Toàn Cầu Cao Võ

Chương 513: Đấu thì biết!

Phương Bình muốn nói lại thôi… ông chú này, chú muốn lấy tôi làm quảng cáo miễn phí à, có trả phí phát ngôn không vậy?
Nhưng cân nhắc lại, đây là địa bàn của người khác, Phương Bình vẫn không nói. Bỏ đi, nhớ món nợ này là được rồi. Thôn Thường Dương thiếu mình một khoản tiền quảng cáo, khi nào có thực lực lại đi đòi.
Khi Phương Bình đi theo người đàn ông để râu cá trê vào sâu bên trong. Những sinh viên của lớp huấn luyện võ đạo đang đi phía sau cũng nhỏ tiếng bàn luận về Phương Bình.
“Vừa nãy cậu ta nói cậu ta là Phương Bình Ma Võ, là cái người xếp thứ ba trong bảng xếp hạng cấp ba phải không?”
“Đúng là cậu ta, tôi đã thấy cậu ta trên tivi hồi thi đấu giao lưu võ đại.”
“Đều là võ giả cấp ba rồi, chậc, khó trách những người này có thể bước vào võ đại, năm đó chúng ta thi không đậu vào võ đại cũng là chuyện đương nhiên, ngay việc trở thành võ giả cũng khó như vậy.”
“Tôi nghe nói thôn Thường Dương cũng không ít cường giả, có điều đây vẫn là lần đầu tiên được thấy võ giả của bọn họ xuất thủ, các cậu nói xem có thể thắng không?
“Không biết, mà trong bảng xếp hạng thực chiến cấp ba có người của thôn Thường Dương sao? Không biết luôn đó.”
“Không rõ, với lại đó là bảng xếp hạng chiến lực võ đại… Thôn Thường Dương không phải võ đại, không biết rõ tình hình võ giả bọn họ, dù sao chúng ta cũng không phải là võ giả.”
“Không phải là võ giả thì biết rất ít, đợi khi chúng ta trở thành võ giả, có lẽ mới biết được.”
“...”
Phương Bình nghe được cũng không nói gì.
Cậu chỉ có thể nói họ suy nghĩ quá nhiều rồi, võ giả của lớp huấn luyện võ đạo hầu như đều dừng ở cấp một cấp hai, hơn nữa đều là khí huyết võ giả.
Mặc dù hiện tại các nơi đều yêu cầu, bắt buộc võ giả các nơi phải tu luyện chiến pháp, mỗi năm đều phải kiểm tra.
Nhưng người này cho dù tu luyện được chiến pháp cũng sẽ không biết chuyện địa quật, trừ phi thật sự đến lúc cần đưa bọn họ vào địa quật.
Nếu không chuyện trong giới võ đạo vẫn không liên quan đến bọn họ.
...
Đám người ồn ào bước vào sâu bên trong thì tiếng ồn gần như im bặt.
Bước qua một bức tường, đập vào mắt đầu tiên chính là một quảng trường rộng lớn.
Trên quảng trường lúc này có không ít người đang luyện võ.
Trong đó có một ông lão gầy đang chỉ bảo mấy mấy đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi luyện quyền.
Những đứa trẻ này bắt đầu đánh quyền uy thế hừng hực, khí thế thực sự.
Có điều Phương Bình nhìn liếc qua một cái, khí huyết cũng không mạnh cũng chỉ cao hơn người bình thường một chút, không biết là do thiếu thuốc hay là tập nền tảng trước sau đó mới củng cố.
Trước 18 tuổi, luyện tập tốt nền tảng những công pháp như thung công, tu luyện đến một trình độ nhất định, cho dù khí huyết không quá cao thì tốc độ tu luyện sau này cũng không chậm, cực kỳ nhanh là đằng khác.
Rất nhiều người khi bước vào võ đại thực lực cũng không mạnh, đa số chỉ có khí huyết khoảng 120 cal.
Nhưng chỉ ngắn ngủi vài năm, cũng có rất nhiều người có thể bước vào cấp ba cấp bốn.
Ngược lại, trước 18 tuổi tiêu hao quá nhiều tài nguyên, phát triển không nhanh.
Tiến độ của Phương Viên không nhanh, thật ra Phương Viên dùng không ít thuốc, nhưng cũng vì xương cốt của cô bé chưa hoàn toàn trưởng thành, khí huyết chưa đạt đến đỉnh.
Vì vậy đời con cháu của võ giả, có vài nhà hoàn cảnh dư dả một chút thì cho con cháu mình tu luyện sớm, không quan tâm đến việc tiêu hao bao nhiêu tài nguyên.
Gia cảnh kém một chút thì khi đời sau đủ 18 tuổi, hoặc sau khi vào võ đại mới tiếp tục tu luyện.
Nhưng căn cơ của những người này rất vững chắc, tiến bộ cũng rất nhanh.
Người để râu cá trê dẫn người vào, ông lão đang dạy quyền pháp nghiêng người liếc nhìn một cái khẽ cau mày.
Người để râu cá trê đứng cách một đoạn xa lớn tiếng lớn nói: “Chú Ba có người muốn khiêu chiến Chấn Hoa!”
“Xằng bậy!”
Ông lão quát một tiếng, hai mắt đột nhiên sáng lên dọa người, liếc nhìn Phương Bình, lạnh lùng quát: “Làm gì có thời gian khiêu chiến, cút!”
“Chú Ba!”
Người đàn ông râu cá trê la lên một tiếng, chạy tới nói nhỏ vài câu.
Phương Bình để ý thấy ông lão nhìn vào trường đao của mình một hồi, gương mặt lập tức thể hiện sự bất lực.
Xem ra thôn Thường Dương cũng không giàu có gì!
Ông lão này ít nhất cũng là võ giả cấp năm trở lên, nhưng từ lúc nhìn thấy thanh đao của mình, đôi mắt ổng lại phát sáng lấp lánh, loại ánh sáng thèm thuồng muốn cướp của người khác. Ông ta định cướp đồ của mình sao?
Binh khí hợp kim cấp B phần lớn chỉ có cường giả cấp sáu đang dùng, võ giả cấp năm cũng không có bao nhiêu người dùng.
Võ giả cấp bốn cấp năm đa số dùng binh khí hợp kim cấp C. Có khối người hơi yếu, hơi nghèo đều dùng binh khí hợp kim cấp D.
Một võ giả cấp ba như Phương Bình dùng binh khí cấp B, thực ra khá là phí phạm của trời.
Ông lão hẳn đã biết được cuộc đánh cược giữa Phương Bình và râu cá trê, bỗng nhiên gương mặt nở nụ cười, lớn tiếng nói: "Đi, gọi Chấn Hoa đến!"
Trên quảng trường, mấy thiếu niên đang luyện quyền tò mò nhìn nhóm người Phương Bình một cái, sau đó có người chạy sâu vào bên trong.
...
Phương Bình không quan tâm những chuyện đó, nhìn chung quanh một lần.
Quảng trường, hẳn là sân luyện võ.
Võ giả thôn Thương Dương, hầu như đầu có quan hệ họ hàng với nhau. Gọi là tông phái, cũng có thể gọi là gia tộc võ học truyền thừa.
Về trang phục cũng giống với bên ngoài, chưa từng xuất hiện loại trường bào cổ trang.
Nhưng thôn Thường Dương đại khái rất nghèo, trên giá binh khí tại sân luyện võ, phần lớn là vũ khí bằng gỗ, một phần bằng sắt, nhìn thì sáng bóng, nhưng cũng chỉ là binh khí hợp kim từ sắt thép loại thường, có binh khí hợp kim mới cũng sáng bóng.
Đi theo đám thiếu niên kia tiến vào khu nhà ở, không bao lâu, Phương Bình nhìn thấy có người nhanh chóng chạy tới.
"Ai muốn khiêu chiến Chấn Hoa? Lá gan cũng không nhỏ!"
"Muốn chết đây, Chấn Hoa sắp bước vào cấp bốn, võ giả cấp ba, ai là đối thủ của Chấn Hoa!"
"..."
Một đám người trung niên từ sâu bên trong làng đi ra, có nam, có nữ, có người đi nhanh, có người đi chậm.
Không quá nhiều người, nhưng không ít võ giả.
Phương Bình quan sát một hồi, thôn Thường Dương có thể lưu lại tên tuổi ở giới tông phái, khả năng truyền thừa từ xưa đến nay vẫn rất tốt, thực lực cao.
Đám người Phương Bình nhìn thấy, võ giả trung cấp không dưới năm người!
Phải biết, đây chỉ là một thôn làng, mặc dù làng này không nhỏ, dựa vào kiến trúc phía sau phán đoán, ít nhất chừng trăm nhà sinh sống.
Dù một nhà 5 người, thì cũng tầm 500 người mà thôi.
Dân số ít như vậy, dù không xuất hiện cường giả, nhưng 1% là võ giả trung cấp cũng đủ khiến người khác chấn động rồi!
Dương Thành to lớn, mấy trăm ngàn người, hầu như chẳng thấy được võ giả trung cấp nào, trừ sinh viên võ đại như Vương Kim Dương.
Thôn Thường Dương nho nhỏ lại có đến mấy vị võ giả trung cấp, võ giả sơ cấp cũng không hiếm thấy, tỉ lệ như vậy quả thật đáng sợ.
“Bọn họ lấy đâu ra tài nguyên bồi dưỡng được nhiều võ giả như vậy?”
“Hay là tông phái có bí mật đặc biệt gì?”
“Nếu như thật sự có thể bồi dưỡng võ giả số lượng lớn, chính phủ đã sớm ra tay rồi.”
Nhưng Phương Bình cũng dần dần nhìn thấy được một vài thứ, võ giả… thương tật cũng không ít.
"Vào địa quật lấy được tài nguyên?"
Phương Bình đưa ra phán đoán, địa quật cực kỳ nguy hiểm, xem ra, võ giả tông phái vì lấy được tài nguyên, bọn họ càng cố gắng, càng để ý thực chiến hơn sinh viên võ đại.
Ở võ đại, võ giả cấp một cấp hai hầu như không tham dự thực chiến, cấp hai thực ra có tham gia, nhưng cáp một thì cực hiếm.
Trường học cũng sẽ không ngừng trợ cấp, nhưng tông phái thì không như vậy.
“Càng như vậy, càng chứng minh bọn họ vì tài nguyên, có thể trả giá càng lớn, lần này đúng là phải cẩn thận rồi."
Trường đao cấp B của mình, bây giờ nhìn lại, quả là một món hời có tính mê hoặc lớn với bọn họ, Trương Chấn Hoa xuất chiến có lẽ sẽ tung tuyệt chiêu.
Ở trường quân đội Vân Mộng, thực ra chỉ là so tài.
Nhưng tới nơi này, không hẳn là so tài rồi.
"Lên võ đài… chỉ chia sinh tử!"
Phương Bình lại lần nữa nghĩ đến lời của đạo sư, hít sâu một hơi, đây... cũng chính là điều mình muốn.
Dù mọi người đều là võ giả nhân loại, bảng xếp hạng võ giả cũng đều là võ giả tinh anh của nhân loại, ở nơi đây đấu tranh sinh tử không đáng giá, nhưng khôn sống dại chết, nuôi cổ cũng là chuyện thường ở giới võ đạo.
Trong lúc Phương Bình đang nghĩ ngợi lung tung, bên trong lại có thêm mấy vị thanh niên đi ra ngoài.
Trong đó có một người khiến Phương Bình hơi ngây người khi nhìn thấy, đối phương cũng nhìn thấy Phương Bình, hơi sững người một chút, sau đó gật đầu với Phương Bình nói: "Phương Bình, hóa ra là cậu, tôi còn tưởng là ai chứ."
"Sao cậu lại ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận