Toàn Cầu Cao Võ

Chương 583: Mười Đại Tông sư vào Kinh Đô (3)

Ngô Khuê Sơn bổ sung: "Nhiệm vụ của tứ đại Trấn Thủ Phủ một phần là trấn bốn phương, một phần là bồi dưỡng quân dự bị, đương nhiên, nói sâu hơn một chút, em cũng có thể hiểu là cân bằng thế lực.
Em phải hiểu, lòng người khó dò, Quân đội lớn như vậy, trung ương chính phủ chia nhỏ sức mạnh ra làm nhiều hệ thống khác nhau là điều có thể hiểu được."
Phương Bình thở ra một hơi nói: "Lần này em hiểu rồi, em biết mà, số lượng chúng ta nhìn thấy không hẳn là toàn bộ. Bất kể như thế nào, chuyện mở rộng quy mô sản xuất trong trường vẫn bắt buộc phải làm, không biết ý kiến của hai thầy như thế nào ạ?
Em chỉ là một võ giả cấp bốn, không có tư cách cò kè mặc cả, nếu như hai thầy hiệu trưởng hiệu phó cũng không ủng hộ, vậy hai thầy xem như em chưa nói gì.
Một võ giả cấp bốn có là gì đâu, thêm một người như em cũng không nhiều, thiếu một người như em cũng không ít.
Cùng lắm thì nghĩa trang khu Nam chôn thêm một vài người, học viên siêng đi đưa tro cốt về nhà là được. Em thấy xác suất em trở thành tro cốt trong hũ không cao, cho nên, tử thương có nhiều hơn nữa cũng có liên quan gì tới em đâu!"
Hoàng Cảnh hơi đau đầu, khẽ thở dài: "Không cần phải nói mấy lời đó, chúng tôi hiểu ý của em, quan trọng là… cấp bảy, cấp tám… chưa chắc có quyền phát ngôn."
Hoa Quốc có hơn 30 vị cường giả cấp chín, tuy rằng Ma Võ cũng không yếu, nhưng thiếu sức mạnh chiến lực như vậy.
"Trấn thủ sứ phương Nam, trấn thủ Ngô xuất thân từ Ma Võ, võ giả cấp chín."
"Đó là Trấn thủ sứ."
"Cũng là người của Ma Võ. Thầy hiệu trưởng tiền nhiệm bồi dưỡng chú ấy như con trai, bây giờ chú ấy trở thành đại Tông sư, hiệu trưởng lại chết trận, nếu như chú ấy không chấp nhận, vậy thì khai trừ khỏi Ma Võ, Ma Võ không có học viên như vậy!"
Ngô Khuê Sơn tức đến mức buồn cười, mắng khẽ: "Sao tôi thấy em là cấp bốn mà còn hơn cả cấp chín ấy nhỉ!"
Thằng nhóc này mới cấp bốn thôi thế mà bây giờ lại dám nói ra lời nói muốn khai trừ cấp chín, chờ em ấy lên cấp chín, chẳng phải sẽ đòi làm trời luôn sao?
Phương Bình cũng không thèm để ý, vẫn là câu nói đó: "Em làm tất cả mọi chuyện đều là vì Ma Võ, vì Ma Võ em đắc tội các cựu sinh viên, đắc tội một dàn cường giả trung cao cấp, em có mưu đồ gì?
Chẳng lẽ chỉ vì tranh chấp vị trí hội trưởng hội võ đạo?
Nói lời khiến hai vị hiệu trưởng hiệu phó chê cười, em cảm thấy em rất nhanh sẽ có thể trở thành Tông sư, em cần gì phải quan tâm sống chết của một đám võ giả sơ cấp?
Có thể, hai thầy cũng nghĩ như vậy."
"Em không cần khiêu khích chúng tôi."
Ngô Khuê Sơn vung vung tay, thở dài nói: "Việc này tôi sẽ tranh thủ."
"Không phải tranh thủ, vua cũng thua thằng liều, không xem võ giả sơ cấp là người, vậy cũng chớ làm nhân loại, thẳng thắn đi địa quật sống vui vẻ là được!"
"Em đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đấy à?"
Ngô Khuê Sơn thật sự hơi nổi giận, thằng nhóc này dám vơ đũa cả nắm, lời này dám nói tất cả võ giả cao cấp đều như vậy?
Phương Bình có biết lời này sẽ gây ra hậu quả ra sao hay không?
Hoàng Cảnh cũng trầm giọng nói: "Ăn nói cẩn thận!"
Phương Bình trầm mặc, một lát sau, mở miệng nói: "Vậy em xin phép đi trước. Ma Võ như vậy không phải là Ma Võ em muốn thấy. Võ giả như vậy em cũng không muốn làm. Có lẽ vị trí và địa vị không giống nên suy nghĩ và cân nhắc cũng khác nhau, em không cân nhắc được lâu dài như cường giả Tông sư như các thầy.
Em chỉ biết rằng, vốn có rất nhiều bạn học, thầy cô không cần phải chết, lúc này đã bỏ mình nơi tha hương.
Một ngày nào đó, khi em trở thành Tông sư, em không biết em sẽ suy nghĩ như thế nào, em chỉ biết rằng em lúc này không muốn tiếp thu hiện trạng như bây giờ.
Không phải mỗi người đều là Phương Bình, không phải mỗi người đều có thể biến nguy thành an như em.
Em chỉ muốn tranh thủ những gì đáng thuộc về chúng ta mà thôi, không hề cướp đoạt của ai cả, vì sao lại khó như vậy?
Hiệu trưởng, viện trưởng, hôm nay Phương Bình làm càn, cảm ơn hai vị Tông sư đã lắng nghe."
Phương Bình nói xong, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng cất bước rời đi.
...
Trong phòng làm việc, hai vị Tông sư rơi vào yên lặng.
Một lát, Ngô Khuê Sơn khẽ thở dài: "Thử một chút đi."
Hoàng Cảnh trầm giọng nói: "Có thể thử, nhưng sẽ rất khó, Ma Võ thay đổi không phải chỉ một mình Ma Võ, các trường võ đại khác…"
"Đó là chuyện của bọn họ, nhà ai nấy lo, chúng ta cũng chỉ có thể lo cho Ma Võ."
"Tốt, vậy hôm nay, tôi với ông cùng vào kinh thành?"
"Gọi thêm lão Lưu và vài vị Tông sư tốt nghiệp từ Ma Võ, mười Đại Tông sư tề tựu vào kinh…"
Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên cười nói: "Lớn tuổi rồi, hình như cũng ít nhiệt huyết hơn hồi xưa, hay là do đã quen với sống chết bất chợt, nên từ lâu không thèm để ý tất cả những thứ này?"
Hoàng Cảnh cũng thấy buồn cười, gật đầu nói: "Vậy thì mười Đại Tông sư cùng vào kinh thành, không thể chỉ nhìn sinh viên náo động rồi!"
"Ha ha ha..."
Trong phòng làm việc, vang lên tiếng cười sung sướng.

Ngày 14 tháng 9.
Ba đại Tông sư của Ma Võ gọi thêm bảy vị Tông sư đã tốt nghiệp, vừa đủ mười người. Mười người bọn họ ngự không đi ba ngàn dặm thẳng đến Kinh Đô!
Sáng sớm hôm sau, ranh giới Kinh Đô xuất hiện mấy chục người ở trên trời!
Khí tức Tông sư tràn ngập Kinh Đô!
...
Ma Võ.
Khi Phương Bình biết được tin tức, sắc mặt cứng ngắc như tượng rồi!
Ôi mẹ ơi, mấy ông già này bị điên hết rồi hả!
Bảo các thầy tranh thủ cơ hội chứ có bảo các thầy đánh nhau đâu? Tụ tập mười đại Tông sư, kéo nhau ngự không giáng lâm Kinh Đô, không sợ gây ra hỗn loạn hả?
Khi lão Lý biết chuyện này, ông chỉ ngồi xoa cổ tay thở dài, tiếc nuối kinh khủng khiếp!
“Mấy lão già này, đi kiếm chuyện mà không gọi thêm tôi đi theo!”
"Mẹ nó, lần trước bị người ta bắt nạt, lần này phải mà được mang theo một đám Tông sư đi gây sự, mẹ nó, đây là cơ hội cực tốt để hả giận!"
"..."
Lão Lý tức giận nhảy cẫng lên, chuyện vui như vậy mà lại không gọi ông theo?
Có còn lương tâm hay không?
Nếu như ông đi tới đó, điều đầu tiên làm chính là xử cái tên khốn kiếp lần trước đã ép ông xuống đất. Kinh Võ có gan to đến đâu đi nữa, lúc này cũng sẽ không dám làm chuyện mạo hiểm.
"Tức chết tôi mà!"
Lão Lý tức giận, cũng biết được một số chuyện, đè Phương Bình ra đánh một trận!
Lấy tên đẹp - bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến với võ giả trung cấp.
Phương Bình còn phẫn hận hơn ông, bực bội giận đen mặt, ủa em trêu chọc gì thầy hả?
Lão Lý thật là quá đáng!
Mấy ngày nay cậu đang sống trong cảnh khốn cùng, Lữ Phượng Nhu khó chịu cũng tìm cậu gây sự.
Lão Lý khó ở cũng y chang như vậy.
Có lúc Đại Sư Tử không dễ chịu, ông ấy cũng hận không thể đè cậu ra đánh cho một trận.
Thêm vào hai nhân vật đâm đầu tiêu biểu ở hội võ đạo: Tạ Lỗi và Tần Phượng Thanh. Ánh mắt hai người này nhìn cậu có gì đó không bình thường, điều này khiến Phương Bình hận không thể trở thành Tông Sư ngay lập tức để treo đám người này lên đánh một trận!
...
Khi Phương Bình đang thầm hạ quyết tâm muốn trả thù.
Kinh Đô.
Khi biết được lý do xuất hiện của các Tông sư Ma Võ, một số cường giả Kinh Đô kém chút tức hộc máu.
Mẹ nó, mấy người chạy đến để xin có câu trả lời thôi mà làm như chuẩn bị cho chiến tranh thế giới vậy, muốn làm gì hả?
Đương nhiên, tức thì tức, mọi người cũng biết ý định của Ma Võ.
Bọn họ mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng!
Mười đại Tông sư cùng nhau đến, trả lời cũng phải trả lời, không trả lời cũng phải trả lời!
Mười vị Tông sư, nói rõ lý do vì sao đến đây, sau đó không nói một lời.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Bộ trưởng Bộ Giáo Dục - Trương Đào - cường giả đại Tông sư cấp chín đã lâu không hiện thân, lúc này cũng không thể không xuất hiện.
Nghe xong mấy lời của đám người Ma Võ, Trương Đào nhẹ giọng nói: "Dù là như vậy cũng không thể mặc kệ luật pháp, ngự không vào kinh thành!"
Hoàng Cảnh khẽ cười nói: "Bộ trưởng, còn chưa đến kinh thành."
Lúc này, nơi mọi người đang dừng lại là ranh giới giữa Bắc Hà và Kinh Đô.
Trương Đào cũng không nói nhiều, trầm ngâm nói: "Việc này cần thương lượng để giải quyết."
Một vị cường giả kim thân cấp tám đã tốt nghiệp từ Ma Võ lớn tiếng nói: "Không cần thiết, thời gian không đợi ai, hôm nay chúng tôi cùng đến là muốn hôm nay có kết quả!"
"Ông đang ép người sao?"
"Ông có thể hiểu như vậy, Bộ trưởng Trương, võ đại thuộc về Bộ Giáo Dục, nhưng mấy công ty lớn không phải!"
Vị cường giả kim thân cấp tám bộc phát khí thế, quát to: "Năm nay, Ma Võ tử thương vô số, hiệu trưởng chết trận, mấy người muốn nhìn Ma Võ chúng tôi cùng nhau chịu chết hay sao?
Ở Kinh Đô có tòa thành lớn nhất của nhân loại làm cứ điểm, ở Ma Võ có cái gì?
Đại chiến địa quật, thầy trò Ma Võ xá thân chiến trường, ai dám nói chúng tôi không dám chiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận