Toàn Cầu Cao Võ

Chương 928: Phương Bình Hoàn Mỹ (3)

"Đầu Sắt... À, thôi bỏ đi, không nói nữa, tranh thủ khôi phục sớm một chút, ít nhất cũng nên khôi phục thực lực, còn ký ức, ta thà rằng các ngươi đừng nhớ nhung gì."
Đầu dây bên kia, Lý Hàn Tùng lại im lặng.
Ngay khi Phương Bình muốn cúp điện thoại, Lý Hàn Tùng bỗng nhiên ngập ngừng nói: "Năm đó... năm đó rốt cuộc có bao nhiêu người tử trận? Tất cả đều phục sinh sao?"
Phương Bình im lặng hồi lâu, hắn đang nghĩ nên bịa chuyện thế nào, bịa không nổi nữa rồi.
Một lát sau, Phương Bình than thở: "Đừng hỏi nữa, những thứ này đều là chuyện đã qua, hiện tại, ta là Phương Bình, ngươi là Lý Hàn Tùng, vậy là được rồi. Thôi, cúp máy đây, không nói nữa."
"... Ừm..."
Lý Hàn Tùng không hỏi nữa, cúp điện thoại, gương mặt có vẻ hơi muộn phiền.
...
"Phù!"
Phương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Không thể bịa nữa, nếu không, chính phủ sẽ tìm đến ta mất!"
Phương Bình lắc lắc đầu, kết thúc tại đây thôi, mình chỉ nên chọc phá mấy tên võ giả biến dị này, những người khác không dễ bị lừa như vậy.
Trần Vân Hi ở cạnh hắn chớp chớp mắt, bịa?
Tuy cô không nghe rõ, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Lý Hàn Tùng không ổn, Phương Bình lừa Lý Hàn Tùng đến choáng váng đầu óc rồi sao?
Lúc này, Trần Vân Hi thật hơi sùng bái Phương Bình.
Phương Bình thật lợi hại!
So vũ lực, mạnh hơn bọn họ, so trí tuệ, IQ cũng cao hơn hẳn, trí dũng song toàn!
Ông nội thường nói, võ giả không phải lưu manh, vừa có mưu trí vừa có sức mạnh mới thật sự là võ giả, chắc là nói những người như Phương Bình phải không?
Hơn nữa, Phương Bình còn biết kiếm tiền, không như cô, còn phải dựa dẫm vào ông nội.
Phương Bình tự kiếm tiền để tu luyện, tài nguyên kiếm được nhiều đến mức dùng không hết, còn có thể trợ giúp thầy trò toàn trường tu luyện, có tình có nghĩa biết bao.
Mặc dù mọi người đều nhận được dưới danh nghĩa mượn nợ, nhưng Trần Vân Hi cảm thấy không có gì không ổn, hơn nữa, Phương Bình cũng không nói muốn đòi nợ, rõ ràng là cố ý giúp mọi người, còn để mọi người không phải hổ thẹn trong lòng.
Hắn đang suy nghĩ cho mọi người!
Càng nghĩ, càng thấy Phương Bình có quá nhiều ưu điểm... nhiều đến mức cô hơi tự ti mặc cảm.
So với Phương Bình, mình còn kém xa quá.
...
Ngày 10 tháng 3, ngay khi chính sách được công bố, chớp mắt trở thành đề tài được mọi người bàn tán sôi nổi.
Phương Bình ngược lại không quá quan tâm cái này, bởi chuyện này không liên quan gì nhiều đến hắn.
Ma Võ dù sao cũng định mở rộng chiêu sinh.
...
Hoa viên Hải Loan.
Khu biệt thự.
Mấy ngày nay, Phương Bình vẫn luôn bận rộn chuyện ở Ma Võ, hôm nay hắn bị Phương Viên gọi về nhà.
Hiện đã là ngày 13 tháng 3.
Phòng khách tầng một.
Phương Viên chờ mong nói: "Anh, khí huyết của em đã không thể tăng lên nữa rồi, bây giờ có thể đột phá thành võ giả không?"
"Khí huyết bao nhiêu rồi, có đo chưa?"
"Dạ đo rồi, 182 cal."
Phương Viên chu môi phồng má, cảm giác hơi mất mát,
Từ sau khi đột phá tôi cốt lần hai đến giờ đã hơn một tháng rồi, thế mà chỉ tăng được 2 cal khí huyết.
Chậm như vậy, thôi đừng nhắc đến tôi cốt lần ba.
Lúc này, tiếp tục uẩn nhưỡng khí huyết cũng không còn tác dụng nữa rồi.
"182 cal, không ngoài dự đoán."
Phương Bình cũng không bất ngờ, tôi cốt hai lần hắn còn có thể nghĩ cách giúp Phương Viên, đổ hết tài nguyên lên người cô bé.
Nhưng muốn tôi cốt lần ba, thật sự không phải có tiền, có tài nguyên là được.
Trần Vân Hi được sủng ái tận trời chứ?
Kết quả thì sao, cô nàng cũng kẹt lại ở mức 199 cal, kiểu gì cũng không tăng lên được, không đạt được đến tôi cốt lần ba, dù Trần Diệu Đình có nghèo thì cũng không đến nỗi không bồi dưỡng được cháu gái bảo bối.
Phương Viên bị kẹt ở 182 cal, hiển nhiên là không thể tiến bộ được nữa rồi.
Tăng thêm được vài cal nữa thực ra cũng vô dụng.
"Thuộc hết vị trí kinh mạch chưa?"
"Dạ đã thuộc từ lâu rồi."
"Chuẩn bị rèn luyện xương chi trên hay xương chi dưới?"
"Xương chi dưới!"
"Xương chi dưới có 62 đốt xương, khai thông 62 kinh mạch, sau đó bắt đầu tôi cốt..."
Phương Bình đơn giản giới thiệu qua vài câu, mở miệng nói: "Em muốn đột phá, anh cũng không cản."
Nói xong, hắn hơi dừng một chút, bỗng nhiên nghiêm túc: "Nhưng một khi trở thành võ giả, dù là em gái anh, có lúc cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, không thể không gặp nguy hiểm!
Phương Viên, em đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
Phương Viên vội vàng gật đầu, gương mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc, gật đầu nói: "Đã chuẩn bị tâm lý rồi!"
Phương Bình nhìn dáng vẻ cô bé, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Con bé nghiêm túc nhìn buồn cười ghê, hại Phương Bình không nhịn được, lại véo má cô bé một hồi.
Phương Viên không vui, hơi tức giận nói: "Phương Bình! Anh đừng phá nữa được không, đạo sư của em nói, trở thành võ giả có ý nghĩa vô cùng quan trọng, võ giả đời này chính là hy vọng của nhân loại, là trụ cột của quốc gia... Anh đừng nhéo má em nữa!"
Phương Viên thở phì phò lên án, em sắp thành võ giả rồi, anh còn nhéo má hoài, bộ nghĩ em không cần sĩ diện sao?
Phương Bình vui vẻ vô cùng, lại véo má cô bé một trận, lúc này mới cười nói: "Giáo viên của bọn em cũng là võ giả à?"
"Ừm, anh, trường bọn em còn có lớp võ đạo nữa, đạo sư của em là võ giả cấp ba... Nhưng không lợi hại bằng anh. Đạo sư của em cũng biết anh, nói anh lợi hại lắm luôn..."
Phương Viên vui sướng kể, người khác khen Phương Bình, cô bé cũng cảm thấy hãnh diện.
Trung học phụ thuộc Ma Võ, phần lớn học sinh đều có quan hệ với thầy trò trong Ma Võ.
Có người là họ hàng thân thích của đạo sư, có người là người nhà của học sinh, thậm chí cũng có người nhà của sinh viên đã tốt nghiệp.
Phương Viên đi học cũng không cần che giấu thân phận, mọi người đều biết cô là em gái Phương Bình, thời gian qua, ở trường học, Phương Viên như cá gặp nước, làm quen được không ít bạn mới.
Nói đến chuyện trường học, Phương Viên bỗng nhớ ra cái gì, lập tức nói: "Anh, sau này anh đừng bắt nạt Tống lão sư nữa."
"Ai?"
"Cha của Tống Nhã." Phương Viên bĩu môi phùng má nói: "Tống nhã nói, anh luôn bắt nạt cha bạn ấy, còn bắt cha bạn ấy đi dọn vệ sinh. Cha bạn ấy về đến nhà toàn mắng anh..."
"Tống Doanh Cát?"
Phương Bình ngơ ngác, lát sau mới cười như điên nói: "Không phải chứ, lão Tống? Một võ giả cấp sáu như ông ấy lại về nhà kể khổ với con gái hả?"
Hắn cũng mới biết Tống Doanh Cát có con gái, hơn nữa cũng đi học ở trường trung học phụ thuộc Ma Võ.
Cười một trận, Phương Bình dở khóc dở cười nói: "Con gái của ông ấy là bạn học của em à?"
"Ừm, đều là bạn học cùng lớp võ đạo."
Phương Bình lại cười, giải thích: "Anh không bắt nạt ông ấy, cha cô bé là cấp sáu cơ mà, sao tới lượt anh bắt nạt được chứ. Nhưng mà..."
Phương Bình bỗng nhiên nhíu mày nói: "Sau này em quan tâm chăm sóc Tống Nhã nhiều một chút."
"Hả?"
Phương Bình chỉ lắc đầu, không nhiều lời.
Lão Tống lần này không về!
Trước đó Tống Doanh Cát xuống địa quật, kết quả lần này địa quật rối loạn, Tống Doanh Cát không ở thành Hy Vọng, lúc rút đi cũng không thấy bóng dáng.
Võ giả cấp sáu vào địa quật, nếu muốn đột phá, đều sẽ đi xa một chút.
Không chỉ có Tống Doanh Cát không trở về, thực ra, trong địa quật lúc này cũng có nhiều người không trở về. Những người này đi xa, lúc này cũng không biết đang trốn ở đâu.
Còn về chuyện có thể trở về hay không, không ai biết.
Hiện tại, Ma Đô địa quật chỉ có thể ra, không thể vào, nên có rất nhiều chuyện, Phương Bình không cách nào tìm hiểu tin tức.
Hắn cũng không biết Tống Doanh Cát có về thành Hy Vọng hay không, chỉ hy vọng ông ấy có thể bình an trở về.
Võ giả xuống địa quật, bất ngờ ở khắp mọi nơi, sinh tử đều là chuyện trong nháy mắt.
Nếu Tống Doanh Cát không thể về thì hơi nguy hiểm rồi.
Ở bên trường trung học phụ thuộc Ma Võ cũng có nhiều học sinh có... người thân qua đời ở địa quật.
Phương Bình than nhẹ một tiếng, lại nhéo má cô bé, nhẹ giọng nói: "Nghe này nhóc, em phải biết, sau khi trở thành võ giả, cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện, bao gồm chiến đấu, chiến đấu đến thời khắc sống còn..."
"Ừm, em biết rồi."
Phương Viên ngoan ngoãn, cắn môi nói: "Hôm đón giao thừa em đã hiểu".
Trước đây, cô bé luôn cảm giác anh hai mình rất lợi hại, ai cũng không phải là đối thủ của anh.
Hơn nữa, trước đó cô đã xem thi đấu giao lưu, thi đấu giao lưu hầu như không có ai gặp nguy hiểm đến tính mạng, Phương Bình cũng không bị thương nhiều, ít nhất thì trong mắt cô bé là vậy.
Nhưng hôm đón giao thừa, anh hai mình kém chút bị người ta đánh đến mất mạng, cô vẫn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận