Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1430

Mấy lão già này... Không hiền lành như vẻ ngoài. Mở miệng đều nói là mời mình tới làm khách, còn kêu người tới thăm dò mình, có ý gì?
Cường giả cấp chín phản ứng chậm như vậy sao? Theo lý thuyết, trong chớp mắt khi Mạnh Việt ra tay, dù không thấy bóng người, Tô Hạo Nhiên cũng đã có thể phản ứng kịp.
3 cấp chín ở đây lại không ngăn được một vị võ giả cấp bảy?
Buồn cười! Thế mà bọn họ lại không ngăn cản!
Nếu bọn họ đã như vậy, Phương Bình cũng không khách khí, lại cười nói: "Cùng cấp luận bàn, ta từ trước đến giờ luôn tình nguyện phụng bồi, cao kỳ cũng được, đỉnh cấp bảy cũng được, nếu chư vị cảm thấy hứng thú, có thể sắp xếp đánh mấy trận. Nhưng vào ngày đầu tiên ta học võ đạo, giáo viên của ta đã dạy ta, võ giả lên võ đài, phân thắng bại cũng sẽ phân sinh tử!"
Đồng tử đám người Tô Hạo Nhiên thu nhỏ lại.
Phương Bình lại cười nói: "Cấp chín luận bàn, tuy ta không kham nổi, nhưng Ma Võ cũng có hai vị đại Tông sư cấp chín, cũng có thể thi đấu hữu nghị. Còn tuyệt đỉnh thì... Chư vị hãy tìm Bộ trưởng Trương đi, Ma Võ không chịu nổi."
Vi Dũng khẽ cười nói: "Phương hiệu trưởng đừng nghiêm túc thế."
Tô Hạo Nhiên cũng nói: "Thành Trấn Tinh cũng không có ý này."
Một bên, Tưởng Nguyên Hoa lộ ra nụ cười nói: "Được rồi, nên kết thúc mấy trò hài này, đi thôi, đến phòng nghị sự trò chuyện."
Vừa nói, vừa xoay người quát lên: "Được rồi, giải tán đi! Nếu thật sự muốn tìm chết, thì luận bàn, lão phu có thể giúp các ngươi sắp xếp, mặc kệ sinh tử!"
Vừa nói xong, có người căm tức, có người không cam lòng, nhưng không ai lên tiếng nữa.
Lúc này, Phương Bình liếc mắt nhìn đám người Tưởng Nguyên Hoa.
Bên cạnh, Tưởng Hạo lười biếng nói: "Đừng nhìn, cố ý đấy, cho bớt phiền. Võ giả đều là như thế, muốn ăn đòn! Mỗi một người đều cho rằng ông đây đệ nhất thiên hạ, ngươi đánh bọn họ một trận, bọn họ sẽ ngoan ngoãn ngay.
Chặn lại không bằng khơi mào, không nói cho ngươi biết, là vì chắc chắn ngươi có thể đánh thắng bọn họ.”
Phương Bình cũng cười nói: "Nghĩa là muốn ta giết gà dọa khỉ?"
"Sai rồi, giết gà dọa gà, mấy con khỉ già đều là cấp chín, ngươi dọa được sao?"
Một bên, Vi Dũng và Tô Hạo Nhiên đều liếc mắt nhìn hắn.
Tưởng Nguyên Hoa cũng thẳng thắn, vung tay lên, đập Tưởng Hạo bay mất xác, sau đó mới cười nói: "Cái thằng không biết lớn nhỏ, nhưng Tưởng Hạo nói cũng đúng, bọn tiểu bối này đã lâu không ra khỏi thành Trấn Tinh, thay vì hung hăng áp chế, không bằng để bọn họ chịu thiệt một chút.
Ra tay nặng hơn cũng không sao, nếu ngươi đã đến thành Trấn Tinh, những thứ khác không dám nói, nhưng nếu có người khiêu khích ngươi, chỉ cần ngươi không đánh chết, thì đã có lão phu chịu trách nhiệm!
Cấp bảy, cấp tám, ai ra tay với ngươi... Yên tâm, không cần Ma Võ và Võ Vương đến, thành Trấn Tinh cũng sẽ không để yên. Lấy lớn ép nhỏ, trừ lão già Dương Hạ này, cũng không có ai làm. Không nên cảm thấy Dương Hạ chính là thành Trấn Tinh, hắn không đại diện được cho thành Trấn Tinh. Dù lão tổ nhà họ Dương còn sống, thì ta cũng nói như thế."
Dứt lời, Tưởng Nguyên Hoa nhìn về phía Dương Tinh Tinh cách đó không xa, bình tĩnh nói: "Trở về đi! Nghỉ ngơi cho tốt, thành Trấn Tinh sẽ không cho phép các ngươi tùy ý làm bậy! Ngươi còn nhỏ, phải tu luyện cho tốt, nếu như một ngày nào đó, ngươi cảm thấy có thể tìm Phương Bình báo thù..."
Tưởng Nguyên Hoa nhìn về phía Phương Bình, mở miệng nói: "Phương Bình, nể mặt lão tổ nhà ta mấy lần ra mặt giúp ngươi, nếu như thật sự có ngày đó, do ta sắp xếp, hai người các ngươi công bằng khiêu chiến một trận, thế nào?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Ông Tưởng đã nói thế, ta đương nhiên không có ý kiến."
Tưởng Nguyên Hoa cười gật gù, lại nhìn về phía Dương Tinh Tinh, mở miệng nói: "Ngươi nghe thấy rồi đấy! Muốn báo thù, không cần âm mưu quỷ kế, ngươi chỉ cần mạnh hơn Phương Bình, ngươi sẽ có cơ hội báo thù! Ngươi không mạnh bằng hắn, vậy ngươi phải ở lại thành Trấn Tinh tu luyện!
Dương Tinh Tinh, ngươi đã là gia chủ nhà họ nhà họ Dương, lão phu cũng không xem ngươi như trẻ con! Trở về đi, còn dám gây xích mích thị phi, đừng trách thành Trấn Tinh không niệm 300 năm tình cảm!"
Trong đám người, Dương Tinh Tinh đỏ bừng hai mắt, nhìn quanh một vòng, không nói nữa, quay đầu rời đi.
Cô vừa đi, Tưởng Nguyên Hoa mới nói với Phương Bình: "Yên tâm, dù con bé có thật sự tu luyện thành công, cũng sẽ không động đến người của Phương gia, thành Trấn Tinh cũng sẽ không cho phép!"
Một bên, Lý Hàn Tùng rầu rĩ nói: "Vậy nghĩa là cô ấy chỉ có thể tìm Phương Bình báo thù?"
Phương Bình ấn ấn tay, cười nói: "Đấy không phải là nể mặt cô ta, mà là nể mặt Chiến Vương tiền bối. Chiến Vương tiền bối che chở vãn bối nhiều lần, không có gì báo đáp, chỉ là một cô gái yếu đuối, muốn báo thù, vậy thì cứ đến! n tình của Chiến Vương tiền bối, không thể không trả."
Vừa nói xong, Tưởng Nguyên Hoa than nhẹ một tiếng. Chuyện này không biết là có bị thiệt hay không. Phương Bình chỉ nói có mấy câu mà đã trả lại một lần ân tình của Chiến Vương.
Chiến Vương bảo vệ Phương Bình ba lần, Nam Giang một lần, Vương Chiến Chi Địa một lần, Ma Đô địa quật một lần.
Nợ ơn, rất khó trả.
Phương Bình rất tình nguyện dùng chuyện này để trả ơn.
Lão Trương thì khác, ông ấy quá âm hiểm, đừng thấy Phương Bình bị ông cướp đoạt rất nhiều thứ tốt, nhưng hắn nợ ông ấy ơn cứu mạng nhiều lắm, đền qua đền lại cũng không đủ.
Bây giờ đối với Phương Bình mà nói, nợ ân là chuyện chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng sau vụ này, ai có thể nói rõ được là tốt hay không tốt?
Tưởng Nguyên Hoa bắt Phương Bình bị động tiếp nhận sự trả thù của người khác, việc này không chính đáng chút nào, nhưng ông ấy lấy danh nghĩa của Chiến Vương, Phương Bình đương nhiên cũng phải trả lại món nợ ân tình kia.
Phương Bình vẫn rất hài lòng, còn Tưởng Nguyên Hoa nghĩ thế nào, thì không liên quan đến hắn.
...
Phía sau, Tưởng Siêu liếc mắt nhìn ông nội mình, ổng không bị khùng đó chứ! Rõ ràng nhóm người Phương Bình có tiền đồ rộng mở, vậy mà ông lại vì nhà họ Dương mà tiêu mất một ân tình của lão tổ, có đáng không?
Lão tổ mấy lần đứng ra, Tưởng mập mạp không tin lão tổ không có ý muốn ban ơn. Lần thứ nhất ở Nam Giang thì thôi, lần thứ hai ở Vương Chiến Chi Địa cũng không nói, lần thứ ba, Trương Đào cũng không mời, lão tổ lại chủ động đi Ma Đô địa quật, ý tứ rất rõ luôn đó.
"Ổng bị úng nước rồi!" Tưởng Siêu oán thầm một câu, nhưng không dám nói ra, nếu không, ông ấy sẽ đánh hắn hỏng não.

Đối với thế hệ tuổi trẻ của thành Trấn Tinh, bọn họ không đáng để Phương Bình phải bận tâm. Đâu chỉ hắn, Tần Phượng Thanh cũng hung hăng vô cùng, khiêu khích nhìn về phía những võ giả trung cấp kia.
Ý của thành Trấn Tinh rất rõ ràng, nếu Phương Bình thật sự muốn luận bàn cùng những người trẻ tuổi kia thì bọn họ sẽ không ngăn cản, chỉ cần song phương không có ý kiến, thì mặc kệ các ngươi, người không chết là được.
Nếu đối phương khiêu khích Phương Bình, Tần Phượng Thanh cảm thấy, mình khiêu khích lại đối phương cũng không có gì sai. Thế là, Tần Phượng Thanh nhìn về phía mấy thanh niên cấp sáu đeo thần binh, "Phi" một tiếng, phun ra cái gì đó chẳng biết là nước bọt hay là đàm.
Khiêu khích vô cùng!
Đám người Phương Bình mặc kệ hắn, ngay cả Tô Hạo Nhiên cũng mặc kệ. Đánh không chết là được, muốn làm gì thì làm.
Thế hệ trước của thành Trấn Tinh đã từng trải nhiều, cũng từng có lúc tuổi trẻ ngông cuồng, nên cũng hiểu tâm tư của thế hệ trẻ.
Năm đó, Lý Mặc còn từng đến Ma Võ khiêu chiến lão hiệu trưởng mà.
Đúng như Tưởng Hạo nói, võ giả đều tràn đầy tự tin, cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ. Bị đánh một trận, tất nhiên sẽ biết mình thua kém người khác.
Tần Phượng Thanh thấy không ai quản hắn, lá gan cũng lớn hơn, lầu bầu nói: "Đừng thấy ta đỉnh cấp sáu mà sợ, thực lực của ta yếu vô cùng, cấp sáu sơ kỳ cũng đánh không lại, trên người chẳng có gì hết, chỉ không thiếu tiền, tinh hoa sinh mệnh thỉ chỉ tính bằng tấn... Có gan thì đánh cuộc, đánh cược mấy chục thanh thần binh của hắn..."
Nói xong, hắn trừng Tưởng Siêu đang đứng bên cạnh. Sắc mặt Tưởng Siêu đen kịt, thấy đầu trọc uy hiếp mình... Lòng tràn đầy uất ức.
Đây là nhà ta! Ngươi dám uy hiếp ta?
Được rồi, đầu trọc rất hung tàn, tối hôm qua mình còn bị đánh một trận, trước đây cũng bị hại mất một thanh thần binh.
Nghĩ tới đây, Tưởng Siêu thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận