Toàn Cầu Cao Võ

Chương 593: Lại vào địa quật (2)

Ra khỏi đại sảnh nhiệm vụ, Phương Bình hỏi: “Anh thật sự đã đến mỏ năng lượng?”
“Cậu đoán xem?”
“Đoán đoán cái đầu anh, đâu phải em không biết địa điểm của mỏ năng lượng, em biết ba chỗ, quan trọng là không có bản lĩnh đến cướp mà thôi.”
Phương Bình thật ra cũng không phải quá để ý điều này, thật ra ở Ma Võ, có bản đồ.
Cường giả Ma Võ phát hiện được ba vị trí có mỏ năng lượng, tuy nhiên vô cùng nguy hiểm.
Trong đó có hai nơi có sinh vật cấp tám trấn thủ, nơi cuối nghi ngờ là sinh vật cấp chín.
Hơn nữa đều ở sâu trong địa quật, gần dãy núi trong trung tâm.
Phương Bình biết thì biết nhưng cũng không muốn đi tìm chết.
Có điều… Tần Phượng Thanh, tên này rốt cuộc đã chạy qua bao nhiêu nơi, gặp được mỏ năng lượng mà anh ta vẫn sống sót trở về, có nghĩa là nơi đó không có sinh vật quá mạnh mẽ chiếm đóng phải không?
Tần Phượng Thanh cười ha ha nói: “Nói rồi đừng có ý đồ với tôi. Tôi đoán, mỏ năng lượng tôi bắt gặp có lẽ không phải là mỏ Ma Võ phát hiện, cũng không phải là mỏ người khác đã phát hiện. Dù sao cái mỏ đó cũng không phải quá lớn, nguồn năng lượng cũng không nhiều, mức độ tràn năng lượng cũng không cao, có thể chỉ có sinh vật cấp bảy chiếm đóng.
Đợi khi nào tôi đạt đến cấp bảy, tôi sẽ đi đào khoáng.
Nếu thật sự không được, tôi sẽ bán đấu giá, bán cho người khác, trả giá cao là được, dù sao cũng phải kiếm được một khoản lớn mới được.”
Phương Bình cũng không hỏi nữa, nói: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ?”
Tần Phượng Thanh bất lực nói: “Bây giờ đương nhiên là ra khỏi thành, nhanh chóng lên đường, đi mấy trăm dặm cũng tốn không ít thời gian, vào địa quật đừng bỏ lỡ thời gian, chẳng lẽ cậu còn chuẩn bị ở thành Hy Vọng tìm gái nói chuyện yêu đương?
Anh nói cho cậu biết, một vài nữ võ giả ở thành Hy Vọng chán đến mức không dám nhìn, nếu như khẩu vị cậu đặc biệt, có thể cùng hẹn hò với bọn họ.”
“Anh câm miệng lại giùm cái!”
Phương Bình cắt lời anh ta, hai người cũng không nói nhiều, cất bước đi về phía cổng Bắc.
...
Bên ngoài cổng Bắc.
Quay lại nhìn, trên tường thành đã có thêm nhiều cái hố, trên mặt đất cũng có thêm nhiều vệt đỏ.
Lúc đại chiến, Phương Bình bọn họ đã rời đi.
Rốt cuộc đã chết bao nhiêu người, Phương Bình cũng không rõ.
Tần Phượng Thanh buồn bực không lên tiếng, bắt đầu lên đường, bán kính mười mấy dặm xung quanh thành Hy Vọng, mức độ nguy hiểm không cao.
Hai người không điên cuồng lãng phí khí huyết lên đường, bảo trì tốc độ, đi được hơn một tiếng, Tần Phượng Thanh đột nhiên dừng bước.
Phía trước là một khu vực đầy các hồ nước to nhỏ khác nhau.
Tần Phượng Thanh đừng im nhìn một lát, đột nhiên nói: “Cái hồ nào là hiệu trưởng?”
Phương Bình thật ra cũng ý thức được nguyên lý tạo nên những cái hồ này.
Ngày đó, cường giả đại chiến, đồng quy vu tận, năng lượng không ổn định, thậm chí truyền xa đến mười mấy dặm, có thể tưởng tượng được trận chiến đó có bao nhiêu phần kịch liệt.
Phương Bình không quen biết chỗ này, nhưng Tần Phượng Thanh thì lại rất quen thuộc.
Trước kia, nơi đây không có hồ.
Phương Bình trầm mặc không nói, Tần Phượng Thanh cũng không quan tâm, nhìn hồ nước một cái, đi quanh hồ nước, vừa đi vừa nói: “Cậu nói xem rốt cuộc phải mạnh đến cỡ nào mới có thể bình định địa quật?”
“Không biết.”
“Cấp chín cũng không được.” Tần Phượng Thanh cười tự giễu: “Con đường Võ Đạo xa bao nhiêu? Không ai biết. Những cường giả như Tư lệnh Lý đều là cường giả cấp chín nhưng vẫn không được, cấp chín trở lên có cấp mười không?”
“Không biết.”
“Biết ngay cậu không biết, hỏi cậu cũng như không.”
“Vậy anh còn hỏi làm gì?”
“Nói thừa, ở đây cũng không có người khác, chỉ có hai ta, tôi không nói, cậu muốn tôi nín nhịn chết sao?”
“Anh nói ít thôi”!
“Sao phải nói ít, quỷ biết tôi có thể sống bao lâu, nhân lúc tôi vẫn có thể nói chuyện thì phải nói nhiều chút, nói thay cho thời gian sau này.”
“...”
Tần Phượng Thanh là một người nói nhiều, Phương Bình thật ra không phải bây giờ mới biết.
Lần trước hai người cùng nhau làm nhiệm vụ, ông nội này nói từ đầu đến cuối.
Trước đó còn có người khác, bây giờ không có, Phương Bình chỉ có thể một mình chịu đựng cái tên lắm mồm này.
Đi một mạch, dần dần, mặt đất không còn hoang vu nữa.
Xung quanh thành Hy Vọng, sau trận chiến lần trước, cây cỏ không còn, bây giờ đều trơ trụi ngay cả đại thụ cũng không còn.
Nhưng tiếp tục đi về phía Tây Bắc, cây cối lùm cỏ dần dần xuất hiện, mặt đất cũng không còn bằng phẳng, có thể bắt gặp đồi núi khắp nơi.
“Cách thành Hy Vọng khoảng 500 dặm về phía Tây Bắc, là thành Tây Phượng, lần này chúng ta không đi thành Tây Phượng mà đi đến một nơi hơi chếch về phía Tây Bắc...”
“Các anh sao lại chạy tới đó, không phải nói các anh đi cướp thành Thiên Môn hay sao?”
“Cái gì mà cướp?” Tần Phượng Thanh phản bác nói: “Là đi rút tiền, hiểu không?”
Nói xong, còn giải thích một câu: “Nơi bọn tôi đến không phải là thành Thiên Môn, mà là một thôn xóm. Ở địa quật, ngoại trừ mười ba thành còn có một vài thôn xóm, thị trấn. Lần trước bọn tôi đến một thôn xóm.
Dù sao cũng không biết là thôn đó trực thuộc thành Thiên Môn hay là thành Tây Phượng, nhưng cũng chẳng sao, đều giống nhau mà.
Thôn đó rất mạnh, có võ giả cấp năm, còn có không ít võ giả cấp bốn, tôi và Vương Kim Dương đã giết mấy người, sau đó không dám chạy về thành Thiên Môn, vì vậy liền chạy đến bên này, sau đó gặp được nơi mà tôi nói vừa nãy...”
“Thành trì ở địa quật nhất định có cấp cao quản lý, đây là định luật. Thị trấn có nhân số hơn 10 ngàn người, cũng có khả năng có võ giả cao cấp trấn thủ. Còn các thôn xóm, thông thường ít khi gặp cao cấp, có võ giả trung cấp trấn thủ đã rất mạnh rồi, có một số nơi, thật ra cũng là một đám người bình thường.”
“Cướp… rút tiền, nhất định phải chọn địa điểm tốt, thôn bình thường không được, ngoại trừ giết mấy người còn có thể làm gì? Chúng ta với địa quật mặc dù là chiến tranh chủng tộc, nhưng tôi khó mà xuống tay với phụ nữ trẻ em được.
Thị trấn, tốt nhất không nên đi.
Muốn đi phải chọn thôn xóm lớn một chút, những thôn này có võ giả, vậy bọn họ nhất định phải tu luyện, nhất định sẽ có đá năng lượng, cho dù không có đá năng lượng cũng sẽ thường phát hiện được số loại dược liệu có nồng độ năng lượng cực kỳ cao, cũng rất có giá trị.”
Tần Phượng Thanh bắt đầu truyền thụ cho Phương Bình kinh nghiệm cướp bóc của mình.
Khi cách thành Hy Vọng 200 dặm, Tần Phượng Thanh đột nhiên dừng bước, nhìn Phương Bình nói: “Cởi quần áo!”
“Hả?”
Ánh mắt Phương Bình nguy hiểm, xung quanh không có người, núi đồi hoang dã, thằng cha này muốn mình cởi quần áo?
Phương Bình còn chưa mở miệng chất vấn, người này đã bắt đầu tự cởi quần áo của mình, cởi đến khi chỉ còn lại cái quần cộc, mới lấy một bộ quần áo của nhân loại địa quật từ trong túi vải bên mình ra mặc lên người.
“Ở gần thành Hy Vọng đừng mặc như vậy, một vài võ giả chúng ta đầu óc không ổn, gặp mặt là muốn giết người, một chiêu đánh không chết cậu thì thôi, một chiêu mà đánh chết cậu, cậu làm sao kịp nói lý lẽ?”
Tần Phượng Thanh nói ra kinh nghiệm xương máu của mình, ánh mắt phức tạp: “Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều như vậy, thay quần áo ở gần thành Hy Vọng, gặp phải một tên võ giả cấp bốn từ bên ngoài trở về, không nói hai lời liền truy sát tôi.
Mẹ nó, tôi nói tôi cũng là nhân loại, hắn ta còn muốn giết tôi, nói tôi là người địa quật học theo ngôn ngữ nhân loại.
Đậu xanh, suýt nữa bị đánh chết, võ giả địa quật có thể nói hán ngữ lưu loát như vậy không?
Thù này tôi ghim rồi, chờ có cơ hội, tôi sẽ đánh hắn một trận.”
Phương Bình nhịn cười không thôi, lại nghe Tần Phượng Thanh nói: "Thay bộ đồ này thật ra cũng không trà trộn được hẳn, nhưng cũng không quá bắt mắt, võ giả địa quật cũng sẽ không truy sát, lúc này, chúng ta càng nên phòng bị võ giả nhân loại.
Có điều đã đi xa thành Hy Vọng như vậy, bên này cũng không phải là phương hướng chủ công của chúng ta, xác suất gặp phải nhân loại không lớn.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Phượng Thanh đã thay xong quần áo, trên đầu còn quấn thêm cái khăn choàng, Phương Bình nhìn, cảm thấy hơi bất lực.
Tần Phượng Thanh trợn mắt nhìn, tức giận nói: “Tốc độ nhanh lên, lề mề cái gì!”
Phương Bình nghe vậy cũng không chậm trễ nữa, đi theo chuyên gia trà trộn giang hồ Tần Phượng Thanh, nếu anh ấy làm như vậy, chứng tỏ vẫn có hiệu quả.
Cởi bỏ áo ngoài, Phương Bình vừa muốn thay xong quần áo, ánh mắt Tần Phượng Thanh đột nhiên biến rồi.
Tên này đưa tay sờ vào người Phương Bình, Phương Bình lộ mặt cảnh giác, khẽ quát: “Cút, bằng không đánh chết anh!”
Thằng cha này trưng ra dáng vẻ dục cầu bất mãn, muốn tìm ngược à?
“Áo giáp làm từ da thú Bạch Nhĩ cấp năm...”
Tần Phượng Thanh căn bản không quan tâm, nuốt nước bọt nói, không để ý đến ánh mắt giết người của Phương Bình, tiếp tục sờ áo giáp, đỏ mắt nói: “Đệt, làm nhiệm vụ quái gì, xung quanh không người, tôi hình như đã kiếm được một khoản lớn rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận