Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2338: Tập Kích, Lại Trảm Chân Thần!

Ông lão không tiếp tục đề tài này, tầm mắt nhìn vào bóng tối, lại nói: "Những người kia vẫn đang chờ, không biết Thần Sứ có ở đó hay không, đến nay vẫn chưa liên hệ chúng ta. Tùy tiện ra tay có lẽ sẽ ngộ sát Thần Sứ, hai vị, chờ Vô Diện về rồi ra tay hay xử lý mấy người này trước?"
Cách bọn họ khoảng 20 dặm có một đám người đang đợi, đến hiện tại vẫn chưa có hành động gì. Ông lão đã hơi không kiên nhẫn rồi. Cô gái lên tiếng: “Thần Sứ liệu có thể ở trong nhóm người kia?”
Ông lão chậm rãi nói: “Vô Diện ra tay đánh giết người kia, nếu Thần Sứ có mặt, hẳn sẽ biểu lộ thân phận"
Bọn họ không cho rằng người vừa thăng cấp bản nguyên là Thần Sứ. Thần Giáo sẽ không để một võ giả kim thân vào đây, mà... Thực lực của Thần Sứ cũng sẽ không kém!
Khi ba người truyền âm nói chuyện, trong một vùng tối tăm cách đó 20 dặm. Kỳ Huyễn Vũ nhíu mày, lúc thì nhìn về phía nhóm người Phương Bình, lúc thì nhìn về nơi có ánh sáng lờ mờ ở phía trước. Nơi đó, lão mơ hồ nhìn thấy được một số thứ.
"Phương Bình gặp phải cường địch sao?”
Kỳ Huyễn Vũ thầm nghĩ, lão cảm nhận được một chút động tĩnh, hình như là đang giao chiến. Sau đó, tầm mắt hướng về khu vực u ám lờ mờ phía trước. Nhìn một hồi, tầm mắt Kỳ Huyễn Vũ dừng lại trên người phe mình.
Lúc này, bọn họ còn hơn 100 người.
"Có bao nhiêu người là người của hai vương? Có bao nhiêu người là của thế lực các phe?"
Kỳ Huyễn Vũ thở dài trong lòng. Trước khi đoạt bảo, mọi người còn có thể nhất trí. Những địa quật quá nhiều thế lực! Mỗi vương là một thế lực! Đợi đến khi đoạt bảo vật, đến lúc cướp lấy bảo vật bỏ chạy khỏi nơi này, mọi người không cần cùng hành động nữa. E là nơi này dù có 100 người, nhưng người nghe theo lời chỉ huy của lão sẽ chẳng có bao nhiêu.
"Không thể lập tức cướp đoạt bảo vật, tốt nhất là đánh bại nhóm Phương Bình rồi hẵng đoạt bảo!"
Kỳ Huyễn Vũ cân nhắc rồi đưa ra kết luận như vậy. Bảo vật còn chưa vào tay, mọi người vẫn là một thể. Lấy được bảo vật thì đương nhiên mỗi người một ngả.
"Phía trước... Hẳn là có người sống trấn thủ nơi đó... E là cũng rất phiền phức."
Các luồng suy nghĩ lại nhảy ra trong đầu Kỳ Huyễn Vũ, có lẽ có thể bắt tay với Phương Bình tiêu diệt những người này, rồi sau đó lại đánh Phương Bình sau. Hoặc là... Bắt tay với những người ở phía trước, tiêu diệt đám người Phương Bình rồi đoạt bảo sau? Đang nghĩ, bên cạnh có người đi tới, thấp giọng nói: "Điện Chủ, còn phải tiếp tục chờ sao?"
“Chờ!”
Kỳ Huyễn Vũ lạnh nhạt nói: “Không cần vội vã nhất thời! Phương Bình còn chưa tới, một khi chúng ta và đối phương phát sinh xung đột, nhóm Phương Bình đột nhiên xuất hiện, thì bọn họ được lợi rồi.”
“Vâng!”
“Ồ..”
Ánh mắt Kỳ Huyễn Vũ hơi động, đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, bên kia, một bóng người lóe lên rồi biến mất, tốc độ nhanh kinh người.
"Ai?”
Kỳ Huyễn Vũ cảnh giác! Rất mạnh! Người này mang lại cho lão cảm giác không hề yếu hơn Địch Hạo khi cầm dung hợp huyết mâu. Nơi này quả nhiên còn cường giả bậc này! Kỳ Huyễn Vũ cau mày, nhân vật như vậy, xuất hiện một hai người thì Thần Lục vẫn có niềm tin, có thể đánh được. Thống soái quân Thiên Mệnh còn chưa có chết, nơi này không có bản nguyên hỗn loạn, thời khắc mấu chốt, lão cũng có thể triển khai trận pháp, dung hợp thực lực của một số cường giả trong quân. Quân Thiên Thực đại khái cũng có át chủ bài tương tự. Cho nên, nếu gặp phải một hai vị Chân Vương thực lực hao tổn, lão vẫn có niềm tin đánh được. Nhưng nếu nhiều... Thì phải hợp tác với Phương Bình mới được! Phe Phương Bình có không ít cường giả, bản thân Phương Bình cũng có không ít át chủ bài, đối phó một người vẫn được.
"Huống hồ, mục đích của mình không phải là tiêu diệt những người này, mà là cướp lấy bảo vật, tìm cơ hội cướp lấy bảo vật rồi rời khỏi nơi đây là được."
Kỳ Huyễn Vũ nhìn chằm chằm bóng người kia, không mở miệng, cũng không có hành động gì. Tiếp tục chờ!
Tế đàn.
Phương Bình liếc mắt liền thấy ba pho tượng kia, trên thực tế, hắn biết không phải tượng, nhưng khí có rất yếu ớt, những người này hẳn là tự mình ngủ say, lớp tro bụi màu xám phía ngoài da hẳn là một loại bảo vật đặc thù ngưng tụ mà thành. Phương Bình nhanh chóng nhìn thấy ông lão có gò má đã rơi bụi, liếc mắt nhìn sơ qua, trong lòng Phương Bình trĩu nặng. Rất mạnh! Lão giả này mang lại cho hắn cảm giác mạnh hơn Vô Diện một chút!
Không nhìn ông lão, ánh mắt Phương Bình nhanh chóng lướt qua tế đàn.
Trên tế đàn, một hạt châu tỏa ra ánh sáng thăm thẳm, chiếu rọi bốn phía hơi sáng lên một chút, giống như quỷ hỏa trong bóng tối, khiến người sợ hãi. Cách mấy trăm mét, Phường Bình tiếp đất, răng rắc... Một cước đạp nát đống xương trắng dưới chân.
Khóe mắt Phương Bình lướt nhanh xuống đất, trong lòng nặng nề.
Năm đó rốt cuộc đã chết bao nhiêu cường giả? Không chỉ chết rồi, mà sức mạnh của bọn họ cũng biến mất rồi! Xung quanh tế đàn toàn là xương trắng. Phương Bình nhìn sơ, e là không thấp hơn 300 bộ xương. Mà những hài cốt này, có một Số nằm trên mặt đất, đầu hướng về phía tế đàn, giống như bái lạy.
“Đây là trận pháp? Gần giống trận pháp của Mạc Vấn Kiếm ở Đế Phần, rút sức mạnh của những hài cốt này, nuôi dưỡng hạt châu kia?"
Phương Bình hiện tại cũng không phải hạng người không hề có kiến thức, vừa nhìn đã đoán được đại khái. Những năm qua, nhóm người Vô Diện ở lại đây cũng không phải không làm gì, mà là đang thao túng trận pháp này, hút lấy sức mạnh của người chết nuôi dưỡng thứ kia, có lẽ nó là thứ được gọi là chỉ bảo của Yêu Hoàng.
"Thật là bạo tay!”
Thật sự, rất bạo tay! Còn hơn cả Mạc Vấn Kiếm! Tổ chức gọi là Thần Giáo này dùng mấy trăm vị Chân Thần, thậm chí là thi thể cường giả cấp Đế để nuôi dưỡng một hạt châu, e cũng chỉ có cuộc chiến Nam Bắc và cuộc chiến thần triều Địa Hoàng mới có nhiều cường giả như vậy. Nếu không, đi đầu tìm được nhiều thi thể cường giả như vậy. Tầm mắt của Phương Bình lại nhìn về phía ba người đang vây quanh tế đàn. Tế đàn cao hơn một người, phía trên chỉ có mỗi hạt châu này. Song, Phương Bình mơ hồ nhận ra điểm bất thường! Tế đàn đại khái rộng khoảng trăm mét vuông, hắn còn chưa vào đến phạm vi tế đàn, nhưng hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh dị dạng. Hắn không tả được đó là loại sức mạnh thế nào, nguồn sức mạnh này giống như tràn ngập toàn bộ tế đàn, tụ vào trong hạt châu.
"Sức mạnh của người chết?”
Phương Bình liếc mắt nhìn hài cốt vỡ vụn dưới chân, nát như thế này rồi, làm gì còn sức mạnh mà hút? Trong lúc hắn quan sát những thứ này, ánh mắt ông lão tìm đến Phương Bình, trầm giọng nói: "Vô Diện, sao bây giờ mới về?"
Dứt lời, lại hỏi: "Những người kia hình như chưa chết hết?"
Gương mặt Phương Bình lúc này chỉ có hai con mắt, hắn học cách nói chuyện của Vô Diện, nhàn nhạt nói: "Một bầy kiến hôi, giết hay không cũng như nhau! Tiêu hao rất nhiều sức mạnh, bọn chúng chia ra chạy trốn, không truy sát..."
Nghe vậy, cô gái cười nói: "Cũng đúng, dù sao sớm muộn bọn họ cũng sẽ đến nơi này, giết hay không cũng không khác gì nhau."
Người đàn ông hỏi: "Vô Diện, có gặp Thần Sứ không?"
"Thần Sứ?"
Phương Bình chấn động trong lòng, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chậm rãi nói: "Chưa từng Nói xong, không còn dừng lại, hắn thấy trên tế đàn có một nơi bị ngồi lõm xuống, nơi đó hẳn là vị trí của Vô Diện. Nói nhiều lỡ lời, Phương Bình cũng không muốn nói thêm, trực tiếp đi tới chỗ kia, khoanh chân ngồi xuống, rồi ngồi im như những pho tượng khác. Lớp bụi màu xám trên người ông lão lúc này đã vẽ ra một ít, ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn "Vô Diện".
Lão cảm thấy có gì đó khác lạ. Dù sao cũng ở chung mấy ngàn năm!
Dù khí tức của Phương Bình giống y hệt, nói chuyện cũng không nhiều, thân hình cũng không có gì khác... Nhưng chính là có gì đó khác khác! Không nói ra được có cái gì không giống, có thể ông lão cảm thấy "Vô Diện"
trước mắt hơi khác với Vô Diện mà ông quen. Nhưng mấy ngàn năm chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết danh tiếng của Phương Bình. Nếu không, chỉ dựa vào trực giác này, ông lão đại khái có thể đoán được Vô Diện đã bị thay thế. Quay đầu liếc nhìn Vô Diện, ông lão chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận