Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1483

Nghe Trần Diệu Tổ nói vậy, Phương Bình không khỏi nói: "Vậy thì tiêu diệt bọn họ, cướp lấy lệnh bài..."
Trần Diệu Tổ cười khổ, bà lão bên cạnh cũng thở dài nói: "Không dễ như vậy, những năm này chiến đấu nhiều, hai phe đều có tử thương, hơn nữa, bọn ta không thể trở về, không thể liên tục xuyên qua Cấm Kỵ Hải để khôi phục, hiện, bọn ta như nỏ giương hết đà.
Lần này, hy vọng các ngươi trở về báo tin một tiếng, hy vọng có người đến thay ca...
Bọn ta không sợ chết, nhưng chậm chạp không thể khôi phục thực lực mạnh nhất, người của vùng cấm mỗi lần đến đều là trạng thái mạnh nhất. Cứ tiếp tục như vậy, bọn ta sẽ nhanh không phòng thủ được nơi này mất.
Một khi bọn họ mở ra Huyền Đức động thiên, có lẽ sẽ sinh ra cường giả tuyệt đỉnh mới."
"Người của Phong Vương rất mạnh sao?"
"Phong Vương là Chân Vương lâu đời của Yêu Thực vương đình, thời gian hắn trở thành Chân Vương còn sớm hơn cha ta." Trần Diệu Tổ thở dài nói: "Dưới trướng hắn có 8 cường giả cấp thần tướng, chính là 8 vị cấp chín.
Ngoại trừ 8 người này, còn có vài đứa con... Trong đó, có 2 người cũng cấp chín.
Một trong hai đã bị bọn ta tiêu diệt.
Nhưng người còn lại lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh ngang ngửa lão phu, đã đi ra con đường của mình..."
Phương Bình có chút hồ nghi nói: "Phong Cửu Thành?"
"Ngươi quen à?"
Trần Diệu Tổ đều kinh ngạc, Phong Cửu Thành mà ngươi cũng biết?
Phương Bình gật đầu, ta biết chứ! Đương nhiên là biết rồi!
Ở Vương Chiến Chi Địa, khỏi phải nói hắn ta đáng thương cỡ nào.
Trương Đào muốn đánh là đánh, những người khác cũng không hòa nhã chút nào, ngay cả Hòe Vương cũng không khách khí với ông ta, Phong Cửu Thành phải nín nhịn sắp điên luôn đấy.
Khi lão Diêu và Đầu Sắt với lão Vương đi ra ngoài, Phong Cửu Thành định ra tay với bọn họ, lão Trương chỉ hừ lạnh một tiếng, cả bàn tay đều bị đánh nổ, không biết hiện tại có lành lại chưa.
Nghe cách nói của Trần Diệu Tổ, đối phương rất mạnh?
Hai vị này hình như đều là huyết mạch đời thứ hai của tuyệt đỉnh, có lẽ là thực lực ngang nhau.
Nghĩ đến đây, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiền bối, con đường cấp chín của ngài đã đi được bao xa rồi ạ? Được 100 mét không?"
"Hả?"
Trần Diệu Tổ không hiểu, ngươi hỏi vậy là sao?
Phương Bình giải thích: "Không phải cấp chín rất khó phân chia cảnh giới sao ạ? Lần trước ta nghe Bộ trưởng Trương nói, cường giả tuyệt đỉnh đều đã đi hơn 1000 mét, đi đến cuối đường mới là tuyệt đỉnh.
Dựa theo cách phân chia này, ngài đi được 100 mét chưa?"
Cấp chín thật sự rất khó sử dụng lượng từ cụ thể để phân chia sức mạnh của bọn họ. Phương Bình cũng không biết làm sao để đánh giá một cường giả cấp chín mạnh hay yếu.
Trần Diệu Tổ nghe vậy, hơi bật cười, mở miệng nói: "Ví dụ này của Võ Vương... đúng là rất sinh động trực quan, trước đây bọn ta chỉ phân chia qua loa, thật ra, khi chia cảnh giới, tuyệt đỉnh và dưới tuyệt đỉnh, rất hiếm khi sẽ phân chia cảnh giới gì lớn.
Chủ yếu là có bốn giai đoạn, mới vào cấp chín hay còn gọi là cấp chín nhỏ yếu, cấp chín đã lĩnh ngộ con đường bản nguyên, cấp chín mạnh mẽ, và tuyệt đỉnh.
Những cái khác ngươi hẳn là hiểu, về phần cấp chín mạnh mẽ... chính là cấp chín đã đi được một đoạn đường dài trên bản nguyên, nhưng trong nhóm này cũng có chênh lệch không nhỏ.
Nếu dựa vào cách chia 1000 mét của ngươi thì...
Không cần cân nhắc đến cấp chín nhỏ yếu, chỉ mới đột phá cấp chín, không quá chênh lệch với cấp tám.
Cấp chín lĩnh ngộ con đường bản nguyên và cấp chín mạnh mẽ có thể phân chia, đại khái chính là người đi được 1 mét và người đi được 999 mét trên con đường bản nguyên.
Nhưng đừng thấy có vẻ hai đầu này chênh lệch rất lớn, trên thực tế, sau khi lĩnh ngộ bản nguyên, chênh lệch không lớn như vậy.
Ngược lại, 999 mét và 1000 mét mới là khác biệt một trời một vực!"
Trần Diệu Đình thở dài nói: "Hơn kém một mét nhưng mang lại chênh lệch rất lớn, rất lớn! Nếu nói người đi được 999 mét bản nguyên có thể lấy một địch ba, đánh bại được ba vị cấp chín đã có bản nguyên, vậy thì tuyệt đỉnh có thể lấy một địch năm, đánh bại được cường giả đã đi được 999 mét bản nguyên.
Ngươi có phải cảm thấy, tuyệt đỉnh có thể đánh bại được 15 vị võ giả vừa lĩnh ngộ bản nguyên...
Vậy thì ngươi lầm to rồi!
Khi chênh lệch siêu lớn, đó không còn là vấn đề về số lượng nữa. Tuyệt đỉnh tiêu diệt cường giả mới vừa lĩnh ngộ bản nguyên cũng là chuyện trong chốc lát, đây không còn là vấn đề về số lượng.
Giống như võ giả tinh huyết hợp nhất có thể đánh bại 5 vị võ giả cấp sáu sơ kỳ, thậm chí nhiều hơn cũng được.
Nhưng nếu đánh bại võ giả cấp bốn cấp năm, lúc này không phải là vấn đề về số lượng nữa.
Mà nhiều võ giả cấp bốn cấp năm có thể dây dưa cấp sáu sơ kỳ đến chết, nhưng không cách nào áp đảo tinh huyết hợp nhất..."
Phương Bình đương nhiên hiểu, lập tức nói: "Vậy ngài đi được bao xa?"
"Nếu phải tính toán, chắc là khoảng sáu bảy trăm mét."
Trần Diệu Tổ cười cười, lại nói: "Có lẽ ngươi cũng không quá hiểu, năm đó, lão phu từng so chiêu với Triệu Hưng Võ một lần, may mắn thắng một chiêu."
Phương Bình chớp mắt đã hiểu!
Đây là cách xếp hạng top 10 của bảng xếp hạng cấp chín... Hơn nữa, Trần Diệu Tổ còn có thần binh cấp chín.
Nghĩ đến đây, Phương Bình vội vàng nói: "Ngài có dùng thần binh cấp chín không?"
"Sao lại dùng..." Trần Diệu Tổ bật cười nói: "So chiêu mà thôi, sao có thể dùng thần binh."
Phương Bình lại ngộ ra, hiểu rõ, đại khái mạnh cỡ Ngô Xuyên, có lẽ hơi mạnh hơn một chút.
Nói như vậy, Phong Cửu Thành thật không yếu.
Về phần Ngô Khuê Sơn, lần trước Trương Đào nói ông ấy có lẽ sẽ nhanh đạt đến mức độ của Triệu Hưng Võ, nói vậy, nghĩa là còn không mạnh bằng ông lão trước mắt.
"Vậy dưới trướng Phong Vương còn có 9 vị cấp chín... Đúng là rất mạnh mẽ..."
Bà lão bên cạnh cười nói: "9 vị? Nhị tổ vẫn luôn canh giữ nơi này, không rời đi khôi phục, chính là vì không muốn cho bọn họ cơ hội, không để bọn họ tiến vào nơi này.
Bởi vì canh giữ tại đây mới có ưu thế lớn, có thể phát huy hết thực lực, đánh giết cấp chín cũng dễ dàng hơn.
Những năm qua, nhị tổ tổng cộng đã đánh giết 3 vị thần tướng cấp chín của bọn họ!
Dưới trướng Phong Vương cũng chỉ còn 7 vị cấp chín, hơn nữa, ở vùng cấm, hắn cũng có địa vực của mình, ít nhất vẫn luôn cần có vài người trấn thủ.
Mỗi lần đến nhiều nhất cũng khoảng ba, bốn người.
Nếu Phong Cửu Thành không đến, những người khác đến thì chẳng khác nào đi nạp mạng..."
Bà lão nói xong, nhìn về phía Trần Diệu Tổ, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, nhị tổ không thể rời đi, chỉ cần ông ấy đi, chẳng mấy chốc phía núi Vô Tẫn sẽ biết, Phong Vương sẽ nhanh chóng phái người đến...
Bọn ta cũng biết mục đích của bọn họ, chính là muốn nhị tổ kiệt sức mà chết.
Cho nên lần này các ngươi có thể đến, bọn ta cũng rất vui, hy vọng các ngươi có thể mang tin tức này ra ngoài, để lão tổ phái người đến thay thế, ít nhất cũng phải cho nhị tổ có thời gian khôi phục mới được."
Phương Bình gật đầu, tình trạng của Trần Diệu Tổ lúc này rất giống lão hiệu trưởng Ma Võ.
Đại chiến lâu năm, thương thế ngày càng nặng, hiện tại, vùng cấm cũng muốn đánh đến khi ông ta kiệt sức mà chết.
Ở nhân loại, Trần gia lão tổ... không hẳn đã biết tình huống bên này. Trên thực tế, thông qua người của vùng cấm cũng có thể phán đoán được. Nhưng cường giả nhân loại rất khó vào Giới Vực.
Hiện Phong Vương luôn cho người để ý bên này, nếu phái người đến thay, có lẽ bị diệt giữa đường.
Cấp chín nhân loại không nhiều, Trần gia lão tổ cũng không muốn đánh cược. Nếu con trai của mình có thể gắng gượng, thì tiếp tục gắng gượng.
"Tiền bối, vậy thì khi nào mới đến lần bạo phát thủy triều năng lượng tiếp theo?"
Trần Diệu Tổ tính toán một thoáng, mở miệng nói: "Khoảng chừng năm ngày nữa."
"Còn lâu như vậy á?"
Phương Bình bất đắc dĩ, năm ngày... Sau năm ngày, đại chiến ở Tử Cấm địa quật có lẽ cũng kết thúc rồi. Ta còn muốn ra ngoài tham chiến đây!
Nhưng theo lời của Trần Diệu Tổ, nếu kết giới không bạo phát thủy triều năng lượng, bọn hắn căn bản không vào được.
Phương Bình suy nghĩ một chút, quyết định thử một lần xem sao.
Không suy nghĩ nhiều, trong tay Phương Bình xuất hiện một tấm lệnh bài, là lệnh bài "Trương Huyền" do lão Vương nhặt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận