Toàn Cầu Cao Võ

Chương 451: Tiến vào địa quật (2)

Vu Hướng Hoa sờ sờ một hồi, hơi kỳ quái hỏi: "Thầy ơi, lối đi này dài không ạ?"
"Không dài, đi về phía trước 1000 mét, là đến được đầu bên kia rồi."
"Thầy ơi, có phải là hai thế giới này thực ra nằm gần nhau như vậy, bây giờ con đường này như cây cầu thông qua…"
Đường Phong không nói nên lời: "Không biết."
Đừng hỏi tôi vấn đề sâu sắc như vậy, việc này ngay cả Đại tông sư và các chuyên gia còn không rõ, tôi làm sao biết.
Một con đường mà thôi, lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa."
Đường Phong đi về phía trước, Phương Bình lại là hỏi: "Thầy ơi, tại sao lối đi này lại sáng?"
"Không biết."
"Cái này thầy cũng không biết?"
Phương Bình hơi cạn lời, cậu suy nghĩ một chút, sau đó tự giải thích cho mình nghe: "Hẳn là do năng lượng hoá rắn. Đúng rồi, em nhớ ra rồi, đá năng lượng thực ra cũng là một loại năng lượng tụ hội, đá năng lượng có độ tinh khiết cao cũng rất sáng.
Đường hầm năng lượng này có thể xem như có độ tinh khiến gần 100%, cho nên mới có thể sáng như vậy…"
Phương Bình bắt đầu tò mò hơn, nói: "Địa quật không có mặt trời, không, phải nói mặt trời ở địa quật chính là một viên đá năng lượng ở thể rắn có độ tinh khiết cao, hèn gì có thể rọi sáng địa quật.
Ơ, vậy thì tại sao địa quật lại có đêm tối?
Đá năng lượng, theo lý thuyết sẽ không như vậy mới đúng chứ. Hay là, đá năng lượng mặt trời ở địa quật thật ra cũng có hai mặt? Một mặt là năng lượng, một mặt khác là vật chất gì khác?
Do nó có thể cũng nằm ở trạng thái tự quay, cho nên mới tạo thành ban ngày và ban đêm?"
Đường Phong không nói tiếng nào, vị đạo sư cấp năm kia lại cười nói: "Phương Bình, em còn chưa nhìn thấy địa quật đã có thể phán đoán như vậy, rất lợi hại. Các chuyên gia cũng suy đoán như thế, đương nhiên, bởi vì không có bằng chứng thực tế, tạm thời cũng không cách nào xác định thật giả.
Nhưng mà cách phán đoán của em hẳn là gần giống với thực tế nhất."
Phương Bình cười ha hả nói: "Thầy Trịnh, em cũng cảm thấy em rất thông minh, thầy nghĩ nếu em quản lý Ma Võ, Ma Võ có thể ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn hay không?"
Mọi người tắt tiếng.
Đường Phong vẫn không lên tiếng, ngược lại, vị đạo sư trung niên được gọi là thầy Trịnh kia lại dở khóc dở cười nói: "Em nghĩ hơi xa rồi."
"Thầy, em thấy cũng đâu xa lắm đâu.
Bây giờ em là cấp ba cao kỳ, có thể rất nhanh sẽ lên cấp bốn, sang năm lên cấp năm, cấp sáu, năm tiếp nữa trở thành Tông sư…"
"Yên lặng!"
Đường Phong không nhịn được quát lớn một tiếng!
Nghĩ cái quái gì, em vừa nói như thế, cảm giác Tông sư nhiều như củ cải ngoài chợ ấy, Đường Phong tôi đây còn chưa thành Tông sư!
Phương Bình bĩu môi, âm thầm tính toán xem năm sau có hy vọng trở thành Tông sư hay không?
Nếu có hy vọng, năm sau mượn cớ đánh Đại Sư Tử một trận tơi bời!
Mấy vị đạo sư khác đều bật cười không ngớt, mà đám học sinh cũng không còn gì để nói, Phương Bình nghĩ xa vãi!
Mà trong lớp, thực ra có vài người đến bây giờ mới biết Phương Bình đã lên cấp ba cao kỳ, sắc mặt cũng thay đổi bất định.
Cái tên này!
Đột phá quá nhanh rồi!
Trương Tử Vi lại càng có dự cảm không tốt… Tạ Lỗi thật sự có thể áp chế Phương Bình sao?
Phương Bình ra địa quật, Tạ Lỗi và cậu ấy 100% sẽ có một trận chiến.
Nguyên nhân rất nhiều!
Cuộc chiến tranh giành lợi ích giữa hội võ đạo và hội Bình Viên, cuộc chiến giữa võ giả ba lần tôi cốt, mối thù Phương Bình đánh Trương Tử Vi tơi bời, cùng với cuộc chiến lãnh đạo tương lai của Ma Võ…
Có thể nói, bọn họ không muốn đấu, trường học cũng sẽ bắt bọn họ đấu.
Hiện tại, Phương Bình lại bước vào cấp ba cao kỳ, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Chênh lệch giữa cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba không quá lớn.
Cao kỳ trở xuống mới là ranh giới lớn.
...
Lộ trình 1000 mét đối với võ giả mà nói, rất gần.
Rất nhanh, mọi người đã đi đến cuối con đường.
Ở cuối con đường lúc này cũng có quân nhân đang đứng đợi.
Nhìn thấy đám người Đường Phong, trong đó có một vị võ giả trung niên nho nhã, phong độ hiên ngang, khí thế bàng bạc, vẻ mặt tươi cười nói: "Cuồng Sư, lần này ông tự mình dẫn đội?"
"Tướng quân Hứa!"
Đường Phong hơi thể hiện sự kính trọng đối phương, nở nụ cười hiếm thấy, đáp lại nói: "Lần này lại làm phiền mấy ông rồi."
"Đây có là gì, đối với học sinh Ma Võ, Quân đội chúng tôi cũng rất kính trọng! Những năm này, nếu không phải mấy ông, người trước ngã xuống người sau tiến lên, Ma Đô địa quật, đã sớm bị diệt rồi."
Tướng quân Hứa nói xong cười nói: "Đi ra ngoài nói, ở đây, có lúc tôi thật sự lo lắng đường hầm bị tan vỡ, lại ước gì nó cứ vỡ đi, tâm tình phức tạp, không nên tán gẫu ở nơi này nữa."
Đường hầm tan vỡ, có lẽ chiến dịch hy sinh vô số người này có thể không cần đánh nữa.
Lúc nói lời này, tướng quân Hứa cất bước đi ra khỏi đường hầm, biến mất trước mặt mọi người.
Phương Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nói: "Đường nối giữa hai thế giới ngắn như vậy, nếu thật sự bị đánh, có ngăn cũng không ngăn nổi..."
Đường Phong lạnh nhạt nói: "Cho nên, vì bảo vệ đường nối này, mặt đất phái trước đã sớm bị máu tươi các thế hệ nhuộm đỏ!"
Mọi người không nói gì, nhất thời không ai lên tiếng.

Mấy chục giây sau, Phương Bình bước ra khỏi vòng xoáy, tiến vào một căn phòng khác cũng làm bằng hợp kim.
Căn phòng không lớn, mọi người vội vã đi ra ngoài.
Trong nháy mắt mọi người bước ra ngoài, tất cả sinh viên đều hơi thất thần, không ai thèm nhìn đến những kiến trúc kia, nhìn những quân nhân vội vàng hay những võ giả đi ngang qua kia…
Tất cả mọi người dồn dập ngẩng đầu, nhìn về phía "Mặt trời" to lớn treo lơ lửng trên không trung kia.
Rất lớn!
Cực kỳ lớn!
Không giống như mặt trời ở Trái Đất, mặt trời ở Trái Đất cũng rất lớn, dù sao cũng là một hành tinh lớn hơn Trái Đất rất nhiều lần.
Nhưng trong mắt mọi người, có lớn hơn nữa thì vì khoảng cách xa, nên nhìn có vẻ nhỏ bé.
Nhưng "Mặt trời" của địa quật dường như treo thẳng trên đầu mọi người, có vẻ cực kỳ to lớn!
"Lớn quá!"
"Xấu quá!"
Có nữ sinh nói thêm một câu, mặt trời lớn như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy xấu, không cân đối.
Tướng quân Hứa và Đường Phong song song đứng thẳng ở phía trước, nhìn bọn học sinh ngửa đầu nhìn trời, tướng quân Hứa khẽ cười nói: "Đều còn là con nít..."
Đường Phong ngữ khí nặng nề nói: "Cũng là võ giả."
"Võ giả..."
Tướng quân Hứa lẩm bẩm một tiếng, nhẹ nhàng thở dài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy nói: "Cố gắng để bọn trẻ sống sót trở về..."
"Sẽ cố, lần này chỉ là thử luyện."
"Địa quật không có thử luyện."
Tướng quân Hứa lắc đầu, làm gì có chuyện thử luyện, nơi này chính là đầm rồng hang hổ, dù ở căn cứ cũng không an toàn, nhưng cũng không thể luôn làm rùa rụt cổ trốn trong căn cứ chứ?

Thành Hy Vọng.
Đây là tên căn cứ.
Tất cả mọi người đều gọi nơi này là thành Hy Vọng, hy vọng của nhân loại, hy vọng của các võ giả, hy vọng của mọi người.
Thành Hy Vọng nằm ngay dưới chân đám người Phương Bình.
Đây là tòa thành dùng vô số máu tươi đắp thành một thành phố nhỏ, hoặc nên gọi là thị trấn quân sự.
Dài hơn 5000 mét, rộng hơn 4000 mét, hơn 20 triệu mét vuông, hơn 20 kilomet vuông.
Trên thực tế, nơi này cũng không chênh lệch với diện tích Ma Đô Võ Đại là bao nhiêu.
Ở đây, binh lực thường trú hơn 50.000 người, lúc có chiến tranh, binh lực ngoại viện sẽ vào tạm trú, vượt qua 100.000 người, một phần lực lượng đóng quân ở thành nhỏ bên ngoài.
Phía trước và bên cạnh thành Hy Vọng đều có quân đồn, ở quân đồn cũng có binh lực.
Thành Hy Vọng có cổng chính ở hướng Bắc, ra khỏi cửa bắc, đi thẳng một mạch về trước, không đi vòng, đi hơn 80km chính là thành Thiên Môn.
Mà cứ điểm quân đồn của nhân loại chỉ hạn chế trong bán kính 10km, có lúc sẽ tiến hành quét dọn định kỳ sinh vật và nhân loại địa quật trong bán kính 30km.
Ra khỏi 30km, đó chính là địa bàn của thành Thiên Môn.
...
Trong thành nhỏ, bố cục rất đơn giản, kiến trúc cũng rất đơn giản.
Thị trấn quân sự này tồn tại chủ yếu phục vụ cho chiến tranh.
Không có nhà cao tầng, chỉ có từng căn nhà được dựng thành từ những tảng đá lớn, hoặc từ kim loại, đều là kiến trúc thấp bé, ở ba phương hướng khác cũng có quân doanh, nhưng không nhiều như phía bắc.
Các võ giả sau khi tiến vào được thống nhất sắp xếp đến con đường ở giữa trấn, nơi này đã được quy hoạch thành mấy cái tiểu khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận