Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1902: Xuống Địa Quật (2)

Phương Bình bỗng dưng tính toán, lực bộc phát của lão Lý rất mạnh, nhất là hiện tại, khí huyết của ông gần 120.000 cal, vạn đạo hợp nhất có thể giúp bộc phát sức mạnh gấp đôi.
Vậy là 240.000 cal?
Lão Lý gần đây tiến bộ quá nhanh, sức khống chế cũng yếu đi một chút, cùng lắm chỉ còn 70%. Bộc phát 160.000 cal trở lên?
Phương Bình tính toán trong lòng, 160.000 cal có thể phá nát không gian, hơn nữa, vết nứt không gian sẽ không nhỏ, thậm chí còn mạnh hơn cấp chín bản nguyên bình thường.
"Nếu mình và lão Lý đánh nhau, một chiêu của ông ấy chưa chắc đã có thể giết mình… Nhưng mà, nếu để ông ấy có thời gian khôi phục, ba kiếm là đủ lấy mạng mình!"
Phương Bình tự tin sức phòng ngự của mình không kém hơn cường giả bản nguyên, nhưng lão Lý cũng chỉ cần ba kiếm để lấy mạng cường giả bản nguyên.
Lúc ở Kinh Đô địa quật, lão Lý từng ra ba kiếm, tiễn một vị cấp chín yếu chầu trời. Lúc đó, kim thân của ông yếu hơn bây giờ. Bây giờ, chắc có thể dùng ba kiếm tiêu diệt cường giả bản nguyên.
"Nhưng mình cũng đâu phải võ giả bình thường, mình có thể nhanh chóng khôi phục toàn lực. Mình bổ sung lực lượng chỉ cần một cái chớp mắt, mà ông ấy muốn chém ra ba kiếm thì cần một khoảng thời gian ngắn để khôi phục."
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Bình cười cười, nếu so tài với lão Lý, có lẽ hắn sẽ bị lão Lý đè đánh như con. Nhưng nếu đấu sinh tử, lão Lý sẽ mệt mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bởi Phương Bình chính là người chuyên mài mòn sức bền của đối thủ!
Lão Lý có lẽ chưa thấy mình mài mòn ý chí chiến đấu của một người như thế nào, hôm nào rảnh tìm ông ấy đánh một trận mới được. Phải khiến ông ấy thay đổi tam quan mới được, chớ để ông ấy mắt cao hơn đầu, suốt ngày cứ rêu rao ông ấy là đệ nhất cấp tám, Phương Bình kém xa.
Không nghĩ đến vấn đề này nữa, Phương Bình nhìn em gái, cười nói: "Nói đi, em đến tìm anh làm gì? Hơn nửa đêm rồi, ban ngày mới thi đấu xong, không lo đi tu luyện, đến đây làm gì?"
"Anh, ngày mai anh vào địa quật phải không?"
"Ừm."
Phương Bình không giấu, lần này động tĩnh không nhỏ, đã tập kết hơn mười ngàn võ giả ở Ma Võ!
Phương Bình đáp một tiếng, nhìn Phương Viên, không nói chuyện.
Phương Viên suy nghĩ một hồi, khuôn mặt tươi cười biến mất, rầu rĩ nói: "Em chỉ mới cấp ba, lần này chỉ có võ giả trung cao cấp vào địa quật, em không đi được, cũng không trở thành gánh nặng của anh.
Em chỉ muốn đến thăm anh một lần, anh cẩn thận một chút, đừng luôn xông pha lên đầu.
Với lại, nếu có thời gian, anh về nhà thăm ba mẹ vài ngày.
Ba mẹ nhớ anh lắm. Lâu lắm rồi anh chưa về nhà, lần gần đây nhất anh về nhà là dịp hè lận.
Mẹ nói, trước đây chưa đến Ma Đô, không ở gần anh, ít nhiều cũng còn thấy bóng dáng anh về thăm nhà, bây giờ chẳng thấy mặt mũi anh đâu."
"Về nhà..." Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, hồi lâu, than nhẹ: "Chờ kết thúc trận này đi. Cũng lâu rồi anh không về, em ở nhà chăm sóc ba mẹ cho tốt. Sắp qua năm 2010 rồi, qua Tết em cũng sẽ 17 tuổi, sắp thành thiếu nữ trưởng thành rồi.
Chớp mắt mà đã ba năm rồi…"
Phương Viên cho rằng hắn nói đến thời gian vào Ma Võ, cô không biết Phương Bình đang nói đến thời gian mình sống ở thế giới này.
Lúc này, Phương Bình có phần hoảng hốt.
Kiếp trước là mộng sao? Hay hắn thật sự đã tồn tại?
Hiện tại quá bận, chiến đấu không ngừng, hắn sắp quên sinh hoạt kiếp trước là như thế nào rồi.
Ở thế giới an nhàn kia, võ giả chỉ thấy trong ti vi, thế giới võ giả này thật sự tồn tại sao?
Phải chăng là giấc mộng, hay kiếp trước là thế giới hóa hình do một cường giả sáng lập?"
"Có cường giả khát vọng hòa bình nên sáng lập ra một thế giới hóa hình như vậy sao?"
"Có phải mình căn bản không phải trọng sinh, mà là từ trong thế giới hư cấu của cường giả bước ra? Kiếp trước là thế giới hòa bình, không phải là thế giới phải đề phòng địa quật xâm lấn…"
Phương Bình hơi ngơ ngác.
Phương Viên thấy hắn nói xong thì thất thần, cảm thấy rất bất đắc dĩ, gạt bàn tay đang còn nhéo má mình ra, lại dặn dò: "Anh, nói chung anh nhớ cẩn thận, chú ý an toàn! Với lại, nếu đánh không lại thì chạy. Lúc trước anh dạy em đánh không lại thì chạy mà?
Anh đừng quên, lần trước hiệu trưởng đánh không lại võ giả địa quật, cũng không chạy, kết quả thua…"
Phương Bình cau mày nói: "Đừng nói lung tung! Lần trước có nguyên nhân khác, em không hiểu!"
Phương Viên không biết, lần trước không phải không chạy, mà là không thể chạy.
Phương Viên gật gù, rầu rĩ nói: "Em biết, nhưng em không muốn anh xảy ra chuyện, anh đừng ham sĩ diện. Em nghe nói, đại chiến lần này là anh chủ trương muốn đánh.
Mọi người đều nói anh sẽ không thua, nói anh nhất định sẽ thắng, nói chung ai cũng nói hay nói tốt.
Nhưng em thấy như vậy không được, giống như mấy thành viên ở hội Viên Bình thường hay khen em lợi hại, mạnh mẽ, từ đó em thấy mình không thể khiến bọn họ mất mặt, không thể để họ thất vọng, đánh không lại cũng phải đánh…
Em sợ anh cũng giống như em thì gay go…"
Phương Bình dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Biết rồi biết rồi, anh là loại người như vậy sao? Em cho rằng anh ngốc mà sống được tới bây giờ à? Nếu anh ngốc thật, anh đã sớm chết ở địa quật rồi, làm gì còn sống tới bây giờ? Lại còn mạnh ngang ngửa cường giả cấp chín?
Đừng lấy em so với anh, em mới là bé ngốc.
Được rồi, em về đi, nhớ là phải thắng thi đấu đấy. Anh nhắc nhở em trước, nếu Ma Võ mất đi hạng nhất, lúc anh về, anh sẽ xử lý em đầu tiên!
Đến lúc đó, anh cho em qua Nam Giang Võ Đại, bên đó nghèo rớt mồng tơi, một viên Khí Huyết Đan mà mấy trăm người đánh nhau giành lấy."
Phương Viên lẩm bẩm, lại gạt mình! Anh Vương lấy được rất nhiều tài nguyên về cho Nam Giang Võ Đại, còn lâu em mới tin anh!
"Vậy anh cẩn thận, với lại, anh nhắn chị Vân Hi cẩn thận luôn nhé…"
"Biết rồi khổ lắm nói mãi, đừng nói nữa, em chẳng học được gì hay ho cả, học được chiêu lải nhải như bà cụ non thế này từ đâu thế hả? Tuyệt đối đừng dặn dò anh làm gì, anh nói em biết, anh kỵ nhất cái này…"
Phương Bình nhắc nhở một câu, đừng nhắc nhở dặn dò ta điều gì, sẽ chết người đó.
Lúc trước, ở Nam Giang, Trương Định Nam trước khi đi còn bốc nắm đất theo, rốt cuộc, ông ấy không chết, nhưng cường giả đi vào chung thì chết hơn một nửa. Mấy ông lão cấp sáu hầu như chết hết, thế là Phương Bình kỵ từ đó đến giờ luôn.
Phương Viên cười gật đầu, cũng không nói nữa, cô chỉ không yên lòng nên muốn đến thăm Phương Bình thôi.
Anh hai sẽ không thua, lần này cũng sẽ không.
...
Phương Viên đi rồi, Phương Bình lại thấy không yên lòng.
"Điềm chẳng lành! Con bé Phương Viên này, trước đây mình xuống địa quật, nó có bao giờ cố ý đến dặn dò mình như này đâu, lần này tự nhiên đến, chẳng hiểu ra sao!"
Phương Bình cảm thấy có gì đó không ổn, có một số việc thật sự dựa vào linh cảm.
Đừng nói là con bé cảm thấy lần này mình gặp nguy hiểm thật nha?
Anh em như thể tay chân, nói không chừng có cảm giác thật.
"Có vấn đề ư? Khâu nào có vấn đề?"
Phương Bình tính toán một chốc, suy nghĩ một chút, bỗng cầm điện thoại lên gọi vào một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Phương Bình lập tức nói: "Đang ở Tây Sơn à?"
"Ừm, làm sao đấy?"
"Thành Trấn Tinh có ai mang theo phân hóa thể tuyệt đỉnh?"
Đầu dây bên kia, Tưởng Siêu cảnh giác nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Đừng hỏi nhiều, ta hỏi, ngươi trả lời, nếu không ta sẽ xử lý với ngươi! Đừng tưởng ta không biết ai viết thư nặc danh cho hiệu trưởng Nam! Ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy!"
"..."
Tưởng Siêu rất cạn lời, cũng chán nản, ngươi biết chuyện này rồi à? Ôi, cái tay thối của ta đã làm gì thế này!
Không dám cãi lại, Tưởng Siêu cười khan nói: "Người có phân hóa thể tuyệt đỉnh… để ta nhớ lại xem! Tô Tử Tố chắc là có, nhà họ Tô có mỗi cô ấy là cháu gái cưng, cháu trai chưa chắc có. Nhưng cũng chỉ là có thể có thôi. Tô gia lão tổ thực lực không yếu, hẳn là phân ra phân hóa thể.
Lý Dật Minh có lẽ có, dù sao hắn cũng là cháu của Tư lệnh Lý, nhà họ Lý cũng rất xem trọng hắn. Dù Tư lệnh Lý không cho, Lý lão tổ cũng có thể sẽ cho.
Trịnh Nam Kỳ thì khó nói, Trịnh Nam Kỳ không phải con cả, nhưng hắn tiến bộ rất nhanh nên ta không rõ lắm, ngươi cũng biết, chuyện như vậy bình thường hắn sẽ không nói, giữ bí mật để còn giữ mạng.
Nếu nói đến phân hóa thể, chắc chỉ mấy người này có, người khác đều hơi yếu một chút!"
"Ngươi thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận