Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2598: Khôi Phục

Lúc Phương Bình dẫn 18 vị cường giả cấp chín đi về phía Thiên Mộc Lâm, trong Cấm Kỵ Hải, đại chiến lại nổ ra.
Giảo mang theo yêu tộc dưới trướng đi gây chuyện khắp nơi, nơi có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn còn đỡ, nơi không có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn, đại chiến diễn ra liên miên, kéo dài không ngừng. Không những vậy, Giảo còn dụ dỗ Lực Vô Kỳ, tộc Thủy Lực lúc này cũng bị kéo vào vòng chiến.
Vùng biển yên lặng ngày thường nay hỗn loạn không thể tả.
Minh Đình Chân Quân đang bế quan, Giảo lấy tên tuổi của lão, uy hiếp những cường giả tuyệt đỉnh khác, bản thân thì mang theo yêu tộc trắng trợn cướp sạch đồ.
Đây cũng là nhiệm vụ mà Phương Bình giao cho nó trước khi hắn rời đi.
Muốn lấy được thi thể của lão tổ tông thì nó phải kiếm tiền.
Rất nhiều tiền!
Bảo vật ngoài biển nhiều, tiên đảo cũng không ít bảo vật, cướp được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Trước đó Giảo còn gào lên Minh Đình Chân Quân không cho phép các nơi hỗn chiến không ngừng, thế mà quay đầu, chính nó kéo quân đến gây sự. Nó chẳng thấy mất mặt xấu hổ chút nào, nó lấy lý do tuyệt đỉnh không được tham chiến, còn lại thì như cũ.
Vùng biển hỗn chiến, địa quật cũng không an bình.
Phía ngoại vực, cường giả nhân loại dồn dập tấn công từ Trái Đất, càng ngày càng có nhiều cường giả nổi lên tại ngoại vực.
Tam giới không một ngày yên bình. Tất cả mọi người đều hiểu, những biến động này chỉ là trò mèo, chỉ là món khai vị trước bữa chính.
Thiên Phần xuất hiện, khiến phần lớn cường giả rời đi, nếu không thì lúc này, những cường giả kia đã sớm bạo phát chiến đấu.
Tại di tích Vương Chiến Chi Địa, có tiếng nổ vang rền truyền ra.
Vùng đất này đã được xem là tử cấm địa, sau trận chiến lần trước, nó đã sớm hóa thành hư vô, sức mạnh tuyệt đỉnh vẫn tung hoành trên vùng đất này, ngày thường, không ai dám đến.
Mà lúc này đây, trong hư không, một bóng người chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Thanh niên tuấn tú mở mắt ra, có chút mờ mịt, rất nhanh khôi phục bình thường.
Nhìn quanh một vòng, thanh niên lẩm bẩm nói: "Trời đất đều thay đổi"
Phía sau thanh niên, chiến trường không gian ngày xưa biến mất, hóa thành vết nứt hư không. Bên trong vết nứt hư không, có không gian trùng điệp.
Tầng không gian đầu tiên khi xưa bị phong tỏa khiến người không thể tiếp xúc đến tầng không gian thứ hai hiện đã khác xưa.
Chiến trường không gian biến mất không còn tăm hơi!
Thanh niên cảm khái một tiếng, trên người xuất hiện một bộ đồ vải hết sức bình thường. Tóc dài buông xõa, thanh niên cũng không thèm quan tâm.
Nhìn quanh chốc lát, thanh niên nhìn về vị trí của núi Vương Ốc. Dù trời đất thay đổi, địa hình biến hóa, hắn vẫn biết nơi đó là núi Vương Ốc.
"Thế gian này, còn có bao nhiêu bạn cũ?"
"Lần này, có bao nhiêu người sẽ trở về?"
"Trong số những người đã chết năm xưa, có bao nhiêu đã thật sự chết đi.."
Thương hải tang điền, khoảng cách Thiên Giới rơi vỡ đã gần 8000 năm!
8000 năm, e là có người đã chết già, có người đã thật sự chết đi khi Thiên Giới rơi xuống.
"Ta đã trở về!" Thanh niên nói nhỏ một tiếng, thất vọng mất mát.
Trở về, trở về với đất trời không quá quen thuộc này.
Tất cả đều không giống xưa!
Thiên Giới không còn, tất cả đều không còn.
Lần này khôi phục nhanh hơn hắn tưởng tượng. Lúc ý thức hắn khôi phục, hắn đã biết mình sẽ khôi phục, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, chuyện này có liên quan đến dị động ở bên ngoài cửu trọng thiên.
Khôi phục quá nhanh cũng không tốt.
Trong tam giới này, hình như hắn đã không cảm ứng được hơi thở của người quen nữa rồi.
Người quen...
Đôi mắt thanh niên khẽ nhúc nhích, cảm ứng sai rồi sao? Hình như có người quen thật này!
Ngay sau đó, thanh niên cất bước, đạp không mà đi, trước mặt trực tiếp xuất hiện đường nối, đường hầm hư không.
Đánh vỡ hư không một cách cực kỳ dễ dàng.
Một bước ngàn dặm!
Dưới chân, từng tòa thành địa quật lóe qua một cái rồi biến mất, không ai phát hiện dị thường, không ai cảm ứng được hư không trên bầu trời bị phá nát, có cường giả đạp không bước qua.
Chỉ chốc lát, hắn đã đi hơn mười ngàn dặm, thanh niên dừng chân trước một kiến trúc hùng vĩ.
Ngay khi thanh niên dừng bước, phía dưới, bên trong cung điện, ông lão đang nhàn nhã uống trà xem cung nữ ca múa bỗng biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Vừa nhìn, sắc mặt ông lão trực tiếp thay đổi!
Ai đến vậy? Không phải tất cả cường giả tam giới đều đi Thiên Phần sao?
Lão phu khó khăn lắm mới sống vui vẻ được vài ngày, sao lại có cường giả xuất hiện?
"Lui ra!"
Ông lão quát nhẹ một tiếng, trong đại điện, mấy cung nữ đang múa dồn dập thối lui.
Một lát sau, hư không gợn sóng, thanh niên nở nụ cười, hạ xuống đại điện.
Ông lão cảnh giác, nhìn thanh niên, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Người này... Là ai? Rất mạnh! Cực mạnh!
Ít nhất, ông lão thấy mình không thể chống lại!
Nhưng sao lại thấy vừa lạ vừa quen nhỉ? Mình từng gặp người này sao?
"Ngươi là... Nó đang hồi tưởng, thanh niên cũng đang hồi tưởng. Một lát sau, người đến cười nói: "Đúng là có chút quen thuộc, ngươi là cái cây trong cung của Thương Miêu?"
Ban đầu, ông lão còn không nhớ ra, nhưng nghe đối phương nói vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, yết đầu dao động, có chút sốt sắng nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Ngài... Ngài là... Vũ hoàng tử?"
Sao có thể?
Vũ hoàng tử không phải đã chết từ lâu rồi sao? Sao lại còn sống thế này?
Thanh niên cười khẽ, cũng không khách khí, rất tự nhiên đi đến ngồi xuống bên bảo tạo, nâng chén trà lên uống một hớp, thưởng thức dư vị.
Một lát sau, hắn mới nói: "Là ta sao? Có lẽ vậy! Thân thể không còn, ký ức không trọn vẹn, bản nguyên hỗn loạn... Ta vẫn là ta sao?"
Cảm khái, bất đắc dĩ.
Người đã chết một lần, trong trận chiến năm đó, không gian bản nguyên bị đan xen với oán niệm của nhiều cường giả, có lẽ hắn là thể tổng hợp của các oán niệm?
Chỉ là trong số đó, oán niệm của Hồng Vũ mạnh nhất? Cho nên hắn là Hồng Vũ?
Hắn cảm khái, còn ông lão thì triệt để xanh mặt, Hồng Vũ - Vũ hoàng tử!
Vị cường giả đã mất nay lại xuất hiện ở chỗ nó!
Ông lão còn chưa kịp nói chuyện, thanh niên đã cười nói: "Kém chút nữa ta đã cho rằng tam giới này chẳng còn người quen nữa đấy. Dù chưa gặp người quen, nhưng gặp lại một gốc cây quen, cũng là may mắn"
Sắc mặt ông lão lại thay đổi, trong lòng mắng nhỏ một tiếng, mình bất cẩn rồi!
Nó cho rằng cường giả đã rời đi, không cần phải cẩn thận từng li từng tí như xưa, nào biết Hồng Vũ lại phục sinh!
Nấp không kỹ, bị Hồng Vũ tìm ra manh mối, đến tận cửa.
Cơ thể ông lão cứng ngắc, khó khăn nói: "Vũ hoàng tử, nhiều năm không gặp, hoàng tử vẫn phong độ như ngày nào..."
Hồng Vũ uống trà, khẽ cười nói: "Miêu Thụ, nhiều năm không gặp, học được nói chuyện, đúng là biết ăn nói hon."
Nói xong, lại hỏi: "Thương Miêu ở đâu?"
"Thương Miêu.." Cơ thể ông lão cứng lại, làm sao ta biết nó ở đâu, nếu biết thì ta trốn đi còn không kịp nữa là.
phải chăng có liên quan đến chuyện này?"
"Trước đó xảy ra biến cố rung trời, hình như có chuyện lớn xảy ra, lần này trở về không gặp người quen nào, Miêu Thụ thấy hắn không hỏi Thương Miêu, thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Vũ hoàng tử, có người nói là Thiên Phần mở ra, nếu hoàng tử đã trở về, chi bằng đến Thiên Phần một chuyến xem..."Nó hận không thể đẩy Hồng Vũ đi nhanh thật nhanh, vào Thiên Phần luôn đi.
Chờ hắn đi rồi, mình sẽ lập tức dọn nhà! Ghét nhất là gặp phải người quen! Không ai tốt cả! Lỡ như họ dẫn Thương Miêu đến thì phải làm sao bây giờ?
"Thiên Phần?" Hồng Vũ hơi nhíu mày, rất nhanh nói: "Là nơi Thiên Giới rơi xuống sao? Bọn họ đi vào đó rồi? Đó là nơi ẩn chứa những thứ chưa biết!"
Nghe vậy, Miêu Thụ hơi bất ngờ, nhỏ giọng nói: "Vũ hoàng tử, nơi ẩn chứa những thứ chưa biết, ý ngài là... Thiên Phần rất nguy hiểm?"
"Nguy hiểm... Hồng Vũ như nhớ ra cái gì, nhẹ giọng nỉ non một câu, sau đó bỗng nhiên đứng dậy: "Nguyệt Linh cũng đi rồi?"
"Vũ hoàng phi cũng đi rồi"
Hồng Vũ hơi thay đổi sắc mặt, lập tức biến mất ở chỗ cũ.
Miêu Thụ mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Hồng Vũ bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, dọa Miêu Thụ hết hồn. Hồng Vũ xuất hiện, nhíu mày hỏi: "Thiên Phần mở ra ở đâu?"
"Sâu trong Biển Khổ, nơi quy tắc biến động.."
Hồng Vũ lại nhíu mày, lẩm bẩm: "Sâu trong Biển Khổ, nơi quy tắc biến động... Cửu Hoàng Tứ Đế phong tỏa Thiên Phần, làm sao lại có quy tắc biến động, có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?"
Dù không rõ, Hồng Vũ vẫn không chần chừ, chớp mắt biến mất.
Hắn vừa đi, Miêu Thụ không nghĩ nhiều về lời nói của hắn, nó vẫy tay, dưới đại điện xuất hiện một gốc cây nhỏ óng ánh long lanh, nhìn như món đồ chơi thủy tinh, rơi vào trong tay nó.
Miêu Thụ không nói nhiều, cầm lấy cây nhỏ, phá không bỏ chạy!
Vũ hoàng tử xuất hiện, còn bị đối phương tìm đến sào huyệt, chạy trước rồi tính!
1785 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận