Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1424

Tưởng Hạo đột phá đến cấp bảy cao kỳ, khiến người khác hơi bất ngờ.
Hắn mới đột phá cấp bảy không lâu. Ba năm trước, ở đợt thi đấu thanh niên, hắn mới vừa vào Vương Chiến Chi Địa.
Mỗi năm đột phá một bậc, không thể không nói, Tưởng Hạo tương đối mạnh mẽ.
Tưởng Hạo hơi xúc động nói: "Không bằng ngươi! Lần trước gặp, ngươi chỉ mới cấp sáu, bây giờ đã cấp bảy trung kỳ rồi. Hơn nữa, ta còn nhớ kỹ một đao uy lực lần trước đây này."
Lần trước, ở Vương Chiến Chi Địa, Phương Bình một đao chém chết một vị cấp bảy cao kỳ, trọng thương một người.
Nhưng mới đây nghe được tin, hắn đã trảm được cấp tám.
Tưởng Hạo tự nhận mình thiên phú cực mạnh, thủ đoạn cực nhiều. Nhưng đối đầu với Phương Bình... Hắn không phán đoán được ai thắng ai thua, cũng không muốn phán đoán.
Dù sao kết quả chắc cũng không tốt lắm.
Thiên tài càng kiêu ngạo, chỉ sẽ nhìn vừa mắt thiên tài mạnh hơn hắn.
Nhưng nhóm người Phương Bình là võ giả phục sinh, cũng xem như tìm được một lý do an ủi.
Tuy không phải võ giả phục sinh nào cũng mạnh như vậy, hắn cũng từng đánh bại không ít võ giả phục sinh, nhưng chỉ có mấy người nhóm Phương Bình khá đặc thù, có lẽ là cường giả đỉnh cấp trong số các võ giả phục sinh.
Mãi đến tận khi hai người bắt chuyện xong, thanh niên phía sau mới bước đến, nhẹ nhàng gật đầu, tự giới thiệu: "Ta tên là Tô Tử Ngọc, anh ba của Tô Tử Tố."
"Phương Bình."
"Vương Kim Dương..."
Mấy người bọn họ cũng lần lượt tự giới thiệu. Phương Bình biết Tô Tử Tố có hai người anh, cô ấy từng nhắc đến một lần. Nhưng Phương Bình thật sự không biết tên anh ba của cô lại giống tên con gái.
Nhất thời, hắn nhớ lại "A Ngọc" mà lão Lý từng nhắc đến. Phương Bình không rét mà run, không được nghĩ như vậy, vừa nghĩ đã cảm thấy có lẽ "A Ngọc" chính là kiểu người này.
Làm quen với nhau một chút, Tô Tử Ngọc hào hoa phong nhã, cười nói: "Tố Tố luôn kể về các vị với chúng ta, mỗi lần nhắc đến, con bé đều khâm phục không ngớt, hôm nay gặp mặt, quả nhiên các vị đều không phải người tầm thường..."
Tưởng Hạo không nhịn được nói: "Bớt bớt lại giùm ta đi! Ta ghét nhất loại người như ngươi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Nói xong, Tưởng Hạo cười nói: "Nói một câu thôi. Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai vào thành. Lần này, có lẽ sẽ có lão tổ từ Ngự Hải Sơn trở về, không biết là ai về, nếu lão tổ về, sẽ có cơ hội gặp gỡ."
Phương Bình đáp một tiếng, một bên, Tần Phượng Thanh hiếu kỳ hỏi: "Đến thành Trấn Tinh có lợi cho việc tu luyện sao?"
"..."
Tưởng Hạo không đáp lời, cũng không phản ứng hắn.
Lần này, bầu không khí lúng túng hẳn. Tưởng Siêu vội vã giải vây: "Đầu trọc, ngươi gấp cái gì, tới đó thì biết."
Tần Phượng Thanh cũng không tức giận, chỉ híp mắt nhìn Tưởng Hạo.
Kiêu ngạo ghê!
Tên này hình như chỉ khách sáo với Phương Bình, hắn còn thậm chí chẳng thèm ngó ngàng đến mấy người lão Vương, đương nhiên sẽ không thèm phản ứng một võ giả cấp sáu như mình.
"Sớm muộn cũng sẽ nện chết ngươi!"
Tần Phượng Thanh cũng không nói gì, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vật đổi sao dời, lời này, âm thầm nhắc nhở bản thân là được.
Nhớ ban đầu, biết bao người bắt nạt hắn, hiện tại đều bị hắn đánh kêu cha gọi mẹ.
Hiện nay, cũng chỉ còn Phương Bình, lão Vương, Đường Phong, lão Lý là chưa trả được thù.
Nghĩ đến đây, Tần Phượng Thanh bỗng hơi hoảng hốt, hình như người bắt nạt mình chỉ có mấy người này! Mình vẫn chưa thể báo được thù sao?
Cấp một từng bị Vương Kim Dương đánh bại, đến cấp bốn, hắn vẫn luôn sống dưới sự chèn ép của Phương Bình...
"Đậu xanh, hình như ta chỉ mới đánh được Trương Ngữ!"
Tần Phượng Thanh nhủ thầm, đau thương thành sông nói không nên lời, nhìn Tưởng Hạo, hắn âm thầm hạ quyết tâm. Hắn tạm thời không đánh lại mấy tên yêu nghiệt kia, nhưng hắn không tin hắn không thể làm thịt Tưởng Hạo!
Chờ đó!
...
Khi Tần Phượng Thanh quyết chí muốt vượt qua Tưởng Hạo, Tưởng Hạo không thèm nhìn hắn, vừa dẫn mọi người vào trấn nhỏ, vừa cười nói: "Người trong thành tò mò về các ngươi lắm, ngày mai vào thành cũng đừng khách khí, thấy ghét ai thì đánh người đó!
Đương nhiên, đừng giết người à nha, nếu không, các ngươi không ra khỏi thành Trấn Tinh được đâu.
Ở trong thành, ta cũng có vài đối thủ, ngày mai sẽ chỉ cho các ngươi nhìn, bình thường cũng không tiện xử lý bọn họ, ngày mai tìm cơ hội xử bọn họ một trận!
Đúng rồi, nghe nói ngươi đã tiêu diệt một tên cấp tám, cảm giác thế nào?"
"Không có cảm giác gì." Phương Bình cười nói: "Cũng chỉ có vậy thôi."
"Cấp tám... Hiện tại chắc ta không xử được cấp tám, nhưng không vội, chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Tưởng Hạo không xem ai ra gì, dẫn mọi người đến một đại viện cổ kính, giải thích: "Nơi này là nơi bọn ta hay đến giải trí, cũng là hội sở bên ngoài. Ở đây, có thể lên mạng, vận động, tu luyện, ca hát...
Muốn tìm gái gọi cũng được, nơi này cũng có người làm nghề này, cho họ thuốc tu luyện là được. Nếu có hứng thú, ta tìm cho ngươi một người?"
Phương Bình bật cười nói: "Không cần, ngươi giữ cho ngươi đi."
"Vậy thôi, thật ra ta cũng không rành cái này, có mập mạp thường hay làm mấy chuyện này..."
"Ta không có!"
Tưởng Siêu nổi giận đùng đùng, đỏ mặt tía tai cãi lại: "Ta chỉ nói chuyện lý tưởng với bọn họ mà thôi, làm chuyện như vậy là sai trái! Đàn bà con gái lại hay tự ái, dù sao cũng là người ngoại thành của thành Trấn Tinh chúng ta, làm sao có thể theo nghề này? Biến thái, ngươi đừng vu oan ta!"
"Ha ha!"
Tưởng Hạo chẳng quan tâm, ngươi đoán xem ta có tin không?
Tô Tử Ngọc đi bên cạnh đau đầu xấu hổ! Hai người các ngươi, cái gì cũng nói được, các ngươi nghĩ thành Trấn Tinh không biết xấu hổ sao?
Hắn thật sự chẳng muốn cùng tiếp khách với hai anh em nhà họ Tưởng này. Nhưng trong thành, ngoại trừ gia tộc họ Tưởng thì cũng chỉ có gia tộc họ Tô có mối quan hệ tốt với Phương Bình.
Hai anh em nhà họ Tưởng đều từng tiếp xúc với Phương Bình, Tô Hạo Nhiên cũng từng gặp Phương Bình nhiều lần.
Còn những người khác, thành Trấn Tinh lo lắng bọn họ một lời không hợp liền ra tay đánh nhau. Nhóm người Phương Bình cũng không phải người hiền lành.
Đa số cường giả cấp bảy trong các gia tộc khác chưa từng gặp Phương Bình, tiếng tăm có lớn đến đâu cũng chỉ là tiếng tăm.
Phương Bình tiêu diệt nhà họ Dương, người trong thành Trấn Tinh cùng sinh hoạt với nhà họ Dương nhiều năm, giao tình sâu đậm, không phải là thứ Phương Bình có thể so sánh được.
Nếu gây ra chuyện gì... Tô Hạo Nhiên thật ra không lo lắng cho nhóm người Phương Bình, mà lo mấy thằng nhóc này sẽ ra tay ác độc, có lẽ sẽ không giết người, nhưng khả năng cao sẽ đánh cho tàn phế.
Về phần thành Trấn Tinh có tuyệt đỉnh uy hiếp... Võ Vương cũng không phải người dễ trêu.
Thành Trấn Tinh chủ động mời bọn họ đến, Võ Vương cũng đã chào hỏi trước, nếu phát sinh xung đột, không giải quyết ổn thỏa, sẽ lớn chuyện.
Tưởng Hạo mặc kệ Tô Tử Ngọc đang nghĩ gì, hắn xưa nay luôn thích làm theo ý mình. Nhìn hợp mắt thì nói nhiều vài câu. Nhìn không ưa thì chẳng thèm phản ứng.
Vừa dẫn mấy người vào đại viện, Tưởng Hạo vừa tiếp tục nói: "À, quên nói với ngươi, Cơ Dao và Phong Diệt Sinh đều đã đột phá cấp bảy, bọn họ hiện đều đang ở khu vực cấp bảy. Mấy ngày nay vẫn luôn khiêu khích khắp nơi, muốn dụ ngươi đi vào.
Con nhỏ kia như cá trạch ấy, mấy lần muốn giết ả mà chưa tóm được lần nào.
Phong Diệt Sinh bây giờ cũng rất khó chơi, hắn tiếp nhận thế lực của Phong Thanh, vẫn luôn dẫn theo bảy, tám võ giả cấp bảy cùng nhau hành động..."
Phương Bình nhếch miệng cười nói: "Trò hề thôi! Nhờ Tưởng đại ca chuyển lời, mặc kệ bọn họ kéo bao nhiêu võ giả cấp bảy đến, có gan thì ra Ngự Hải Sơn đánh một trận sinh tử, đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu, đừng chạy đi cầu cứu tổ tông là được!
Cũng vừa khéo, gần đây tài chính eo hẹp, tiêu diệt một đám cấp bảy cũng gom được đủ tiền xài."
"Đảm bảo sẽ chuyển lời cho ngươi. Nhưng mấy tên kia chắc chẳng có gan đó đâu, đúng là một lũ hề thôi, kệ nó, đừng quan tâm. Chờ ta tìm được cơ hội, chúng ta tiêu diệt mấy tên. Còn bây giờ, cứ để cho bọn họ kêu gào thoải mái đi!"
Hai người trò chuyện ngông cuồng không xem ai ra gì. Tô Tử Ngọc đi bên cạnh rốt cuộc cũng đã biết vì sao Tưởng Hạo lại chủ động trò chuyện với Phương Bình rồi.
Hai tên này đều hung hăng hống hách. Vốn nghĩ Tưởng Hạo đã đủ điên cuồng rồi, bây giờ nhìn lại, xem ra, bản thân mình còn hơi thiếu kiến thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận