Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1760: Sống Rất Thoải Mái (2)

Bên cạnh Phương Bình giờ chỉ còn mấy vị võ giả hộ vệ, rất nhanh đã có người trầm giọng nói: "Điện hạ, hình như hắn đang cố ý dụ chúng ta!"
Phương Bình nổi giận nói: "Sao, sợ tuột quần rồi à? Bản thống lĩnh có phân thân Chân Vương trong người, dù có là võ giả thần tướng đang ẩn nấp ở đây, thì cũng chỉ có một con đường chết!"
"Nhưng... bọn họ có khí tức bản nguyên của Chân Vương, điện hạ..."
"Câm miệng! Không có trên người hắn, ngươi cho rằng bản thống lĩnh không phát hiện được bản nguyên Chân Vương sao? Ở trên người võ giả mặc áo giáp kia!"
Vừa nói xong, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm. Vậy không cần phải do dự nữa!
Cũng đúng, Phong Diệt Sinh cũng sẽ không để mình phải chết, chẳng trách hắn không hề kiêng dè chút nào, tiến quân thần tốc. Mọi người không do dự nữa, tăng tốc nhanh hơn.
Có lẽ là do Vương Kim Dương chậm lại, có lẽ là tốc độ của bọn họ nhanh hơn, một lát sau, mấy vị võ giả cấp bảy đã đánh bọc từ phía sau, ngăn cản đường đi của Vương Kim Dương. Hiện tại, chỗ bọn họ đang đứng là một sơn cốc nhỏ.
Vương Kim Dương bỗng nhiên dừng lại, quát to: "Đừng động thủ! Phong Diệt Sinh, thả ta đi, ta cho ngươi biết thông tin về Phương Bình!"
Phương Bình vung tay lên, ra hiệu cho mọi người bao vây Vương Kim Dương, vừa tới gần, vừa cười lạnh nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Vương Kim Dương, lần này ngươi chắc chắn phải chết! Nhưng nếu ngươi có tin tức quan trọng, bản thống lĩnh có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng!"
"Điện hạ, võ giả phục sinh giảo hoạt đa đoan..."
Phương Bình nhíu mày, trầm giọng nói: "Bản thống lĩnh tự có tính toán!"
Đám người bên cạnh rất bất đắc dĩ, nhưng sau khi nhìn thấy trong tay Phương Bình hiện một mảnh lá phong, bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm, có chuẩn bị là tốt rồi, chỉ sợ điện hạ bất cẩn bị người đánh lén thôi.
Phương Bình vừa tới gần, vừa truyền âm cho những người khác nói: "Trước tiên đừng động thủ, bao vây hắn! Không được để hắn chạy!"
Mọi người dồn dập đến gần Vương Kim Dương, Phương Bình nhìn lướt qua, lại lần nữa truyền âm nói: "Gần hơn nữa! Khốn kiếp, để lại khe hở lớn như vậy, muốn hắn chạy sao?"
Đám người cầm thần binh trong tay, vô cùng cảnh giác, bắt đầu tới gần Vương Kim Dương.
Vương Kim Dương cười nói: "Không cần như vậy, nếu đã bị bao vây, ta cũng muốn sống, sẽ không tiếp tục ra tay."
Phương Bình cười nhạo nói: "Ngươi muốn chạy cũng không được! Vương Kim Dương, không ngờ ngươi ngu xuẩn như vậy, dễ dàng rơi vào trong tay chúng ta!"
Vương Kim Dương cười nói: "Ta đúng là rất ngu, nhưng Phương Bình còn ngu hơn! Thật ra Phương Bình không biết, ta sớm đã ngứa mắt, muốn giết hắn từ lâu rồi! Đúng rồi, giết hắn, địa quật có trao thưởng nữa không?"
Phương Bình ha ha cười nói: "Đương nhiên là có! Nhưng chỉ bằng ngươi mà cũng có thể giết Phương Bình sao?"
Vương Kim Dương cũng cười nói: "Tại sao không thể? Đúng là thực lực Phương Bình mạnh hơn ta, nhưng hắn lại rất ngu, muốn giết hắn, dễ như ăn cháo..."
Phương Bình nghiến răng nghiến lợi, vừa tới gần, vừa mắng: "Chỉ có ta mới có thể giết Phương Bình, ngươi còn chưa có tư cách này! Nói Phương Bình ngu xuẩn, ngươi còn ngu hơn hắn!"
"Ta không ngu như hắn!"
"..."
Đám người xung quanh cũng sắp chửi thề rồi! Điện hạ điên rồi sao!
Người đã bị bao vây, không bắt thì giết, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?
Phương Bình và lão Vương mắng nhau một trận, bỗng nhiên quát lên: "Bắt hắn, Vương Kim Dương, ngươi dám phản kháng, chắc chắn phải chết!"
Vương Kim Dương lười biếng nói: "Không phản kháng!"
Mọi người lại dại ra, thoải mái vậy sao? Dù là thế, bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giác, dồn dập nhào về phía Vương Kim Dương. Bây giờ vị trí của bọn họ cũng đã rất gần Vương Kim Dương rồi, đang chuẩn bị bắt người... Sau một khắc, trước mắt bọn họ tối sầm lại.
Trong lòng mọi người hoảng hốt, lại nghe thấy tiếng Phương Bình quát lên: "Mau đến chỗ ta tập hợp!”
Sau một khắc, mọi người dồn dập lao về phía tiếng động phát ra. Một vị võ giả đỉnh cấp bảy vừa chạy tới bên cạnh Phương Bình đã bị một thanh đao màu vàng đâm vào mặt!
"Xì xì!" Đại đao lóe lên một cái rồi biến mất, đầu người này rơi xuống đất, đến tận lúc chết, hắn vẫn vô cùng sợ hãi và không thể tin nổi!
Điện hạ... Giết hắn? Hắn là người của Phong Vương
Phương Bình chém chết người này, nhanh chóng ra tay, trong bóng tối, không ít người vẫn bị luống cuống tay chân, nhưng cũng sẽ không ngồi chờ chết, dồn dập lao về phía Phương Bình.
Phương Bình vừa chém giết bọn họ, vừa cười nói: "Lão Vương, ngươi diễn kích kém quá!"
Bên cạnh, Vương Kim Dương xem hắn giết người như đang xem trình diễn, tức giận nói: "Cút đi! Sớm biết ngươi sống thoải mái như thế, chúng ta đã không chịu khổ ở chỗ này!"
"Ha ha, cũng không thoải mái lắm, các ngươi mà còn không gây ra động tĩnh thì ta cũng sắp tiêu tới nơi rồi.”
"Đáng chết!"
"Hắn là Phương Bình!"
Đến tận bây giờ mới có người phản ứng lại, tức khắc sợ hãi tức giận mắng!
Phương Bình! Phong Diệt Sinh là Phương Bình?
Phương Bình lại lần nữa lấy đầu một tên võ giả cấp bảy trung kỳ đang kêu gào lớn tiếng nhất, chém xong còn chửi mát nói: "Câm miệng! Kêu lớn tiếng như vậy, ngươi tưởng mình ngon lắm hả? Ông đây chính là Phong Diệt Sinh, phủ Phong Vương đã sớm thỏa thuận với võ giả phục sinh, ngươi biết cái đếch gì!"
Lời này còn khủng khiếp hơn Phương Bình nói hắn là Phương Bình nữa!
Trong nháy mắt đó, những người còn sống sót cảm thấy tam quan của mình đều tan vỡ! Rốt cuộc cái gì mới là thật? Cái gì mới là giả?
Một bên, Vương Kim Dương triệt để không còn gì để nói, cái tên này vẫn khốn nạn như xưa. Làm người ta chết rồi cũng phải chết không cam tâm. Mỗi lần lừa người chết, lương tâm của ngươi không cắt rứt sao?
Phương Bình không thèm quan tâm chuyện đó, Vương Kim Dương thấy hắn giết người như gọt rau cải, cảm khái nói: "Căn nhà này của ngươi đúng là tốt ghê, đi vào là sẽ không chạy được, ngươi giết cấp bảy còn dễ dàng hơn cấp chín giết cấp bảy nữa..."
"Phí lời, bỏ ra nhiều vật chất bất diệt như vậy, ngươi nghĩ là công cốc à?"
Phương Bình vừa nói chuyện, trên người vừa lấp lóe ánh vàng, tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ánh kim trên người Phương Bình chấn động một chút, hơi cạn lời: "Tự bạo vui lắm sao?"
Mới nói có mấy câu, hơn mười vị võ giả cấp bảy đã bị hắn chém giết sạch sẽ.
Phương Bình tiện tay đánh, tiếp tục chửi mát nói: "Đậu xanh, đã bảo đừng có thu hồi thần binh, mấy tên khốn kiếp này, lại còn lấy đi hai thanh thần binh, giết 12 người, chỉ có 10 chuôi, cố ý chứ gì?"
Vương Kim Dương đã triệt để câm nín.
Một cái chớp mắt, hai người đã xuất hiện ngoài hoàng kim ốc, Phương Bình cảm ứng một hồi, cười nói: "Phía sau có người đuổi theo, chết nhiều người như vậy, màn kịch tiếp theo không dễ diễn đâu... Nhớ kỹ, đến hai ba lần nữa là được, không nên đến quá nhiều. Ta vẫn còn một vở kịch lớn phải diễn, bây giờ chưa thể giết hết được."
Phương Bình nói xong, nhanh chóng nói: "Tiếp theo sẽ có một trận đại chiến xảy ra, các ngươi phải trốn trước, đến khi đại chiến kết thúc, ngươi hoặc là đầu sắt giả trang thành ta, lộ cái mặt! Nhớ kỹ, phải đợi ta và Cơ Dao đánh nhau rồi hãy xuất hiện! Tốt nhất là phải có nhân chứng, chứng minh Phương Bình trà trộn trong các ngươi..."
Vương Kim Dương cấp tốc nói: "Ngươi muốn bại lộ thân phận sao? Vậy ngươi định đi kiểu gì?"
"Các ngươi giúp ta tìm vỏ mới, xem thử có võ giả nhân loại tử vong không, ta mượn dùng thân phận của bọn họ một chút!"
"Được!"
Phương Bình cảm ứng được phía sau đã có không ít người đến gần, nhanh chóng nói: "Trong các ngươi, tốt nhất phải có 1 người ra ngoài trước, giúp ta thăm dò tình huống! Các ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm... Tần Phượng Thanh không phải võ giả phục sinh, những Chân Vương kia chưa chắc sẽ vì giết hắn mà trở mặt!
Bảo hắn chờ đến khi sắp kết thúc đại chiến thì chạy ra ngoài, liên hệ lão Trương, xem bên ngoài đang có bao nhiêu cường giả Chân Vương!
Nếu như có Chân Vương chờ sẵn bên ngoài lúc ta đi ra, có thể bọn họ sẽ liều lĩnh trực tiếp tiêu diệt ta! Các ngươi nhất định phải bảo vệ ta, nếu lần này ta chết, chắc chắn sẽ thiệt thòi lớn!"
"Hay là ta ra ngoài trước..."
"Ngươi ra ngoài cũng nguy hiểm, bây giờ Chân Vương ở địa quật cũng sắp điên rồi, toàn bộ võ giả phục sinh đều nằm trong danh sách phải giết, để Tần Phượng Thanh đi! Nói cho tên kia biết, nguy hiểm có, chỗ tốt cũng có!
Nhất định phải đáng tin một chút, một mình lão Trương chưa chắc đã ổn, chỉ cần đón được chúng ta rồi chạy ngay là được. Chỉ cần nói đúng chỗ, không cần quan tâm những thứ khác!"
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận