Toàn Cầu Cao Võ

Chương 901: Biến Cố Liên Tục

Ngay lúc hai bên đang đánh nhau túi bụi, kiến trúc sụp đổ, mặt đất rạn nứt, Phương Bình đã thừa dịp cơ hội đào hầm được vào trong thành.
Giờ khắc này, Phương Bình cũng cảm nhận được áp lực cực lớn!
Trên trời, hai cấp chín đang đánh nhau, mấy vị võ giả cấp bảy tám khác cũng đang đánh nhau với Giảo.
Dư âm rung động, vô số người thiệt mạng, nếu lực lượng tinh thần của Phương Bình không đủ mạnh, hắn cũng đã sớm bị dư âm đánh chết.
"Quá mạnh!"
Phương Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng trách nhân loại vẫn không dám để cường giả địa quật lao ra, dù phải đánh đổi lớn hơn nữa cũng không được!
Hai cấp chín không nhất định phải liều mạng tranh đấu, thành chủ thành Thiên Môn kỳ thực còn có ý bảo vệ thành Thiên Môn, trong tình huống như thế, trong phạm vi ngàn mét, ngoại trừ một số cường giả đỉnh cấp, những người khác hầu như toàn bộ mất mạng!
"Đây còn không phải là tử chiến... nếu đến mặt đất, cấp chín tử chiến, vừa chiến vừa trốn, sẽ tổn thất bao nhiêu người đây?"
Phương Bình không rét mà run, võ giả như hắn, đối mặt với dư âm đánh nhau của hai bên, đều phải chịu áp lực rất lớn, không cẩn thận sẽ bị đánh chết.
Những người bình thường kia, e là đã biến thành thịt nát từ đời nào.
Một toà thành thị lớn, rộng mấy ngàn mét, có thể sẽ có mấy chục ngàn người. Hai bên đánh nhau, dư âm có thể chớp mắt diệt sạch toàn bộ.
Tìm một nơi đến gần khu trung tâm, Phương Bình cẩn thận từng li từng tí một trốn trong một tòa nhà sụp, có hơi đau đầu.
Bây giờ mình nên làm gì đây?
Cây đại thụ giữa thành kia hình như đang nói chuyện với con Sư tử còn lại. Hai bên nói chuyện thế nào, hắn không hiểu, cũng không có âm thanh, đại thụ và Sư Tử hình như là đang dùng lực lượng tinh thần trò chuyện.
Phương Bình không biết khi nào mới nói xong.
"Làm sao bây giờ?"
"Làm sao mới có thể khiến hai bên tiếp tục chiến đấu?"
Phương Bình liếc mắt nhìn Giảo đang ở đó không xa, giờ khắc này Giảo cũng đang liều mạng, ra sức chém giết, đánh mấy vị cường giả cấp bảy, tám không ngừng rút lui.
Phương Bình thấy nó hình như muốn vọt vào giữa thành, lẽ nào vọt tới giữa thành là được sao?
Phương Bình không nghe được đại thụ và Sư Tử nói gì, nhưng Giảo có thể.
Lực lượng tinh thần của đại thụ không ngừng gợn sóng, Sư Tử đột nhiên nhìn về phía Giảo, trong mắt to có hung quang lấp lóe.
Giảo vội vàng gào thét lên, chính là Yêu Mộc làm!
Sau một khắc, Giảo bỗng nhiên đánh nứt cơ thể mình, trong cơ thể lộ ra từng vết thương, tràn đầy khí tức của Yêu Mộc.
Sư Tử lại lần nữa nhìn về phía đại thụ giữa thành, hung mang trong mắt lại lộ ra lần nữa!
Hơi thở này không làm giả được!
Yêu Mộc, rốt cuộc có tập kích Kim Giác Thú Vương hay không?
Thành chủ thành Thiên Môn đang đánh nhau với cá sấu lớn thấy cảnh này, bỗng nhiên gào thét.
"Tất cả dừng tay cho ta! Ngạc Vương, Sư Vương, đây đều là hiểu lầm!"
Thành chủ thành Thiên Môn cũng không phải là dùng lực lượng tinh thần giao thiệp, mà là tiếng địa quật.
Giờ khắc này, thành chủ thành Thiên Môn giận dữ, dư quang thoáng nhìn thành trì sụp đổ, mặt đất rạn nứt, sự tàn khốc lóe lên trong mắt một cái rồi biến mất, chợt quát lên: "Thần Mộc chưa hề ra khỏi thành, vẫn ở trong thành không hề rời đi! Vết thương của Kim Giác Thú Vương... có khí tức của Thần Mộc, nhưng cũng không phải do Thần Mộc gây nên!"
"Gào!"
Hai đại Thú Vương còn chưa mở miệng, Giảo quá tức giận, bỗng nhiên ra tay... Không, mở miệng!
Há to miệng rộng, trong chớp mắt xuất hiện một cái lỗ đen vô cùng lớn, nuốt trọn một vị cường giả đang đánh nhau với nó vào bụng!
"Vô liêm sỉ, Kim Giác Thú, ngươi muốn chết!"
Thành chủ thành Thiên Môn đều sắp tức giận muốn phun máu, vỗ một chưởng ra, bàn tay chớp mắt lớn lên vô số lần, bao trùm trời đất, lao về phía Giảo!
Giảo gầm dữ dội một tiếng, cả người vàng óng ánh, nhưng không có gắng đón đỡ, mà là cấp tốc nhảy vào giữa mấy đội ngũ cường giả của thành Thiên Môn, thân hình đột nhiên thu nhỏ lại, khôi phục lại dáng dấp bình thường.
Cự chưởng vẫn truy sát phía sau, mấy vị võ giả cao cấp vội vã lui tránh, Cự Ngạc lúc này quét đuôi qua, đập tan cự chưởng.
Thành chủ thành Thiên Môn cả giận nói: "Thả hắn!"
Bây giờ, cao cấp trong thành vốn là không nhiều, lại có một vị Thống lĩnh bị nuốt, hắn không thể tha thứ được. Những người khác chết, ảnh hưởng không lớn, nhưng mất đi một vị cao cấp, dù cho hắn là cấp chín, cũng không thể chịu đựng.
Giảo không thèm để ý tới hắn, cái bụng to lớn không ngừng nhúc nhích, một lát sau, Giảo phun ra một khung xương hầu như không còn hình người.
"Đùng!"
Thành chủ thành Thiên Môn giận dữ, lực lượng thiên địa ở giữa không trung đan dệt, giống như tiếng sấm, cũng không quan tâm liệu có gây ra đại chiến hay không, thân hình xuyên phá hư không, đột nhiên xuất hiện trước mặt Giảo, song chưởng cấp tốc chém xuống!
Đùng!
Tiếng vang lại lần nữa truyền ra, Giảo bay ngược mấy trăm mét, một đường va sụp vô số kiến trúc, huyết nhục màu vàng không ngừng nứt toác, huyết dịch tung khắp hư không.
Hai con yêu kia thú thấy thế cũng giận tím mặt, thành chủ thành Thiên Môn vẫn chưa truy sát Giảo, mà là cao tiếng quát to nói: "Hai vị Thú Vương lẽ nào muốn gợi ra chư vương chiến tranh sao? Kim Giác Thú bị thương, không phải do Thần Mộc gây ra!"
Sư Tử gầm dữ dội vài tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một miếng xương vàng, thành chủ thành Thiên Môn liếc mắt, cả giận nói: "Cấm địa thủ vệ, cũng không phải Thần Mộc giết... Thần Mộc vẫn luôn đang chữa thương! Ba năm trước, cường giả Phục Sinh Chi Địa tập kích thành Yêu Mộc, Thần Mộc không cẩn thận, bị nó tổn thương! Dấu ấn này... Là do thần binh của cường giả Phục Sinh Chi Địa gây ra!"
Hắn mới vừa nói xong, Giảo bay ngược ra ngoài bỗng nhiên thê thảm gào thét lên, sau một khắc, cái đầu to kém chút bị chém đứt, một đạo ánh vàng lóe lên một cái rồi biến mất! Mà cũng trong lúc đó, cây đại thụ giữa thành kia đột nhiên rung động lên, sau đó đại thụ vụt lên từ mặt đất, nhanh chóng cao lên!
Giảo thê thảm gào thét, bốn trảo đột nhiên đánh xuống đất, mặt đất lại lần nữa nứt toác, triệt để sụp xuống!
Rống to vài tiếng, Giảo cấp tốc bay đến chỗ hai vị Thú Vương, thét gào không ngừng.
Sắc mặt thành chủ thành Thiên Môn âm trầm vô cùng, nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng vỗ ra, cũng không nhằm vào Giảo, mà là chỗ đã tấn công Giảo!
Đùng!
Một cái hố vô cùng lớn xuất hiện, vô số đá năng lượng bị nổ tung ra, nhưng không ai quan tâm.
Hai đầu Thú Vương đỏ bừng hai mắt! Ngay trước mặt chúng, lại có người dám đánh giết Kim Giác Thú Vương, hơn nữa... Chúng nó đoán được, đạo ánh vàng kia chính là thứ đã đánh giết thủ vệ và Kim Giác Thú Vương!
Sư Tử còn muốn hỏi, Cự Ngạc đã triệt để giận dữ!
Cường giả Phục Sinh Chi Địa sẽ xuất hiện ở Thành Yêu Mộc sao?
Nếu ngay cả Thành Yêu Mộc cũng bị xâm lấn, thì Thành Yêu Mộc đã sớm hủy diệt, sao còn có thể giao chiến với Phục Sinh Chi Địa nhiều năm như vậy?
Bởi vì sóng năng lượng không quá mãnh liệt, chúng nó cũng không biết người tập kích có thực lực gì, có thể khiến đầu của Kim Giác Thú Vương suýt chút nữa là bị chém đứt, tuyệt đối không phải cấp tám bình thường có thể làm được!
Trong bóng tối còn có một vị Vương cảnh đang ẩn nấp! Mà cường giả Vương cảnh xuất hiện ở Thành Yêu Mộc, trừ phi Yêu Mộc trợ giúp ẩn giấu, bằng không, chắc chắn sẽ không giấu diếm được chúng nó!
Yêu Mộc sẽ trợ giúp cường giả Phục Sinh Chi Địa ẩn nấp sao? Hay là có bí mật gì không được để lộ, chúng nó không được biết?
Giờ khắc này, không ai chú ý đến trong mắt Giảo hiện lên vẻ bất ngờ, đầu bếp sao lại ở đây?
Nhưng… hắn quá yếu!
Nếu không phải trong chớp mắt mình bỏ hết toàn bộ phòng ngự... thì hắn còn không đâm vào nổi.
Giảo bất ngờ, Phương Bình lại bắt đầu thấy sợ! Thật là nguy hiểm!
Với lại, Giảo con mẹ nó thật gian xảo, đoản kiếm vừa xuất hiện, nó đã ngay lập tức triệt tiêu mọi phòng ngự, còn có đầu bị trảm đẫm máu... Phương Bình cảm thấy mình không có bản lĩnh đó, là do nó tự mình làm ra!
"Ta mà thật sự chém được đầu ngươi thì ngươi xong đời rồi con!"
Chửi thầm trong lòng một câu, Phương Bình cẩn thận từng li từng tí một đi về phía trước, đoản kiếm cũng bị bỏ vào không gian chứa đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận