Toàn Cầu Cao Võ

Chương 334: Đỉnh cấp hai

"Các cậu chơi tôi à!" Phương Bình không nhịn được mắng một câu, tức giận nói: "Đừng quan tâm ai là mục tiêu của ai, cùng nhào vô, tốc độ nhanh một chút có được hay không!"
Ba tên này, không thấy mình còn đang phải chống đỡ hai tên võ giả cấp hai hay sao?
Tuy rằng thực lực chưa chắc mạnh bằng mình, nhưng nếu có thể sự ra chiêu không cần tiêu hao nhiều khí huyết có thể vây công chém chết, Phương Bình cũng không muốn lãng phí số điểm tài phú ít ỏi còn lại.
Thấy Phương Bình nổi giận, mấy người Triệu Lỗi lúc này hình như mới nhớ ra Phương Bình còn đang bị vây công.
Lần này, ba người bọn họ cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm mục tiêu của mình nữa.
Một lát sau, ba vị võ giả cấp một lần lượt ngã xuống đất, không biết sống chết.
Một trong hai người vây công Phương Bình xuất toàn lực, bức Phương Bình lui về, xoay người muốn bỏ chạy.
Phương Bình cũng mặc kệ hắn, lớn tiếng nói: "Các cậu giải quyết tên kia đi, tôi giải quyết tên này, thực lực bình thường, chém chết là xong!"
Nói hết, Phương Bình nãy giờ vẫn luôn phòng thủ, thừa dịp một tên vừa chạy trốn, bỗng nhiên rút đao bổ xuống!
"Keng keng keng!"
Đốm lửa bắn tung tóe tứ phía, sau đó, trong sân nhà u tối, vang lên tiếng "phập phập".
Phương Bình lần thứ nhất vận dụng tam liên trảm, không chỉ chém đứt binh khí của đối phương, còn tiện thể chẻ đôi người luôn rồi.
Không quan tâm đến cái xác bị bổ làm đôi nữa, Phương Bình nhìn bọn Triệu Lỗi bên kia, đau đầu nói: "Biết ngay mà, một đám người ô hợp!"
Triệu Lỗi vừa vung quyền, vừa đồng ý nói: "Đúng là đám người ô hợp, thực lực rất yếu."
"Tôi nói chúng ta đấy!"
Phương Bình, tức giận nói: "Ba người các cậu đùa tôi đấy à? Có chút ý thức hợp tác theo nhóm có được hay không? Đánh theo vòng à? Nhào hết vào đi chứ!"
Mẹ nó, ba người, hai người đứng nhìn một người đánh.
Rõ ràng là chuẩn bị độc chiến, rảnh điên rồi hả!
Lần này, thực lực mấy tên võ giả tà giáo không mạnh, cùng lắm chỉ ngang ngửa mọi người lúc bọn họ ở đỉnh cấp một mà thôi.
Ở đây, ít nhất đều là võ giả đã qua hai lần tôi cốt.
Nói về khí huyết, không hề kém hai người này tí ti nào.
Nhưng mà ba người đánh một người, thế mà kém chút nữa để đối phương chạy thoát.
Đến khi Phương Bình mở miệng mắng, ba người lúc này mới cùng nhau nhào vào, không lâu sau, tên võ giả cấp hai kia cũng nối gót tên bị Phương Bình chém chết trước đó.
Giờ khắc này, trong sân yên tĩnh lại.
Phương Bình quét ba người một mắt, lại nhìn một chút mới vừa đuổi tới Dương Tiểu Mạn hai người, bất đắc dĩ nói: "Hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà lần này có quá nhiều khuyết điểm.
Bọn mình bây giờ mà đi nhận nhiệm vụ cấp ba, ít nhất sẽ chết mất mấy người.
Trước hết thu gom chiến lợi phẩm, gom xong, về trả nhiệm vụ, đồng thời họp nhóm!"
Nhiệm vụ cấp hai vừa rồi là bước đệm và là nhiệm vụ lấy kinh nghiệm trước khi Phương Bình nhận nhiệm vụ cấp ba. Kết quả lần này lại rất không vừa ý, ngay cả bản thân cậu cũng có vấn đề.
Một đám thiên tài tụ tập cùng một chỗ, đều tôn trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, đây không phải là chuyện tốt.
Trong sân.
Dương Tiểu Mạn nhanh chóng bước ra.
"Bên trong có 50 ngàn tiền mặt, không có cái khác."
Đường Tùng Đình mò thi xong, mở miệng nói: "Có một viên Khí Huyết Đan cấp hai, 3 viên Khí Huyết Đan cấp một, một viên Thối Cốt Đan cấp một, 9 viên Khí Huyết Đan phổ thông."
"Giá trị thuốc trên thị trường khoảng chừng 3 triệu, còn một thanh đao hợp kim cấp F hoàn hảo, thanh kiếm bị chém đứt xem như bị mất giá rất nhiều."
Dương Tiểu Mạn nhổ nước bọt nói: "Lần sau cậu có thể đừng chém đứt binh khí được hay không? Bán ra ngoài chỉ thu được giá thu mua phế liệu."
Phương Bình mặt lạnh, hơi căm tức nói: "Ba vị võ giả cấp hai, đánh ba tên võ giả cấp một, đánh hai phút!
Tôi bị hai tên võ giả cấp hai vây công, không xuống tay ác độc, chẳng lẽ chờ các cậu cứu sao?
Tôi đã cầm chân võ giả đỉnh cấp hai kia rồi, ba người các cậu đánh một võ giả cấp hai trung kỳ.
Kết quả thì sao?
Khí huyết không bằng các cậu, chiến pháp không bằng các cậu, binh khí cũng không bằng các cậu…
Thế mà ba người đánh một người, còn kém chút nữa để cho đối phương bỏ chạy!
Còn nữa, Dương Tiểu Mạn và Đường Tùng Đình, hai cậu bị nước vào não sao?
Ai bảo các cậu rời bỏ vị trí, đi lên đây?"
Dương Tiểu Mạn giải thích: "Tôi thấy cửa sau không có người, bọn tôi cũng không thể đứng khoanh tay xem kịch được, cho nên mới đến."
Phương Bình đau đầu nói: "Vậy nếu là có người ẩn nấp ở cửa sau thì sao, chờ các cậu đi rồi, bọn họ chạy, các cậu có biết không?
Tôi đã bảo các cậu thủ vững cửa sau, trừ khi bọn tôi cầu viện, nếu không không được rời vị trí!
Còn ba người các cậu nữa, các cậu nói xem các cậu có vấn đề lớn như thế nào?
Đây là nhiệm vụ đội nhóm, điều chúng ta phải làm chính là lấy cái giá thấp nhất thu hoạch lợi ích lớn nhất!
Các cậu giải quyết sớm ba người kia một chút, bốn người chúng ta đồng thời vây công hai người bọn họ, làm sao có thể giống bây giờ, tôi không thể không chém đứt vũ khí của hắn.
Còn nữa, xuất chiêu như vậy không tiêu hao khí huyết hay sao?
Chém xuống ba đao, khí huyết của tôi tiêu hao cũng gần 400 cal, ít nhất cũng phải cần một viên Khí Huyết Đan cấp hai mới có thể khôi phục…"
Phó Xương Đỉnh: "Đó là do cậu khoe khoang..."
"Dẹp nha! Nếu không phải do các cậu kém chút để đối phương bỏ chạy, tôi sẽ sốt ruột dùng chiêu đó sao?"
Phương Bình mắng một câu, sau đó mới nói: "Lần này đánh giết ba võ giả cấp một, hai võ giả cấp hai, đại khái có thể có 60 điểm thưởng.
Điểm thưởng của chúng ta đều dựa theo 30 ngàn 1 điểm mà tính.
Tính được, lần thu hoạch này, thêm vào trường đao và thanh kiếm gãy kia, chắc cũng được khoảng 6 triệu."
"6 triệu, tôi phải tiêu hao một viên Khí Huyết Đan cấp hai, ba người các cậu cũng phải tiêu hao một viên Khí Huyết Đan cấp một, đây chính là 1,6 triệu rồi!
Thêm chi phí di chuyển ăn ở, phụ cấp cho đám Vương Thành…
Cùng lắm chúng ta có thể chia nhau 4 triệu, này vẫn là dựa theo giá thị trường tính.
Riêng phần tôi chiếm 30%, 1,8 triệu, trừ đi tiêu hao của tôi, có thể còn 900 ngàn, trên thực tế có nhiều như vậy sao? Chắc chắn là không!
Nói tới là thấy bực mình, một lần tiêu diệt 5 võ giả, trong đó lại có 2 võ giả cấp hai. Kết quả rớt ít đồ như vậy, đáng giá không?"
Ngay cả quỷ nghèo như Hoàng Bân, tuy rằng tiền thưởng nhiệm vụ không bao nhiêu, nhưng vừa khéo đồ trên người nhiều, lúc trước cùng lắm cũng chỉ là chính cậu chia của với lão Vương.
Hiện tại lại có nhiều người như vậy.
Phương Bình vừa kết sổ thu hoạch nhiệm vụ xong, tuyệt đối không kiếm đủ 1 triệu, đây là đã tính luôn thu hoạch chiến lợi phẩm.
Đám Phó Xương Đỉnh lại càng thiếu!
Nếu như tính bọn họ mỗi người đóng góp 10%, mỗi người bọn họ chỉ có thể cầm 10% trừ đi giá trị Khí Huyết Đan cấp một, kiếm được 30 ngàn là đã nhiều lắm rồi.
Nếu thu hoạch như vậy, vậy mọi người chi bằng tự mình đi nhận nhiệm vụ cấp một, có thể kiếm được nhiều hơn.
Triệu Lỗi khẽ cau mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Có lẽ chúng ta không thích hợp làm nhiệm vụ đối đầu vây quét nhiều người như vậy, tôi thấy chúng ta có thể nhận nhiệm vụ bắt giết cá nhân, cả đám cùng nhào vào, cũng không cần chiến thuật gì.
Hơn nữa, trên người cường giả mới có đồ tốt, những người này làm gì có nhiều đồ lưu lại như vậy."
"Cậu xuống địa quật, lẽ nào chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đối mặt với việc đánh theo đội hình đông người sao?"
"Điều này..."
Triệu Lỗi cũng có chút đau đầu, một lát mới nói: "Cậu muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi."
Phương Bình lúc này mới cười nói: "Đây mới là thái độ thảo luận nè. Ý tôi rất đơn giản, khi làm nhiệm vụ, đừng để ý đến tinh thần võ đạo.
Cái gì mà đấu một chọi một, tóm lại đều nhào vào đánh!
Ngoài ra, gặp phải nhiệm vụ truy bắt nhiều người như thế này, nếu thật sự có người bỏ chạy, lần sau bắt lớn thả nhỏ, võ giả cấp hai đáng giá hơn so với võ giả cấp một!
Còn nữa, không nên khoe tài cá nhân.
Các cậu, tôi nói rồi, mục tiêu lần này ra ngoài là kiếm tiền, không phải khiêu chiến giới hạn cá nhân!
Các cậu có thể không thiếu tiền, nhưng tôi thiếu, đừng luôn lãng phí như thế có được không?
Cuối cùng, đội nhóm tạm thời của chúng ta bây giờ thực ra phân chia có hơi không phù hợp…"
Mọi người chưa hiểu ý cậu là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận