Toàn Cầu Cao Võ

Chương 938: Ngăn Không Được

50 tỷ tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ. Một thanh thần binh thật ra rất khó định giá.
Bình thường, đến mức độ đó, sẽ không dùng tiền tính toán, bởi nếu không, kinh tế đã sớm sụp đổ rồi.
Đến giai đoạn cao cấp, nếu như có nhu cầu, các cường giả sẽ dùng vật phẩm giá trị tương ứng để trao đổi.
Thần binh cấp bảy cũng chia ra cấp cao cấp thấp.
Nếu đổi thành tiền, đại khái giá trị khoảng 10 - 15 tỷ.
50 tỷ, gần như trị giá ngang ngửa bốn thanh thần binh cấp bảy trung kỳ.
Nếu là cấp bảy sơ kỳ, vậy thì 5 thanh.
Mọi người nghi ngờ nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh xem thường, tiện tay lấy ra một quả Bách Thối bỏ vào miệng.
Phương Bình nhìn mà đau thấu ruột gan!
Ngươi không điên chứ?
Ta chỉ nói khi cần thiết thì lấy ra chứng minh khả năng tài chính mà thôi, bảo ngươi cố ý làm rơi xuống đất, không bảo ngươi ăn!!!!
Ngươi có biết không hả, ta chỉ còn vài quả thôi!
Phương Bình lòng đau như cắt, Tưởng Siêu bỗng nhìn lại quả năng lượng trên tay mình, bỗng nhiên hơi tự ti!
Tô Tử Tố cũng hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: "Quả Bách Thối?"
Tần Phượng Thanh xem thường đám người, thuận miệng nói: "Làm sao? Nói chuyện với các ngươi lâu như vậy, khát nước, ăn một quả trái cây thôi mà các ngươi cũng muốn quản à?"
"..."
Mọi người không nói gì, trước đó bọn họ còn thái độ và nhìn không lọt mắt những học sinh võ đại này.
Hiện tại... mọi người hai mặt nhìn nhau, hơi cứng họng ngại miệng rồi.
Đùa gì thế!
Đánh cược 50 tỷ!
Lý Phi nhíu mày, liếc nhìn Trịnh Nam Kỳ, Trịnh Nam Kỳ vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Ngươi nhất định phải đưa tiền cho bọn ta à? Hơn nữa, chúng ta không thiếu tiền..."
Tần Phượng Thanh kinh ngạc nói: "50 tỷ chỉ là trị giá tượng trưng thôi, nếu ngươi không cần tiền thì đổi thành đá năng lượng. Ta còn mấy trăm cân đá năng lượng tu luyện..."
Phương Bình giải thích: "Chính là đá năng lượng cấp chín."
"Mấy trăm cân..."
Nhóm người Lý Phi chấn động, không phải ai cũng nói võ giả bên ngoài rất nghèo sao?
Không phải đã nói, mọi người ở ngoài tu luyện rất khó khăn ư?
Mấy trăm cân đá năng lượng cấp chín!
Phải, chỗ bọn họ cũng có rất nhiều, nhưng đây không thuộc về cá nhân bọn họ, mà được dùng chia ra cho rất nhiều người cùng tu luyện.
Đó cũng không phải tài sản cá nhân.
Tài sản cá nhân của từng người không nhiều.
Nhưng hiện tại, một võ giả cấp năm lại giàu hơn bọn họ?
Nếu trước kia còn nghi ngờ, bây giờ nhóm người này đều tin là thật.
Quả Bách Thối là minh chứng. Lúc còn ở cấp bốn, quả này là trái cây vô cùng hiếm có, hiệu quả cực tốt.
Bây giờ đối phương lấy ra ăn như quà vặt, hắn nói hắn có 50 tỷ, mọi người tin.
Mấy người lại liếc mắt nhìn nhau, Tưởng Siêu vui mừng ra mặt, híp mắt nói: "Đầu trọc, ngươi thật sự muốn cược 50 tỷ với bọn ta? Ngươi chỉ mới cấp năm sơ kỳ, đánh cược lớn như vậy, nếu thua, dù lúc đó ngươi có khóc nhè bọn ta cũng không trả lại cho ngươi đâu."
Tần Phượng Thanh cười nhạo hắn: "Vì thua 50 tỷ mà ta khóc nhè ư? Hơn nữa, ta mà sẽ thua hả? Các ngươi có tiền không? Không có tiền thì đừng làm mất thời gian của ta, để các đạo sư ra chơi đùa với ngươi, giả vờ giao lưu một vài chiêu là được rồi, dù sao cũng chỉ mất vài phút..."
Trong nhóm người, có người lạnh lùng nói: "Tiền mặt bọn ta không có, nhưng tài nguyên tu luyện trị giá 50 tỷ cũng không là gì! Chỉ sợ ngươi không dám tiếp nhận thôi!"
Tưởng Siêu cũng vui sướng hài lòng nói: "Đầu trọc, ngươi có nhiều trái cây năng lượng như quả Bách Thối không? Ta không cần tiền, cũng không cần đá năng lượng, ta muốn quả năng lượng."
"Ta còn thiếu một bộ thi thể yêu thú cho bộ sưu tập của ta, Ma Võ không phải có một cái sao? Thứ này, ngươi có thể làm chủ, lấy ra đánh cược được không?"
"..."
Tần Phượng Thanh híp mắt cười: "Chuyện nhỏ, ở Ma Võ, có tiền có thể đổi được bất cứ thứ gì, nếu ta muốn đươi nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần giá cả ngang hàng với khu đổi vật phẩm, quả năng lượng, đá năng lượng, xác yêu thú, tinh hoa sinh mệnh,... đều là chuyện nhỏ."
"Tinh hoa sinh mệnh?"
Lần này, ngay cả Lý Phi cũng chấn động, hắn trầm giọng nói: "Các ngươi có tinh hoa sinh mệnh?"
Thứ này, bọn họ thực ra có không nhiều.
Có thì có, nhưng cực ít.
Tinh hoa sinh mệnh là một trong những thiên tài địa bảo tu luyện tốt nhất dành cho cấp sáu, bao gồm cả cao cấp.
Tần Phượng Thanh thấy bọn họ động lòng, lạnh nhạt nói: "Có một ít, không nhiều, vài chục gam."
Dù nghe nói không nhiều nhưng mấy người vẫn động lòng, Trịnh Nam Kỳ trậm giọng: "Ta muốn sinh hoa tinh mệnh!"
"Không thành vấn đề!"
Tần Phượng Thanh nói xong, hỏi: "Các ngươi thì sao?"
Khi hắn nói chuyện, Phương Bình nháy mắt ra hiệu, chỉ chỉ vào đôi giày chiến của Tưởng Siêu.
Tần Phượng Thanh lập tức hiểu rõ, đồ ngon lành đây mà, hắn nhìn về đôi giày của Tưởng Siêu, nói: "Ê mập, ta muốn đôi giày của ngươi!"
"Cái này không được..."
Tưởng Siêu lập tức từ chối: "Đây là thần binh, bọn ta lên cấp bảy còn cần dùng..."
"Thần binh!"
Tần Phượng Thanh điên cuồng hét lên trong lòng, mẹ nó, chẳng trách Phương Bình muốn cái này!
Mà Phương Bình lại tiếp tục ra hiệu, hắn dùng lực lượng tinh thần gõ năm lần lên đầu Tần Phượng Thanh.
"Năm thanh thần binh!"
Tần Phượng Thanh lúc này đặc biệt tỉnh táo, lớn tiếng nói: "Năm thanh thần binh, muốn đánh thì cược, không chịu thì thôi! Thứ tầm thường ta không nhìn không lọt mắt, các ngươi cũng biết, ta không thiếu trái cây năng lượng, đá năng lượng, những thứ đó đối với ta rất vô dụng.
Thần binh ngược lại không tệ, có thể thu gom một ít.
Có đánh cuộc hay không, nếu không thì đừng lãng phí thời gian của ta, mau mau biến đi!"
Thấy nhóm người Trịnh Nam Kỳ hơi im lặng, Phương Bình quát lên: "Tần Phượng Thanh ngươi quá đáng rồi nha! Thần Binh ở đâu cũng là bảo bối, một mình ngươi dùng hết năm thanh thần binh hay sao?"
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên sửng sốt, áy náy nhìn về phía đoàn giao lưu, lúng túng nói: "Mấy vị sư huynh sư tỷ đừng hiểu lầm, ta không có ý đó..."
Nói như vậy chẳng phải biết rõ bọn họ sẽ thua sao?
Lần này, sắc mặt của mười người kia càng thêm khó coi.
Một câu "vô ý" của Phương Bình càng chứng tỏ được lời nói của đầu trọc, nhóm sinh viên võ đại này cực kỳ xem thường bọn họ.
Võ giả cấp năm hoàn toàn không coi võ giả cấp sáu như bọn họ ra gì.
Nhóm người Lý Phi tuổi tác không lớn, ngay cả Tưởng Siêu bình thường không quan tâm chuyện này cũng không bằng lòng, mở miệng nói: "Phương Bình, ngươi cảm thấy bọn này sẽ thua dưới tay hắn?"
Phương Bình lúng túng: "Tưởng sư huynh đừng hiểu lầm, nếu Tần Phượng Thanh thật sự muốn khiêu chiến với các vị... Là một sinh viên võ đại, ta đương nhiên phải tham gia, ta... ta không định luận bàn giao lưu với các vị sư huynh sư tỷ..."
Lý Phi cau mày nói: "Nói như vậy, Phương sư đệ cảm thấy các ngươi thắng chúng ta chắc rồi hả?"
"Không phải ý này... các vị đừng hiểu lầm..."
Phương Bình càng lúng túng ra vẻ bất đắc dĩ: "Mọi người đều là người mình, cùng chiến đấu nhiệt huyết vì nhân loại..."
Lý Phi lạnh nhạt nói: "Chúng ta chỉ luận bàn một chút mà thôi, không phải sinh tử chiến, có chừng mực, đến giới hạn thì ngừng. Yên tâm, bọn ta sẽ không đả thương... Tần sư đệ."
Tần Phượng Thanh xì cười một tiếng, nhưng không mở miệng.
Càng không nói gì, càng thể hiện rõ sự khinh thường.
Trịnh Nam Kỳ và Lý Phi là hai vị cấp sáu cao kỳ, được xem như đội trưởng của nhóm người, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Phi nói: "Tần sư đệ, ngươi nhất định phải so tài sao?"
"Lảm nhảm lắm vậy, dài dòng, thi đấu nhỏ mà thôi, chỉ là luận bạn mà ngươi làm như đại chiến đến nơi vậy."
"Ngươi nói đánh năm thắng ba trận, quy tắc như thế nào?"
Tần Phượng Thanh cười ha hả nói: "Năm đối năm chứ sao nữa, đương nhiên, nếu ngươi không thích kiểu này, vậy thì theo quy tắc thi đấu giao lưu là được rồi. Hai bên lần lượt cử người lên thi đấu, thua xuống đài, thắng tiếp tục đến khi kết thúc thì thôi. Cũng đơn giản."
Tùy các ngươi chọn, bọn ta sao cũng được."
Lý Phi và Trịnh Nam Kỳ liếc mắt nhìn nhau, năm trận thắng ba, có quá nhiều bất ngờ, cường giả nhiều nhất cũng chỉ thắng được một ván.
Nhưng chế độ thủ lôi đài thì khác, cường giả có thể phát huy được sức mạnh, có nhiều tác dụng hơn.
Hắn cùng Trịnh Nam Kỳ là cấp sáu cao kỳ!
Nếu như cả hai người bọn họ lên trước, một người có lẽ có thể đánh bại năm người!
Tên đầu trọc này muốn tặng tiền cho bọn họ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận