Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1572

"A!" Vừa mới đốt, Tần Phượng Thanh liền đã thảm một tiếng, quần áo trong chớp mắt hóa thành tro tàn, lông tóc cũng chớp mắt biến mất.
"Thoải mái!" Kêu thảm một tiếng, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên cười lớn lên, lộ ra thân thể cười to nói: "Thật thoải mái! Thật thoải mái!"
Thời khắc này, trên người hắn không ngừng có sương khói màu đen bốc lên.
"Xì xì xì..."
Lửa năng lượng bắt đầu bốc lên, lan tràn thiêu đốt từ dưới chân lên người, không thiêu hủy nhục thân, mà là đốt năng lượng và khí huyết trong cơ thể hắn.
"Thoải mái ghê!" Tần Phượng Thanh hô to gọi nhỏ, Phương Bình không quản hắn, một bên, Lý Hàn Tùng lấy tay thử một chút, sau một khắc, ngọn lửa vô hình đốt tay hắn, Lý Hàn Tùng hơi nhướng mày. Cường độ cơ thể của hắn không kém hơn Phương Bình trước khi đột phá bao nhiêu, thế nhưng ngọn lửa này đốt vào cũng khiến hắn đau đớn vô cùng.
"Haiz!" Lý Hàn Tùng khẽ lắc đầu, nhìn Tần Phượng Thanh, cái tên này càn rỡ cười to, cũng không biết có thể chống bao lâu.
Phương Bình và Lý Hàn Tùng đều lùi lại mấy bước, những người khác dồn dập đi tới, Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, bỗng nhiên quát lên: "Tần Phượng Thanh, bình thường lại cho ta, bằng không ta quay lại clip quăng lên mạng!"
Tần Phượng Thanh: “...”
Tần Phượng Thanh nhe răng trợn mắt, hết cách rồi, xoay người, mông đối mặt với Lữ Phượng Nhu. Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn quan tâm cái này… phiền phức!
Lữ Phượng Nhu bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn lửa năng lượng trên người hắn, hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngô Khuê Sơn.
Ngô Khuê Sơn lắc đầu, bố trí bình phong xong mới mở miệng nói: "Năng lượng hỗn tạp trong cơ thể hắn quá nhiều, cái tên này chỉ cần 4 năm đã đến cấp sáu, sắp cấp bảy, hắn là võ giả một lần tôi cốt... Đây là chuyện không thể.
Thật ra cũng chưa tới 4 năm, hắn tiến vào đại học năm ba mới cấp 3, hai năm, từ cấp 3 đến cấp 7, cơ thể hấp thu đủ thứ năng lượng hỗn tạp để lên cấp. Bây giờ phải thiêu đốt những tạp chất này, thật ra là đang đốt sức mạnh bản nguyên, sức sống của hắn... Ta lo hắn không hẳn chịu nổi."
Phương Bình trầm giọng nói: "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Hắn tự lựa chọn con đường này, không thể trách người khác. Nếu hắn thật sự chết rồi, thì cũng là do hắn!"
"Haiz!" Mọi người lại thở dài, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Tần Phượng Thanh không kêu to nữa, sau một khắc, bỗng nhiên đá bay miếng lót cách lửa trên bếp lò, trực tiếp nhảy vào trong.
Phương Bình hơi nhướng mày, Ngô Khuê Sơn thấp giọng mắng: "Má, tên khốn kiếp này, không giống cha hắn một chút nào!"
Bếp lò giờ đã trở thành nồi lớn, Tần Phượng Thanh ngâm mình trong năng lượng hóa lỏng, trên người không còn miếng lông nài, đầu trọc, âm thanh khàn khàn, vẫn cười nói: "Nên... làm… làm thành cái bồn tắm! Chế tạo thứ này... Hoàn toàn... Hoàn toàn không cân nhắc ý kiến của người sử dụng, đánh giá 1 sao!"
Đang nói chuyện, lửa năng lượng phun ra, chớp mắt đầu lưỡi đã bị đốt máu thịt be bét.
Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, khẽ quát: "Đậu má, câm miệng cho ta! Đóng kín toàn bộ lỗ chân lông, nín mõm chó của ngươi lại, cho năng lượng tuần hoàn trong cơ thể!"
"Ừ!" Tần Phượng Thanh vội vàng gật đầu, sau đó không nín được, mớ cái miệng lớn như chậu máu, khàn khàn nói: "Mẹ nó, la cũng không được la, ta không la không dễ chịu..."
"Xì xì..." Chỉ nói một câu, đầu lưỡi của hắn cũng sắp bị đốt thành màu đen rồi.
Phương Bình lạnh lùng, cũng không để ý tới hắn. Lần này, Tần Phượng Thanh cũng chịu câm miệng. Không chỉ câm miệng, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chui vào năng lượng hóa lỏng.
"Tiếng xèo xèo" càng lúc càng lớn!
Phía trên bếp lò, màu đen, màu máu, các loại năng lượng hỗn tạp không ngừng bị đốt, bị thiêu huỷ. Phương Bình đều có chút bất đắc dĩ, năng lượng tạp nham trong cơ thể cái tên này quá nhiều, nếu tiếp tục như thế, khi đốt tới cuối cùng, hắn sẽ bị đốt thành tro mất.
Quả trứng vàng mọc cây trên đầu cũng đong đưa bất định, bắt đầu có dấu hiệu hỏng mất. Lửa năng lượng đã thiêu đốt đến lực lượng tinh thần. Tiếng rên phát ra từ bếp lò, lực lượng tinh thần bị thiêu đốt thống khổ đến mức nào, e là cũng chỉ có hắn biết. Bây giờ Tần Phượng Thanh cũng không hung hăng nổi nữa rồi.

Ngay khi năng lượng còn đang thiêu đốt hừng hực, khi đám Phương Bình đang trầm mặc thì bên người xuất hiện thêm một bóng người.
"Là một người cứng cỏi… Đáng tiếc."
Phương Bình quay đầu nói: "Cái gì đáng tiếc?"
Trương Đào cười như không cười nói: "Đáng tiếc sắp bị ngươi nuôi thành kẻ nịnh nọt, không đáng tiếc sao?"
"Hắn không nịnh hót, ngài cho hắn tài nguyên tu luyện sao?"
Trương Đào không còn gì để nói, bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười. Đúng, nịnh Phương Bình, tốt xấu còn có tài nguyên tu luyện, nịnh ông... Xác suất lớn là không có.
Không nói chủ đề này nữa, Trương Đào nhìn về phía mọi người nói: "Hiện tại chỉ có thể nhìn tạo hóa của hắn, một khi năng lượng mất khống chế, không khống chế được, chớp mắt sẽ nổ tung, ngay cả ta cũng không cứu được. Bị lửa năng lượng thiêu đốt, trải rộng toàn thân, hắn có thể chịu được trong thời gian dài hay không, ta cũng không dám hứa chắc."
Nói xong, lại nói: "Đương nhiên nếu có thể khống chế được, thiêu đốt tạp chất trong cơ thể, rất có lợi cho hắn. Tương đương với một lần thoát thai hoán cốt, lực lượng tinh thần cũng sẽ tinh khiết hơn."
Mọi người khẽ gật đầu, một bên, Lý Hàn Tùng bỗng nhiên nói: "Thêm vật chất bất diệt vào có thể giúp hắn dễ chịu hơn chút không?”
Trương Đào lắc đầu nói: "Chớ làm loạn, vật chất bất diệt cũng là một loại năng lượng, năng lượng mạnh mẽ, lực lượng phá diệt! Nếu lực lượng phá diệt bị nhen lửa, với tình huống của hắn, chớp mắt sẽ bị nổ thành mảnh vụn."
Lý Hàn Tùng có chút tiếc nuối, Phương Bình cũng mắng: "Cái tên này thiếu ta hơn 100 tỷ, nếu lần này hắn chết, ông đây thiệt lớn luôn! Đáng ghét nhất là mấy tên mắc nợ không trả, hơn nữa lần này quên ghi giấy nợ, cũng không biết chết rồi đi đâu đòi!"
Trương Đào liếc hắn một cái, cười nhạt nói: "Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe à?"
"Không có."
"Đừng quá lo lắng, mạng rất dai, lang bạt ở địa quật lâu như vậy cũng chưa chết, nào có thể chết dễ dàng như vậy. Ngươi tự lo cho mình trước đi."
Phương Bình không sao cả nói: "Ta chuẩn bị xong hết rồi, còn lại phải dựa vào bộ trưởng ngài, lỡ mà chết thì thôi, các ngươi không cần trả tiền lại, còn có thể mở tiệc chúc mừng đó."
"Nhóc con, ta thiếu tiền ngươi sao?" Trương Đào nở nụ cười, cân nhắc nói: "Ta không nợ ngươi tiền, ngươi tự tưởng tượng à?"
Phương Bình mắt trợn trắng, cũng không để ý tới ông, tiếp tục nhìn về phía bếp lò.
Trong bếp lò, năng lượng bốc lên, năng lượng hóa lỏng cũng đang sôi trào, Tần Phượng Thanh chỉ lộ một cái đầu trọc ra ngoài, đỉnh đầu đỏ chót, khí huyết dâng lên, da đầu cũng đang bị thiêu đốt.
"Ầm!"
Bếp lò đùng đùng vang vọng, Phương Bình hơi nhướng mày, Trương Đào thấy thế, phát tán lực lượng tinh thần, giữ vững bếp lò, mở miệng nói: "Muốn phát tiết thì phát tiết một chút đi!"
Vừa nói xong, tiếng đùng đùng trong bếp lò càng lúc càng vang.
Ầm ầm ầm!
Tần Phượng Thanh một quyền lại một quyền, đánh vào vách lò. Năng lượng hỏa bốc lên cực cao, từng sợi từng sợi sương mù màu đen nhanh chóng bị đốt sạch. Cây nhỏ mọc trên trứng vàng trên đầu đã khô héo, đang nhanh chóng sụp xuống.
"Còn cần bao lâu?" Phương Bình hỏi một câu.
Trương Đào tính toán một thoáng, mở miệng nói: "Khoảng 1 tiếng!"
Phương Bình biến sắc, thấp giọng nói: "Trước không phải... Không phải nói rất nhanh sao?"
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Ta đã nói với hắn rồi, hắn tự mình biết, ai nói nhanh chứ?"
"Ngài..."
"Đừng nhìn ta, ta tôn trọng lựa chọn của mỗi người."
Phương Bình hít sâu một hơi, không nhìn bếp lò nữa, trầm giọng nói: "11 vị cấp tám, bộ trưởng có danh sách chọn chưa?"
Trương Đào nghe thế, có chút đau đầu nói: "Ngươi yêu cầu quá nhiều, còn phải là cấp tám hai tầng kim thân, BXH cấp tám Hoa Quốc cũng chỉ có 100 vị, tập hợp lại, cấp tám hai tầng kim thân đại khái cũng chỉ có mười mấy hai mươi người. Lập tức muốn ta tìm 11 người..."
"Bộ trưởng, đừng nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề, có người không?"
Trương Đào liếc hắn một cái, thằng nhóc này hôm nay cục súc quá nha.
Cũng lười nói hắn, Trương Đào trầm ngâm nói: "Cấp tám hai tầng kim thân không đủ, tổng cộng chỉ tìm được 8 vị, 3 vị còn lại là cấp tám một tầng kim thân."
"Cũng được, có thể ngăn cản hai vị cấp chín sao?"
“Khó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận