Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2712: Nhận Tổ Tông (3)

"Có lẽ bản vương đã nói thêm một số suy nghĩ của mình, nhưng chín phần mười đều là sự thật! Nếu ngươi không tin, Thiên Mộc ở đây, Thiên Mộc cũng biết một số tin tức Thượng Cổ!"
Thiên Mộc gõ nát tay phải của hắn, nói: "Có quá nhiều tin tức Thượng Cổ, thật thật giả giả khó mà phân rõ, chỉ nên nghe thôi!"
"Trấn Thiên Vương... Chính là Lý Tuyên Tiết đúng chứ?" Thiên Mộc nói xong, lại nói: "Nhân Vương, không thể tin Khôn Vương, để tránh gây ra đại nạn!"
Hắn vừa nói xong, Phương Bình đã hơi nhíu mày, cái cây này đang nhắc nhở mình là Trấn Thiên Vương rất mạnh? Cũng đúng, chắc chắn là rất mạnh. Thời kỳ Thượng Cổ đã có thể phá bảy, bây giờ thì sao? Phương Bình không nghĩ nữa, lời Khôn Vương nói, hắn căn bản không tin. Bây giờ hắn chỉ tò mò một chuyện, tám ngàn năm qua, Trấn Thiên Vương rốt cuộc đang làm gì? Nhiều năm như vậy, chẳng bồi dưỡng được bao nhiêu cường giả.
Còn tà giáo thì, dù Khôn Vương không quản quá nhiều, nhưng hơn hai ngàn năm trước, vẫn có khá nhiều cường giả, đương nhiên cũng chết không ít.
Cuộc chiến Nam Bắc, cuộc chiến thần triều Địa Hoàng, tà giáo cũng không phải không hề tổn thất, bọn họ cũng bị Trấn Thiên Vương tiêu diệt không ít, mới khiến người khác cho rằng số lượng cường giả không thay đổi nhiều.
"Phục Sinh Chi Chủng không phải là chìa khoá sao?" Phương Bình thì thầm, hắn sắp bị đám người này quay mòng mòng rồi. Ai có ý kiến của người đó, cũng không biết ai mới là người nói thật.
Giờ khắc này, Khôn Vương lại nói: "Phương Bình, ngươi và ta tuy đối địch, nhưng bản vương vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu! Không nên quá thân thiết với Thương Miêu Thiên Cẩu! Lai lịch của con mèo con chó đó vượt quá sức tưởng tượng của ngươi! Chúng nó... chưa chắc đã là thứ tốt!
Năm đó, trước khi Thiên Giới phá nát, cha ta từng trò chuyện với Nhân Hoàng, khi nói về một mèo một chó này, cả hai khá là kiêng kỵ. Thương Miêu chính là nguồn gốc của vạn đạo... Cách nói này, từng có Hoàng Giả tán đồng!
Mèo và chó này... Có lẽ đến từ chính thế giới bản nguyên, cực kỳ phức tạp, ngươi tuyệt đối không thể dễ tin, cuối cùng khiến tam giới triệt để hủy diệt...
Phương Bình cười nói: "Ngươi nói với ta mấy cái này làm gì? Ta chỉ là tuyệt đỉnh, ngươi nói với ta có tác dụng gì? Hay là... ngươi giết Thiên Đế đi?"
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Hồng Khôn, ta đánh giá ngươi hơi cao rồi, mấy cái phép khích tướng, thủ đoạn ly gián này thật sự rất là dỏm"
"Nếu ngươi cho là ta kích tướng, là gây xích mích, thì cứ nghĩ vậy đi!" Khôn Vương cũng không cãi lại: "Sớm muộn ngươi sẽ thấy rõ tất cả! Chuyện thời Thượng Cổ phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều! Ngươi vẫn luôn căm thù chúng ta, Võ Vương cũng vậy... Có lẽ, đến cuối cùng, ngươi mới phát hiện, thì ra... Ngươi và ta mới cùng một trận doanh!"
Khôn Vương khẽ cười nói: "Đến lúc đó, hi vọng ngươi còn có thể như bây giờ, ung dung, thản nhiên" Phương Bình đau đầu nói: "Thôi, cũng có thể đó! Nhưng mà... không liên quan! Đến lúc đó, ta cứ đánh chết hết là xong! Ai cũng từng làm chuyện xấu, ta cảm thấy, mấy người mà trên ngàn tuổi ấy, tất cả đều nên đánh chết, chắc không có đánh oan ai đâu nhỉ. Nếu thật sự oan uổng, đánh thì cũng đánh chết rồi, đúng không?" Khôn Vương: "..."
Thiên Mộc: "..."
Phong vân: "..."
Mọi người tập thể câm nín, cái tên này là thật ngông cuồng!
Hắn là người yếu nhất ở đây, vậy mà dám mở miệng nói đánh chết toàn bộ, đúng là buôn một lần, ăn cả đời.
Đánh chết hết những người trên ngàn tuổi, đến cuối cùng, chẳng phải chỉ còn lại cường giả Tân Võ thôi sao?
Địa quật đúng là có mấy vị nhỏ hơn ngàn tuổi, nhưng Phương Bình sẽ tha cho người ta sao?
"Chỉ đùa một chút, đừng tưởng thật!" Phương Bình cười nói: "Ta mới tuyệt đỉnh, mọi người tuyệt đối đừng tưởng thật, truyền đi, ai cũng tưởng Phương Bình thích khoác lác thì chết"
Đang nói, Phương Bình đột nhiên bạo phát, tiếp tục giết quân cờ màu đen, sau đó thở dốc nói: "Mộc lão, còn chưa đánh chết hắn sao? Ta không chờ được nữa rồi, hắn chết, chất lượng thủy tinh linh thức chắc chắn sẽ rất tốt, bây giờ đánh chết phân thân, lần sau đánh chết bản thể, chắc chắn chất lượng sẽ càng tốt hơn!"
"Sắp rồi.." Thiên Mộc vừa trả lời thì biến cố xảy ra!
"Bản vương không chơi với các ngươi nữa!" Nói nhiều với Phương Bình như vậy, Khôn Vương muốn gây xích mích là thật, nhưng trên thực tế vẫn là vì bỏ chạy.
Đúng vào lúc này, bầu trời bị phá vỡ!
Khôn Vương như một thanh kiếm sắc, bùng nổ ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, xông thẳng lên trời!Phương Bình lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là phá trời chân chính!
Bầu trời trong nháy mắt như bị thứ gì đó xé rách, để lộ nhất trọng thiên!
Phương Bình sửng sốt một chút, sau đó là biến sắc, thật sự là phá trời, bầu trời của tiểu thế giới bị phá rồi! Hắn... loáng thoáng nghe thấy tiếng biển gầm! Biển rộng đang gầm thét!
Cấm Kỵ Hải?
Giờ khắc này, bên ngoài bầu trời phá nát kia, hình như có người đang kinh ngạc thốt lên.
"Đó là cái gì?"
"Chạy mau, hơi thở Thánh Nhân!"
"Không... Đó... Đó là hơi thở của Khôn Vương!" Có người sợ hãi rống to.
Khôn Vương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vội vàng đánh vỡ tiểu thế giới, hắn muốn chạy. Cũng đúng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của hắn, tám ngàn năm trôi qua, sao có thể không có đề phòng được.
Thời khắc này, Thiên Mộc cũng hơi kinh ngạc, Khôn Vương mở đường nối ở nơi này từ khi nào? Lẽ nào đã mở từ sóm?
"Chạy?" Giữa đất trời, tiếng gào bá đạo không gì sánh được vang lên: "Hồng Khôn, ngươi dám chạy!"
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới đều chìm vào bóng tối! Cái gì cũng không nhìn thấy... Không, nhìn thấy rôi!
Nhìn thấy móng vuốt của một con chó, thời khắc này, vuốt chó như đang bao trùm toàn bộ thế giới, đánh về phía này!
Như thế vẫn chưa đủ, vuốt chó vừa đánh tới, Phương Bình ngẩng đầu nhìn, sau một khắc, hắn thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn.
Hắn thấy đầu của một con chó! Lớn vô cùng!
Đầu chó quá lớn, nó còn há to miệng, như muốn nuốt trọn toàn bộ tiểu thế giới!
Lúc vuốt chó đập xuống, Thiên Cẩu muốn nuốt toàn bộ tiểu thế giới!
"Thiên Đế!" Giờ khắc này, bên ngoài lại xảy ra hỗn loạn, sau một khắc, cả thế giới chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều bỏ chạy!
Ai dám đứng lại chờ chết chứ? Khôn Vương xuất hiện, Thiên Đế xuất hiện... Thật sự quá đáng sợ!
Vào giờ phút này, những kẻ còn đám đứng lại hóng chuyện nhanh chóng chóng xé rách hư không, bỏ chạy, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được khí cơ.
Hai vị này thật ra còn chưa đột phá tiểu thế giới, chưa xuất hiện ở Cấm Kỵ Hải Nhưng trên Cấm Kỵ Hải cũng đã xuất hiện một cái đầu yêu thú màu vàng cực lớn.
Thiên Cẩu!
Sức mạnh của nó bao trùm toàn bộ khu vực. Trên Cấm Kỵ Hải, Giảo trợn to hai mắt, đây là tổ tông của nó sao? Đầu bếp nói, lần này đi tà giáo, là để tìm tổ tông cho nó, đây... đây là tổ tông của nó sao?
Mạnh dữ vậy trời! Có thể nuốt trời!
"Là tổ tông của bản vương... Đầu này, mũi này, con mắt này, miệng này.." Giảo lẩm bẩm trong lòng, đây chính là tổ tông của ta! Giống quá trời quá đất!
Trừ không có đốm lấm tấm ra, không, mình cũng không có!
Giảo ngay lập tức giấu đi mấy cái đốm trên giáp.
"Không sừng?" Giảo suy nghĩ một chút, giấu sừng vào trong đầu.
"Có lông?" Giáp vàng của Giảo xõa tung một bộ lông vàng óng, trông cứng như dây thép.
"Vậy là giống rồi!" Giảo mừng rớt nước mắt, cuối cùng cũng giống rồi!
Tổ tông của ta mạnh mẽ vô cùng! Hai ta trông như khắc từ một khuôn!
"Lão tổ!" Lúc những người khác đang bỏ chạy, Giảo bỗng nhiên phóng lên trời, phú quý hiểm trung cầu, nhận tổ tông!
Phát tài rồi! Ha ha ha!
Giảo cười lớn trong lòng, lần này hay rồi, Võ Vương là cái thá gì chứ? Thương Miêu tính là gì? Đầu bếp tính là gì? Có mạnh bằng lão tổ ta không?
Nuốt trời đó!
Thời khắc này, cái bóng khổng lồ trên cao đang há miệng nuốt trời.
"Lão tổ, con là Thiên Giảo!"
"Con là hậu duệ của người nè!" Giảo điên cuồng rống to, điên cuồng bay về phía cái bóng, lão tổ, ta đến đây! Giúp ta một ngày thành tuyệt đỉnh, một ngày thành Đế, thành Thánh đi!
Từ nay về sau, trong tam giới, ai dám trêu chọc ta? Bản vương mới là yêu thú có chỗ dựa lớn nhất tam giới! Nó biết Thiên Cẩu, kẻ mạnh nhất dưới chín Hoàng bốn Đế!
"Lão tổ!" Giảo mang theo kim thân lấp lóe, bây giờ nó trông y hệt hình chiếu trên cao.
Hình chiếu của Thiên Cẩu hình như cũng có chút cảm ứng, bản thể của Thiên Cẩu còn đang ở trong tiểu thế giới, giờ khắc này tiểu thế giới vẫn chưa triệt để bị xuyên thủng, dù là vậy, cách một thế giới, Thiên Cẩu vẫn có thể nhìn thấy Giảo.
1764 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận