Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1295

Cơ Dao từ chối, Hổ Vương cũng khó xử, đây không phải cháu gái mình, mà là cháu gái Mệnh Vương, vương giả của Thiên Mệnh vương đình!
Có thể thấy, Mệnh Vương là nhân vật tầm cỡ thế nào.
Dù là ông, ông cũng không thể cưỡng cầu, suy nghĩ chốc lát, Hổ Vương nhìn Cơ Dao nói: "Để Thanh Trúc Yêu Vương và Vạn Hoa Tông Chủ tra xét một chút, Cơ Dao, đừng như vậy."
Thanh Trúc Yêu Vương là cây yêu thực tuyệt đỉnh, yêu thực thì không có giới tính. Vạn Hoa Tông Chủ là một nữ cường giả cấp tuyệt đỉnh.
Theo lý thuyết, lúc này, Cơ Dao nên đồng ý, nhưng Cơ Dao vẫn cắn răng nói: "Ta không đồng ý!"
Không gì khác, không thể đồng ý! Trên người cô có lực lượng bản nguyên hộ thể của ông nội, hiện tại cô còn chưa sử dụng. Một khi bị tuyệt đỉnh khác tra xét, thăm dò được con đường bản nguyên của Chân Vương, lúc đó, phiền phức ngập trời!
Đây cũng chính là lý do tuyệt đỉnh sẽ không dễ dàng để lộ lực lượng bản nguyên của mình ra ngoài, nếu của bản thân họ còn đỡ, trừ khi bị người khác tiêu diệt, nếu không, sẽ không dễ gì bị tra xét được.
Nhưng tặng cho con cháu mình làm bùa hộ mạng thì là một chuyện khác.
Giống như bây giờ, một khi bị tuyệt đỉnh tra xét, không chỉ Cơ Dao sẽ bị người ngoài tra xét từ trong ra ngoài, mà con đường bản nguyên của Mệnh Vương cũng sẽ bị lộ!
Mà chuyện trên người Cơ Dao có lực lượng bản nguyên của Mệnh Vương, Hổ Vương thật sự không biết. Nhưng lúc này, Cơ Dao vẫn từ chối không cho tra xét, Hổ Vương có lẽ cũng đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt khẽ biến!
Sẽ không... sẽ không phải vì có thứ này trong người chứ? Nếu là vậy thật, thì không thể để cho người khác tra xét!
Thực ra, Phương Bình cũng bất ngờ, ban đầu hắn không nghĩ đến cái này, nhưng khi thấy Cơ Dao sống chết cũng không đồng ý, Phương Bình bỗng nhớ lại chuyện này!
Lần này, Phương Bình không nhịn được, cười lớn trong bụng! Ôi chao, kém chút nữa quên chuyện này luôn, trước giờ vẫn không nghĩ đến, nhưng thấy Cơ Dao thậm chí còn không cho nữ tuyệt đỉnh tra xét, hắn sao có thể không nghĩ ra.
"Có tật giật mình!"
"Vô liêm sỉ!"
"Nếu không thì cho người khác kiểm tra đi! Ta ghim ngươi, mọi người ở đây đều sẽ nhớ kỹ ngươi. Một võ giả cấp sáu mà dám mưu toan lật đổ mọi thứ ở hiện tại, mơ mộng hão huyền! Phái Yêu Mệnh muốn thống nhất địa quật và Trái Đất sao, nằm mơ đi!"
Cơ Dao tức muốn thổ huyết. Không phải ta không cho tra, là thật sự không thể tra.
Trừ phi ông nội cô đến và thu hồi lại lực lượng bản nguyên, cô mới có thể để người khác tra xét cơ thể mình.
Nhưng ông nội đang bế quan, Hổ Vương đến, vương đình sẽ không phái thêm một vị Chân Vương nào đến nữa, thật sự cho rằng Chân Vương rảnh lắm chắc?
Cơ Dao kiên quyết không đồng ý, chuyện này cũng không thể tiếp tục nữa. Cũng không thể giết cô ta được! Hơn nữa, Yêu Mệnh vương đình còn có rất nhiều cường giả Chân Vương đây này.
Ngay hiện trường có một người! Dù có tiêu diệt Hổ Vương thì làm sao? Chẳng lẽ còn có thể khai chiến với Yêu Mệnh vương đình vì tổn thất một số hậu duệ sao?
Lần này, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, không ai mở miệng nói gì.
Có lẽ... không hẳn là giả!
Cơ Dao kiên quyết không đồng ý, thực ra cũng có người nghĩ đến, có lẽ trên người cô ta có lực lượng bản nguyên của Mệnh Vương. Quan trọng là, nếu là bản nguyên của Mệnh Vương... thì càng phải tra xét!
Con đường bản nguyên của Chân Vương đỉnh cấp có lẽ đang ở ngay trước mắt, biết đâu mình có thể mượn cơ hội này để bước ra con đường thứ hai?
Các vị tuyệt đỉnh ở nơi này đều không thay đổi cảm xúc, không ai biết bọn họ đến cùng đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, Trương Đào mở miệng, lạnh nhạt nói: "Nếu không muốn thì bọn ta cũng không ép! Nhưng... tất cả những gì xảy ra trong Vương Chiến Chi Địa đều là người của hai vương đình nói, cụ thể như thế nào, người khác đều không rõ.
Đã như vậy, chuyện này vốn thuộc phạm vi thỏa thuận, chuyện bên trong như thế nào, đều do bọn họ tự giải quyết. Bất kể có phải là Cơ Dao giết bọn họ hay không, đều không vi phạm quy tắc, không cần phải điều tra nữa."
Dù lời này nghe như nói giúp Cơ Dao, để cô không phải bị tra xét, nhưng lại khiến cô càng giận hơn, cái gì mà có phải ta giết hay không? Vốn không phải ta làm!
Cơ Dao vừa định nhìn Trương Đào, sắc mặt Trương Đào bỗng nhiên lạnh đi, quát lớn: "To gan nhỉ! Dù Mệnh Vương đích thân đến đây cũng phải bàn giao rõ ràng cho ta! Bản vương không truy cứu nữa, chẳng qua là không muốn vì chuyện nhỏ mà trở mặt với các ngươi, các ngươi nghĩ nhân loại bọn ta dễ bị lừa lắm sao!"
Chiến Vương cũng cân nhắc nói: "Chỉ là một cấp sáu nho nhỏ cũng dám oán giận tuyệt đỉnh, Mệnh Vương thật biết dạy dỗ."
Hổ Vương bất đắc dĩ trong lòng, Cơ Dao, ngươi làm ơn đừng tiếp tục gây sự nữa! Lúc này mà chọc vào cường giả Phục Sinh Chi Địa thì không tốt đâu.
Hai vị cường giả tuyệt đỉnh đỉnh của chóp đang ở đây, đừng nói là hai người, dù chỉ là một người, ông cũng không phải là đối thủ.
Nếu bọn họ thật sự gây khó dễ gì... Đương nhiên, có lẽ sẽ không, Phục Sinh Chi Địa cũng không muốn đối địch với phái Yêu Mệnh. Nhưng nếu ép bọn họ quá mức, trêu chọc thêm kẻ địch mạnh cho vương đình... Cần gì phải vậy?
Hổ Vương nhìn Cơ Dao, Cơ Dao cắn răng, khom người xin lỗi Trương Đào, cũng không lên tiếng nữa. Không mở miệng nữa... nhưng cô cắn nát môi mình rồi!
Khinh người quá đáng!
Phương Bình... Tưởng Siêu... Cô ghim hai người này!
Đến mức này, Trương Đào lại lên tiếng, khẽ cười nói: "Vốn tưởng mấy thằng nhóc này làm bậy, giết người lung tung, không ngờ mọi chuyện đều có nguyên nhân, đã như vậy, các vị thật sự muốn xé bỏ thỏa thuận trước đó không?"
Nghe vậy, không ai mở miệng.
Bây giờ, cũng không xác định được có phải do võ giả phục sinh tàn sát người mình hay không. Trước kia còn nhìn đối phương bằng ánh mắt căm thù, bây giờ đã bớt đi ba phần địch ý.
Đây là chuyện của hai vương đình lớn và Phục Sinh Chi Đại, là vấn đề của ba bên, nhưng mà... phe mình tổn thất nặng nề, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?
Ngay lúc mọi người suy nghĩ về vấn đề của mình, lối ra vào lại rung chuyển.
Ngay sau đó, Phong Diệt Sinh đi ra!
Phong Diệt Sinh vừa ra ngoài, lập tức la lớn: "Vương Thúc, Tưởng Siêu giết nhóm người Mộc Đạo Ngữ rồi..."
Nói đến đây, Phong Diệt Sinh bỗng cảm thấy áp lực rất lớn!
Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn!
Có người lạnh nhạt nói: "Không mất một cọng tóc..."
Phong Thanh chết rồi, mà Phong Diệt Sinh lại chẳng mất một cọng tóc!
Hoặc nên nói, người của phái Yêu Thực đều chết hết, cấp bảy cũng chết một đám, vậy mà Phong Diệt Sinh, một võ giả cấp sáu, lại chẳng mất một cọng lông sợi tóc nào!
Không chỉ như vậy, Phong Diệt Sinh còn đi ra từ khu vực cấp bảy. Vì sao lại đi ra từ khu vực cấp bảy? Hợp nhất thế lực của Phong Thanh? Nóng vội không thể chờ được như vậy sao?
Giống như để chứng minh cho tất cả mọi chuyện, ngay sau đó, lại có mấy vị võ giả cấp bảy đi ra.
Không phải trùng hợp! Là người Phong Diệt Sinh tìm đến, không vì lý do gì khác, hắn sợ chết.
Khu vực cấp bảy rất nguy hiểm, hắn vào khu vực cấp bảy, đương nhiên phải tìm người hộ tống mình ra ngoài. Về phần hợp nhất thế lực... Hắn không nghĩ được nhiều như vậy.
Lúc hắn chạy, chỉ nhìn thấy Mộc Đạo Ngữ đã chết, chứ không thấy Phong Thanh cũng chết.
Phong Cửu Thành cũng liếc mắt nhìn cháu mình, sắc mặt không hề thay đổi, mở miệng nói: "Phong Thanh chết rồi?"
"Ta không biết..."
Phong Diệt Sinh thật sự không biết, nhưng đến khi nhìn thấy nhóm người Phương Bình, hắn biết, nhị ca chắc đã bị thịt rồi.
"Không biết..."
Phong Cửu Thành lặp lại, không biết, không phải ngươi là ngươi chủ mưu mọi chuyện trong khu vực cấp sáu sao? Sao ngươi lại không biết?
"Vì sao bây giờ ngươi mới đi ra?"
"Nhóm người Tưởng Siêu truy sát ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong đám người, có một cường giả cấp chín phất nhẹ tay, lấy đi một cái vòng tay trên người hắn, xem xét lại một phen rồi bỏ vào túi, không nói gì.
Hành động của người này khuyến khích các vị cấp chín khác, từng người từng người lấy đi một số thứ trên người Phong Diệt Sinh, không ai nói lời nào.
Lúc này, Hòe Vương lạnh nhạt hỏi: "Di vật của Mộc Thanh đâu?"
"Bị Tưởng Siêu cướp đi rồi..."
Hòe Vương không tiếp tục nói nữa, thằng khốn láo toét!
Tưởng Siêu và Phương Bình đều bị bọn họ tra xét đến cái khố cũng không giấu được cái vẹo gì, cướp cái quái gì mà cướp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận