Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1357

Ngô Khuê Sơn im lặng, đối diện có hơn trăm ngàn võ giả! Ma Võ chỉ có mấy ngàn, chỉ bằng một nửa số lượng võ giả của đối phương, hơn nữa, đối phương còn có mấy chục ngàn người bình thường... Dù là giết thì cũng sẽ khiến không ít người chùn tay.
Đúng lúc này, thành chủ thành Thiên Môn lại cười nói: "Không dám sao? Nếu không dám, bản vương sẽ rất thất vọng đấy! Dù chúng ta có giao chiến, bản vương cũng sẽ không đi nơi khác, tránh đám người này... Nếu các ngươi đồng ý cho bản vương xem trận mở màn này, thì cao cấp sẽ có chiến trường riêng của cao cấp!"
Ngô Khuê Sơn cau mày, ánh mắt Phương Bình lạnh lùng! Đối phương không để ý để tổn thất về võ giả sơ trung cấp của phe hắn!
Phương Bình hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Hiệu trưởng, đáp ứng hắn! Nếu hắn muốn xem kịch hay, chúng ta thỏa mãn hắn!"
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn Phương Bình, lực lượng tinh thần khẽ nhúc nhích, nhưng hắn đã che lấp khí tức.
"Nếu lát nữa cho võ giả sơ trung cấp khai chiến, ta sẽ dùng lực lượng tinh thần âm thầm ám sát địch! Thành chủ cũng không có năng lực phát hiện!"
Nghe vậy, ánh mặt Ngô Khuê Sơn hơi động.
Người của thành Thiên Môn chết sạch, có lẽ thành chủ sẽ không để ý, bởi vì hắn phải đi rồi.
Nhưng có người sẽ để ý!
Không, có yêu tộc sẽ để ý!
Đối với Thiên Môn Thụ mà nói, thành Thiên Môn không phải là địa bàn của thành chủ, mà là địa bàn của nó. Đám võ giả kia là con dân của nó.
Lần này, thành chủ thành Thiên Môn sẽ rời đi, nó sẽ không, nó còn con đường của nó, nếu mọi người tử thương nặng nề, có lẽ Thiên Môn Thụ sẽ phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ đến đây, Ngô Khuê Sơn lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi muốn xem kịch, vậy ta cho ngươi xem. Dù sao, con chó mất chủ như ngươi sẽ không để ý sống chết của đám người này, nhưng có một số người sẽ không rời đi, ta muốn xem xem, có phải tất cả mọi người đều thật sự không để ý hay không!"
Tuy khoảng cách song phương khá xa, mọi người không nhìn được sắc mặt của đám người thành Thiên Môn thay đổi như thế nào, nhưng nghe nói vậy, có lẽ một số võ giả không rời đi sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Thành chủ thành Thiên Môn cũng không biến sắc, cười nói: "Nếu các ngươi không có ý kiến... Vậy thì cùng xem kịch hay là được rồi."
"Hai bên cử ra một vị cấp bảy giám sát, sao hả? Có một số tên súc sinh rất thích chơi trò ỷ lớn hiếp nhỏ!"
"Ha ha ha! Rất hợp ý của bản vương!"
"..."
Sau vài câu nói, hai bên đã xác định mọi thứ.
Phương Bình khẽ rên một tiếng! Muốn chết thì ta sẽ tác thành cho các ngươi!
Hắn vốn đang lo lắng, nếu đại chiến xảy ra, võ giả sơ trung cấp phe mình sẽ tử thương nặng nề. Nhưng bây giờ đối phương lại muốn khởi xướng một cuộc chiến sơ trung cấp riêng, cao cấp chỉ giám sát chứ không ra tay, Phương Bình cảm thấy, đối phương chẳng khác nào đang tự sát!
"Lát nữa ông đây sẽ âm thầm chơi chết tinh huyết hợp nhất của các ngươi, xử lý luôn cả đám võ giả cấp sáu kia, để xem các ngươi chết như thế nào!"
Mọi người không tiếp tục nói nữa, ai nấy hạ xuống mặt đất. Ngô Khuê Sơn nhìn nhóm người La Nhất Xuyên, sắc mặt trịnh trọng nói: "Võ giả thành Thiên Môn rất đông, mọi người nhất định phải cẩn thận!
Viện trưởng La, Đỗ tướng quân... Mấy người các ngươi, nhất định phải tiêu diệt đám võ giả tinh huyết hợp nhất kia! Nếu để đối phương xông vào đội hình của chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm! Ta đồng ý với bọn họ là bởi vì, trận này sẽ có lợi cho chúng ta..."
Phương Bình nói tiếp lời của Ngô Khuê Sơn: "Lát nữa, ta sẽ âm thầm dùng lực lượng tinh thần dẫn dắt mọi người tìm đến vị trí cường giả của đối phương, nhớ kỹ, nhanh chóng vây giết cường giả của bọn họ! Đừng đi quá xa ta..."
La Nhất Xuyên muốn nói lại thôi, Phương Bình ấn ấn tay nói: "Yên tâm, sẽ không bị phát hiện!"
"Còn nữa, lúc cần dùng thuốc thì nhất định phải dùng, đừng tiết kiệm, bao gồm cả viên tinh thạch! Hiệu trưởng Hoàng, phiền ngài phân phát cho mỗi vị cấp sáu một viên nữa. Mọi người đừng thể hiện bất cứ cảm xúc gì... Muốn chơi với ta, hừ, ta chơi chết bọn họ!"
Thành chủ thành Thiên Môn đã tính toán hết, hắn biết nhân loại trọng tình cảm, mọi người thân thiết hơn các mối quan hệ ở địa quật.
Cố ý cho võ giả sơ trung cấp ra chiến đấu trước, trong lòng hắn nghĩ gì, mọi người đều biết. Người đông hơn thì sao, hắn cả nghĩ quá rồi.
Phương Bình nói xong, quay sang nhìn Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương, mở miệng nói: "Hai người các ngươi giết nhiều một chút! Hai người các ngươi đừng tách ra, đi chung với nhau, ta sẽ chỉ dẫn phương hướng cho các ngươi, lúc các ngươi ra tay, ta sẽ tìm cách âm thầm áp chế đối thủ, hai ngươi nhất định phải đánh giết kẻ địch trong chớp mắt!"
"Được!"
Hai người nghiêm túc trịnh trọng.
Phương Bình lại nhìn những người khác, lớn tiếng nói: "Thành Thiên Môn không cho chúng ta thời gian làm quen địa hình, tuy mọi người vừa mới vào, nhưng đại chiến đã bắt đầu!
Ta chúc mọi người thắng ngay từ trận đầu này, giết cho bọn họ hãi hùng khiếp vía! Để bọn chúng không dám đối địch với nhân loại chúng ta nữa!"
"Giết!"
Tiếng gào rung trời truyền ra, khí huyết ngút trời.
"Mọi người bảo trọng!"
Phương Bình không nói nhiều, về vấn đề đội nào có nhiệm vụ gì, đoàn đội sắp xếp, tác chiến ra sao, hắn không cần bận tâm, mấy ngày nay, Quân đội và đạo sư Ma Võ đều đã chỉ đạo, mọi người biết nên làm như thế nào.
Còn địa hình của Giảo Vương Lâm, mấy ngày trước lúc đi thương lượng với Giảo, hắn đã phác thảo đại khái một tấm bản đồ, mọi người đều đã thuộc làu làu.
Ai nên đi hướng nào, nên phòng thủ ra sao, đều có sắp xếp.
...
Một lát sau, nhóm Ngô Khuê Sơn bay lên trời, lui ra khỏi khu vực Giảo Vương Lâm.
Mà Phương Bình cũng bay lên trời, nhìn về hướng thành Thiên Môn, cười lạnh nói: "Tên rác rưởi lúc nãy ra đây! Yên tâm, ta không giết ngươi đâu, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn đám rác rưởi các ngươi phế như thế nào, chết thảm ra sao!"
"Vương!"
Võ giả cấp bảy lúc trước quát Phương Bình hung ác nhìn Phương Bình, sau đó quay sang nhìn thành chủ Thành Thiên Môn xin phép.
Thành chủ thành Thiên Môn khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi! Bọn họ cũng không dám ra tay với ngươi!"
Chỉ cần ra tay, cuộc chiến cấp cao sẽ bùng nổ, đám võ giả sơ trung cấp trong Giảo Vương Lâm, không toàn quân bị diệt thì cũng bay hồn hơn một nửa.
Đúng như Ngô Khuê Sơn từng nói, thành chủ thành Thiên Môn thật sự không để ý sống chết của những người này.
Đương nhiên, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không làm như vậy. Nếu không, Thiên Môn Thụ nổi giận, cuối cùng không ra tay giúp hắn giữ chân Xà Vương thì phiền to.
Nghe vậy, vị thống lĩnh cấp bảy này cũng không chậm trễ, lập tức ngự không bay lên, hướng về phía Phương Bình.
Hắn còn chưa đến bên này, Phương Bình đã bạo phát lực lượng khí huyết, chớp mắt áp chế đối phương, lạnh lùng cười nhạo: "Quả nhiên là rác rưởi!"
"Hừ!"
Đối phương quát lạnh một tiếng, bạo phát năng lượng, song phương đối đầu khí thế với nhau, sát khí sôi trào. Hai người chỉ cách nhau hơn ngàn mét, nếu thật sự động thủ, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đúng lúc này, bên thành Thiên Môn, có cường giả quát to: "Diệt sạch võ giả Phục Sinh Chi Địa! Vương sẽ trọng thưởng!"
"Vào rừng!"
Theo tiếng quát to, quân đội mấy vạn người cất bước, tầng tầng lớp lớp, vẫn chưa phân tán, trực tiếp san bằng cây cối của Giảo Vương Lâm!
Ngay lúc này, phương xa, một tiếng gầm dữ dội vang lên!
Phương Bình vui vẻ trong lòng, hay lắm Giảo!
Tiếng gào đó là của Giảo!
Con yêu thú này không chạy xa, lúc này, nó đang ở cùng yêu thú sứ giả của Bách Thú Lâm, nhìn thấy quân đội phá hoại cây cối của nó, Giảo giận không nhịn được!
Đó là công sức cực khổ nhọc nhằn của nó! Tốn biết bao nhiêu năng lượng chứ có ít đâu! Mấy tên khốn này, dám san bằng cây cối của nó!
Tiếng gầm giận dữ khiến nhiều cường giả thành Thiên Môn biến sắc, sắc mặt thành chủ thành Thiên Môn lập tức khó coi!
Lúc này, Kim Giác Thú Vương lại làm khó dễ phe hắn!
Dù cực kỳ bất mãn khó chịu, nhưng Kim Giác Thú Vương đã lui ra ngoài, cũng không đến mức vì mấy góc cây mà khiến ba con yêu thú điên này tham chiến.
Nghĩ đến đây, thành chủ thành Thiên Môn ra hiệu cho người bên cạnh.
Rất nhanh, có võ giả ra khỏi thành, đi truyền tin.
Một lát sau, võ giả quân đội của thành Thiên Môn không còn san bằng cây cối nữa.
Thay vì chọc Kim Giác Thú Vương tham chiến, tốt nhất là không san bằng cây cối, dù sao bọn họ người đông thế mạnh, vẫn có thể chiếm ưu thế lớn.
Bị chia cắt bởi cây rối, trận hình quân đội phải tách ra. Rất nhanh, quân đội địa quật chia nhau ra mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận