể như thế nào ta không rõ, nhưng lúc sau ta phát hiện, yêu tộc của Thủ Hộ vương đình và Yêu Mệnh vương đình hình như... hình như đi chung với nhau!
Thủ Hộ vương đình cũng tham gia giết người của phái Yêu Thực!"
"Làm càn!"
Đúng lúc này, trong hư không, một cây Yêu Thực to lớn xuất hiện, trên thân cây hiện lên mặt người, lạnh lùng nhìn Phương Bình.
Phương Bình không lên tiếng, vừa tức giận vừa như một đứa nhỏ bị oan, biểu cảm kiểu 'ta nói thiệt chứ bộ'!
Cho đến lúc này, Phong Cửu Thành đột nhiên hỏi: "Phong Thanh chết rồi?"
"Chết rồi."
"Diệt Sinh đâu?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Không biết, hẳn là còn ở bên trong đuổi giết bọn ta. Lối ra vào vốn luôn có người canh giữ... Nhưng khi giao thủ với nhóm người Phong Thanh, có lẽ thực lực không đủ, nên triệu tập cả người canh giữ lối vào đến, tranh thủ lúc này, bọn ta mới may mắn chạy được."
"Diệt Sinh còn chưa chết?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Ta thật sự không biết, khi đó chúng ta vẫn đang lẩn trốn, nhưng không thấy Phong Diệt Sinh chết, hơn nữa... Ta cảm thấy, hắn không chết được đâu, chết rồi, sao yêu nữ này thực hiện được âm mưu?"
Sắc mặt Cơ Dao tái mét, lạnh lùng nói: "Phương Bình, ngươi cho rằng ngươi nói những lời này thì có thể thoát khỏi tội danh sao..."
Phương Bình hừ nói: "Ta có tội gì? Ta chỉ giết một vài người của phái Yêu Thực và phái Yêu Mệnh, giết nhiêu đó không phải là tội, mà là công trạng! Các ngươi truy sát ta, bị ta giết ngược lại mấy người, ta có tội gì?
Về phần giết người của phái Yêu Thực, bọn ta vốn đối đầu nhiều năm, dù ở đây, ta cũng dám nói, giết người của bọn họ, ta chỉ có công, không có tội!
Cơ Dao, ngươi cho rằng ta sẽ không dám thừa nhận?
Buồn cười!
Dù giết người, ta cũng không cần phải phủ nhận. Là ta giết, ta sẽ thừa nhận, nếu như không phải các ngươi toan tính muốn tấn công Trái Đất, tấn công nhân loại, ta thậm chí sẽ không vạch trần ngươi, nhầm thừa nhận tất cả mọi chuyện!
Nhưng ngươi sai ở chỗ, ngươi muốn thúc đẩy chiến tranh giữa bọn ta và phái Yêu Thực, cho nên, dù có chết, ta cũng phải báo lại những tin tức này!
Vạch trần bộ mặt thật của ngươi!
Ngươi đúng là không có năng lực làm những chuyện này, nhưng ngươi là con gái của người đứng đầu Yêu Mệnh vương đình..."
Cơ Dao giận dữ, nổi điên lên nói: "Nói bậy! Tất cả những gì ngươi nói đều là giả, bản cung và Phong Diệt Sinh hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào, những ngày qua ngươi đã làm gì, mọi người đều nhìn thấy..."
Phương Bình cười chê: "Đó đều là người của ngươi, ngươi nói thế nào thì là thế ấy. Người của phái Yêu Thực bây giờ... còn được bao nhiêu người sống? Người biết chuyện đều chết hết rồi..."
Tưởng Siêu chen vào nói: "Phương Bình, yêu nữ này sẽ không thừa nhận đâu! Ngươi còn nói lý lẽ với cô ta làm gì? Lão tổ, người thịt cô ả đi! Cô gái này không phải người tốt gì, cô ta âm mưu muốn thúc đẩy chiến tranh tuyệt đỉnh giữa nhân loại và phái Yêu Thực, người đâu mà ác quá trời!"
Chiến Vương nhìn thằng cháu mập mạp của mình, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Thú vị thật, Mệnh Vương cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
Nghe vậy, vị cường giả tuyệt đỉnh đứng cạnh Cơ Dao nhàn nhạt nói: "Mệnh Vương bế quan không ra, Thiên Mệnh vương đình bọn ta không có ý này!"
Nói xong, người này bỗng nói: "Đúng sai thật giả thế nào đều sẽ phơi bày thôi! Con cháu hoàng triều và tông phái đều nói bọn họ mất hết thần binh, Thiên Thực vương đình cũng vậy... Dựa theo lời của phía Thiên Thực vương đình, Phương Bình hoặc Tưởng Siêu có trang bị chứa đồ, có thể lấy đi những thứ này.
Nếu là thực sự là bọn họ làm, kiểm tra là biết!"
Nghe thế, có cường giả lạnh lùng nói: "Vậy thì kiểm tra! Nhiều thần binh thất lạc như vậy, chắc sẽ không bị vứt bỏ lăn lóc nơi khác đâu nhỉ?"
Thần binh là bảo vật, ở đâu cũng vậy. Mất đi nhiều thần binh như vậy, không thể nào không còn được.
Đương nhiên, có thể giấu ở Vương Chiến Chi Địa, nhưng Vương Chiến Chi Địa luôn luôn bị biến đổi địa hình, trừ phi không muốn, nếu không sẽ không giấu ở đó.
Hơn nữa, nếu thật sự có trang bị chứa đồ, những người này cũng sẽ không tùy tiện giấu ở Vương Chiến Chi Địa, dù sao đó cũng là bảo vật.
Bình thường không tra xét thì thôi, nếu kiểm tra, trang bị chứa đồ của mọi người cũng không qua mắt được các vị tuyệt đỉnh này.
Nghe mọi người quyết định như vậy, ánh mắt Trương Đào khẽ nhúc nhích, thôi tèo, rắc rối rồi, thằng nhóc Phương Bình này mà thấy thần binh... làm gì có chuyện nó không mang đi!
Ông đang nghĩ vậy, Phương Bình bỗng nhiên cắn răng một cái, mở miệng nói: "Được, ta cho các người tra, ta không sợ bị tra xét, nhưng có một số người, chưa chắc dám cho tra xét!"
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên há miệng, nhả ra một mảnh ngọc bội, sắc mặt cảnh giác, mở miệng nói: "Qua lần này, ta sẽ trả lại ngọc bội chứa đồ này cho Bộ trưởng, các ngươi đừng nhìn ta, lần sau ta sẽ không bao giờ mang thứ này ra khỏi cửa!"
Người vô tội, nhưng mang ngọc có tội. Phương Bình biết trang bị chứa đồ rất quý giá, phải nói trước mới được.
Vừa dứt lời, Trương Đào lạnh nhạt nói: "Lần này chỉ cho ngươi mượn dùng một lát, cũng không phải cho ngươi. Vốn bảo ngươi giấu đi cẩn thận, không bảo ngươi khoe cho người khác nhìn, hừ, lá gan cũng không nhỏ ha!"
Trong lòng Phương Bình lộp bộp một cái, ơ hay, ta chỉ tìm cớ một chút thôi mà, lão già này, ông nói vậy là sao?
Trương Đào cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, giơ tay ngoắc nhẹ, ngọc bội rơi vào trong tay, bản thân ông tra xét một hồi, trực tiếp thả ngọc bội lên trên không, mở miệng nói: "Các vị nhìn đi!"
Nhóm cường giả tuyệt đỉnh cũng không khách sáo, dồn dập đưa lực lượng tinh thần vào thăm dò.
Bên trong ngọc bội, có một ít đá năng lượng, một chút tinh hoa sinh mệnh và một thanh đao cấp bảy, chỉ những thứ này thôi đã nhét đầy ngọc bội rồi.
Mọi người cau mày, tuyệt đỉnh Yêu Mệnh vương đình lại nói: "Nghe nói Phương Bình đã hóa hình bất diệt thần, có thể mở cửa tam tiêu..."
Phương Bình gật đầu nói: "Đã hóa hình, nhưng đã bị người khác đánh tan rồi, ta bị thương lực lượng tinh thần rất nặng, cửa tam tiêu cũng không thể giấu vô số thần binh, nếu không phải là thứ mình luyện hóa, căn bản không thể thu vào.
Ta biết điều cơ bản này, đương nhiên, các cường giả càng rõ hơn ta. Ta đã luyện hóa hai thanh thần binh, một thanh trường đao và một đôi giày chiến dưới chân, căn bản không thể tiếp tục luyện hóa thần binh nữa..."
Mọi người dò xét một phen, Phương Bình xác thực luyện hóa hai thanh thần binh.
Muốn luyện hóa thêm nữa, cùng lắm thì có thể thêm một thanh, nhưng số thần binh bị mất không nhiều như vậy.
Sau đó, lại có người hỏi: "Còn trang bị chứa đồ nào khác không?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Không còn, ngọc bội này là Bộ trưởng đưa ta, các người có thể tra xét, thứ này không thể giấu trong máu thịt, hơn nữa, ngọc bội chứa đồ không thể luyện hóa, cũng không phải thần binh, không thể giấu trong cửa tam tiêu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận