Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3107: Máu Lạ (2)

Chương 3107: Máu Lạ (2)Chương 3107: Máu Lạ (2)
Sinh mệnh phát triển mạnh mẽ, cảm giác rất rõ ràng, dù thực lực Phương Bình như vậy, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, suy nghĩ của hắn sinh động hơn trước kia một chút, nhục thân trẻ tuổi hơn trước kia một chút, cho dù hắn vốn rất trẻ trung.
"Chỉ là một giọt máu..."
Phương Bình chấn động, còn chưa hấp thu hết giọt máu này, thế mà nó đã mang đến cho hắn thay đổi to lớn như vậy, thật sự quá đáng sợ.
Đây rốt cuộc là máu gì?
Phương Bình rơi vào trầm tư.
Đúng vào lúc này, bên tai có người nhàn nhạt nói: "Khôi phục rồi thì đừng giả chết nữa."
Phương Bình mở mắt, tức giận nói: "Ai giả chết chứ? Ta đang suy nghĩ một chuyện!"
"Hừ!" Vẻ mặt Trương Đào khó coi, lạnh lùng nói: "Liều lĩnh! Biết rõ gặp nguy hiểm, thì nên kịp thời rút lui, tại sao phải liều lĩnh?"
Hai người không ai nhường ai, Chú Thần Sứ thấy thế cười nói: "Được rồi, hà tất vì chút chuyện này..."
Lão Trương bỗng nhiên túm lấy Thương Miêu, xách cổ mèo, khó chịu nói: "Thương Miêu nói nó phát hiện nguy hiểm, ngươi còn không đi, nhất định phải mạo hiểm, đây không phải trách nhiệm của ngươi sao?"
Phương Bình mặc kệ lão Trương, một tay cướp lại Thương Miêu, xoa đầu mèo, khẽ nói: "Mèo lớn nói gì ngươi cũng tin, khi đó rõ ràng không đi được, đi cái gì mà đi, đi đến nửa đường bị người tập kích còn nguy hiểm hơn, có lẽ trực tiếp xong đời."
Đuôi vung vẩy một hồi, cái đuôi của Thương Miêu quất vào cánh tay lão Trương một cái, tại sao lại bắt mèo, chơi mèo phải cho mèo lợi ích.
Thương Miêu rất vô tội, liên quan quái gì đến bản miêu.
"Ngươi còn không biết tình hình, ta vừa khôi phục, đã bắt đầu trách cứ ta..."
"Ai liều lĩnh?" Phương Bình không vui phản bác: "Ta đi vào rồi mới biết có nguy hiểm, khi đó cũng đã không có đường rút lui có được hay không, ngươi nói chuyện có lý chút được không?”
Hiện giờ hai người đều muốn trở mặt.
Hai người cùng nói, Chú Thần Sứ buồn bực, Trấn Thiên Vương bên cạnh nhìn trời, nhàn nhã, ngươi nhìn ta này, ta chẳng thèm quan tâm. Hai tên này chẳng phải thứ gì tốt.
Không thấy Long Biến bên cạnh lo lắng đến mức sắp rơi lệ rồi sao, rõ ràng diễn kịch cho lão Long nhìn. Nhìn xem, vì con gái của ngươi mà họ trả giá cỡ nào?
"Ngươi đừng quản!"
Hai người ầm ï vài câu, mắt thấy càng cãi càng hăng, lúc này, có người khẽ cười nói: "Bộ trưởng, Phương Bình, trở về là tốt rồi, hai người bớt giận!"
Làm to chuyện một chút, Nhân tộc mà diệt vong, chính là do Long Biến gây ra.
Đương nhiên, hai người bọn không ai trách Long Biến, chỉ là ông ấy tự trách bản thân.
Long Biến bây giờ không xen vào được, cũng không biết nên nói cái gì, như một người phạm tội ác tày trời. Hai vị lãnh tụ Nhân tộc trở mặt, đây chính là trách nhiệm của Long Biến.
Phương Bình quay đầu nhìn lại, lão Vương đã đứng dậy, Phương Bình cười lớn, tiện tay vứt Thương Miêu sang bên cạnh, tiến lên ôm một cái, cười nói: "Biết ta gặp nguy hiểm, anh em tốt của ta sẽ đến cứu ta."
"Phương Bình..." Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng mấy năm qua, số lần hai người vào sinh ra tử cũng không ít, đã sớm không cần những lời khách sáo này.
Phương Bình và lão Vương ôm nhau một lúc, cũng không nói cảm lời cảm ơn. Không cần thiết.
Trương Đào mặc kệ hắn, bên cạnh, Thương Miêu không khỏi tủi thân, khi chơi mèo tùy tiện chơi, chơi xong liền ném một bên, người xấu!
Trò chuyện vài câu, Phương Bình cũng không nói gì nữa, liếc nhìn Vương Nhược Băng cách đó không xa còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút nói: 'Long Biến tiền bối, về phân Vương Nhược Băng, sau khi tỉnh lại, ngài bảo cô ấy đừng chạy lung tung, để tránh gặp nguy hiểm."
"Nếu trông cậy vào người nào đó, ta đã sớm xong đời rồi."
Long Biến ngập ngừng, Phương Bình hiểu ý ông, cười nói: "Thế giới bản nguyên của cô ấy có thiếu hụt, có lỗ thủng, cho nên lực lượng sinh mệnh mới bị mất đi, ta đã tạm thời niêm phong lỗ thủng của cô ấy, nhưng chắc là không được bao lâu.
Cho nên, cố gắng đừng có hành động gì lớn, ví dụ như phá cảnh, khống chế ở cấp 8 có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Long Biến Thiên Đế cười khổ, trâm ngâm một lúc, vẫn nói: "Vậy... thế giới bản nguyên của Nhược Băng, có phải... có phải là..."
Ông muốn biết nhiều hơn một chút, rốt cuộc Nhược Băng bị cái gì? Ai đang tính kế?
Phương Bình gặp nguy hiểm như thế nào?
Phải biết, Phương Bình vì cứu Vương Nhược Băng mới bị nhốt, tất cả những điều này đã cho thấy tình hình của Vương Nhược Băng rất nghiêm trọng.
Phương Bình cười nói: "Không có gì, một vị Hoàng Giả đang tính kế mà thôi!"
Hắn nói đơn giản, Long Biến suýt chút nữa ngạt thở, không có gì, một vị Hoàng Giả... mà thôi?
Lời này... nói thật đơn giản.
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ta không chắc là vị Hoàng Giả nào, cho nên cũng không nói được cụ thể, tránh cho ngài bị ấn tượng ban đầu che mắt. Chưa chắc là Thần Hoàng, nếu là Thân Hoàng... lỡ như ngài và đối phương trở mặt, nhưng trở mặt sai người, thì đó không phải là trách nhiệm của ta.
Năm xưa, là đệ tử Thần Hoàng đưa tới, cũng không phải đích thân Thần Hoàng, cho nên hiện ta không thể đưa ra kết luận, tránh phải lừa dối ngài."
Long Biến cười khổ, gật đầu nói: "Vậy lão phu cũng không hỏi, chuyện của Nhược Băng... tuy khó mở miệng, nhưng Long Biến vẫn hy vọng sau này hai vị có thể quan tâm nhiều hơn một chút, nếu Nhược Băng có gì không ổn, cũng không phải nó nguyện ý như thế, là có người điều khiển, cho nên..."
Phương Bình cười nói: "Ta hiểu ý của tiên bối, yên tâm đi! Nhưng vẫn là phải cẩn thận một chút, tránh cho có người tiếp tục nhúng tay."
"Điểm ấy ta hiểu."
Long Biến cũng không ngốc, Phương Bình không nói cụ thể, chỉ sợ mức liên quan tương đối lớn, đều dính đến Hoàng Giả, không lớn mới lạ. Ông cũng không hỏi nữa, hỏi cũng không có cách giải quyết, sẽ chỉ thấy phiền não và lo lắng.
Nói đến đây, Phương Bình cất bước định rời khỏi.
Chú Thần Sứ gấp gáp: "Nhóc con, vậy là xong hả?"
"Xong rồi."
"Ngươi còn chưa nói ngươi gặp cái gì đâu...'
"Bí mật lớn, không nói cho ngài!" Phương Bình cũng dứt khoát: "Một thanh đao thần khí, lát nữa có thể nói cho ngài, bằng không thì đừng mơ."
Phương Bình cười lớn nói: "Ngài chắc chắn sẽ không hối hận, bí mật lớn, siêu lớn! Đây chính là chuyện ta dùng nguy hiểm tính mạng đổi lấy, ngài cũng không thể lấy không chứ?
Một thanh thần khí, đổi một bí mật động trời, không có vấn đề."
"Vậy lão già này thì sao?" Chú Thần Sứ chỉ chỉ Trấn Thiên Vương.
Phương Bình cười nói: "Đây là cha nuôi ta, không giống."
"Ông đây cũng làm cha nuôi ngươi."
"Không cần, nhận quá nhiều cha, thật không có mặt mũi nữa, quay về cha ta mà hỏi ta, làm sao nhận nhiều cha nuôi thế, ta giải thích thế nào..."
Chú Thần Sứ cảm thấy mệt mỏi, mẹ kiếp, nói cứ như ngươi chịu thiệt ấy.
Lão phu có thân phận gì?
Chú Thần Sứ, phá tám, thượng khách của chín Hoàng bốn Đế, ngươi còn không vui?
Bên cạnh, Trấn Thiên Vương cười thận trọng, hiếm khi có được cảm giác như lần này, làm cha nuôi thằng nhóc này, có vẻ rất có thể diện.
Không có so sánh thì không có tổn thương, nhìn xem, ngay cả tên đánh thép muốn làm cha nuôi cũng không có cơ hội.
Chú Thần Sứ mệt mỏi, vừa định nói chuyện, bên tai truyền đến giọng của Trương Đào: "Tiền bối, rèn cho ta một thanh bán thần khí, chúng ta sẽ thuật lại cho tiên bối, có thể tiết kiệm không ít..."
Chú Thần Sứ ngơ ngác.
Lúc này, Trương Đào vẻ mặt lạnh nhạt, giống như căn bản không nói chuyện.
Cần thần khí làm gì? Tên nhóc Phương Bình này, lòng dạ thật đen tối, một thanh bán thần khí là đủ rồi, hà tất lòng dạ đen tối như vậy chứ.
Nhìn ta, không cần thần khí.
Bên kia, mắt to của Thương Miêu khẽ đảo, mặt mèo mang ý cười nói: "Tên Đúc Nồi, đúc cho bản miêu một cái nồi, bản miêu liên không nói Nhân Hoàng giả nói muốn bán thần khí là được!"
Vẻ mặt Trương Đào cứng lại, ngươi cố ý phải không?
Con mèo ngốc này chắc chắn đang trả thù mình. Trả thù mình vừa mới túm cổ nó, chắc chắn là thết
Phương Bình liếc mắt, lão Trương này, lòng dạ xấu xa.
Chịu thiệt rồi phải không?
Mấy vạn hz lực lượng tỉnh thần mà thôi, còn trước mặt mình khoe khoang, khoe khoang thì thôi đi, không biết lực lượng tinh thần của Thương Miêu rất mạnh sao?
Tưởng là có thể che giấu?
Thấy thế, Trương Đào buồn bực nói: "Không phải, ta chỉ nghĩ, trước hết cứ lừa lấy một thanh bán thần khí, giấu một ít tin tức quan trọng rồi kể cho hắn. Sau đó ngươi lại đi bắt chẹt một lần, vậy không phải thu hoạch thêm một thanh bán thần khí sao?"
Chú Thần Sứ rất mệt mỏi, ỉu xìu nói: "Đủ rồi! Hai ngươi kẻ xướng người họa, muốn làm gì?"
Dứt lời, buồn bực nói: "Vừa nãy suýt chút nữa chết rồi, hai ngươi thế mà còn có tâm tình nói những lời này, trong mắt chỉ có tiền à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận