Toàn Cầu Cao Võ

Chương 772: Nên Tìm Nơi Nương Tựa (2)

Phương Bình ngược lại chẳng thèm để ý hắn ta nói gì, lại ngắt lời Ngô Xuyên: "Ngô sư huynh, ngài xem, ta đã phá hủy được một nửa vương thành, có phải chính phủ ít nhất cũng nên khen thưởng ta vài tỉ? Hoặc hơn 10 tỉ chăng?"
Ngô Xuyên chớp mắt câm miệng.
Triệu Hưng Võ buồn cười nói: "Có lẽ không dễ, nhưng tầm hơn mười triệu thì..."
Phương Bình cũng không phí lời, hắn thả túi da thú xuống trước mặt, mở túi ra rồi xoa bóp vai, làu bàu nói: "Vác đi mệt thấy mồ, chẳng qua chỉ là đồ vật đáng giá vài tỉ, hơn nữa cũng rất nặng."
Lý Hàn Tùng đứng cạnh cảm thấy hơi xấu hổ đỏ mặt, có cần thiết nói thẳng ra vậy không?
Rõ ràng đang nói hắn không lọt mắt chút ít tiền khen thưởng ấy.
Nét mặt già nua của Ngô Xuyên và Triệu Hưng Võ cứng lại, nhóc con, ngươi chắc chắn bọn ta sẽ không cướp của ngươi?
Hai người này còn chưa kịp hé răng, Phương Bình đã đấm ra một quyền, đánh bàn tay vừa lén lút thò ra kia xuống đất, sắc mặt đen kịt như đêm ba mươi, Tần Phượng Thanh không bị điên chứ? Mình chỉ nói một chút như thế mà thôi, chẳng lẽ mình lại chê nặng nhẹ?
Tần Phượng Thanh im lặng không lên tiếng, thu tay về, ta chỉ muốn nhìn mà thôi, đậu xanh nhà ngươi, nói đánh người là đánh người, quá hẹp hòi.
Dựa vào cơ hội này, Ngô Xuyên cũng bỏ qua đề tài này, hắn trầm ngâm nói: "Như vậy có nghĩa trong thời gian ngắn sắp tới, thành Cự Liễu chưa chắc sẽ ra tay rồi.
Thế này đi, sáng ngày mốt đường nối sẽ ổn định lại lần ba, Phương Bình, nhóm các ngươi về trước đi."
Phương Bình vội vã cười nói: "Sư huynh đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta không sao cả, còn có thể tiếp tục chinh chiến."
Ngô Xuyên ho nhẹ, Chu Định Quốc bên cạnh rầu rĩ nói: "Chuyện này… Các ngươi vẫn nên đi về trước đi, hiện tại thành Cự Liễu chưa chắc đã tiếp tục ra tay, nhưng nếu các ngươi vẫn ở đây, vậy thì.., thì… dễ khiến đối phương nổi giận lắm…"
Ngươi đã phá hủy cả một nửa vương thành của người ta, bây giờ còn lảng vảng ở đây, nói không chừng đám cấp chín kia nhìn thấy, tâm tình không vui, có liều mạng cũng phải đến tiêu diệt các ngươi, như vậy chẳng phải tăng thêm phiền phức hay sao.
Đương nhiên, nói ra lời này sẽ hơi đả kích người nghe.
Phương Bình cạn lời, ơ ơ, thế là muốn đuổi người rồi?
Tần Phượng Thanh cũng không cam lòng, lập tức nói: "Chuyện này không có liên quan gì với ta, Phương Bình trở về là được."
"Ngươi không phải vừa nói ngươi diệt vài tòa thành nhỏ ở gần vương thành sao?"
Ngô Xuyên dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút nói: "Các ngươi vẫn nên về trước đi, cũng không phải phủ định công lao của các ngươi, nhưng ở lại đây thực sự không an toàn. Một khi cấp chín đột kích, bọn ta lo đánh nhau sẽ rất khó có thể bảo vệ các ngươi.
Hơn nữa, trùng hợp là hai người Tổng đốc Trương và hiệu trưởng Lưu cũng bị thương rất nặng, lần này sẽ cùng trở về với các ngươi.
Thế cuộc Nam Giang địa quật khá hơn một chút so với những gì chúng ta dự liệu, nếu như có thể duy trì được cục diện bây giờ, cũng có thể cho chúng ta càng nhiều thời gian chuẩn bị."
Sắc mặt Ngô Xuyên trịnh trọng hơn, nói: "Không thể chọc điên cường giả địa quật đến mức liều mạng được. Thực ra, nếu muốn diệt thành Cự Liễu, Hoa Quốc đương nhiên có thực lực này. Nhưng một khi như vậy, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, các thành khác ở Nam Giang địa quật tất nhiên sẽ hung ác phản kích!"
Phương Bình im lặng, lát sau hừ nhẹ nói: "Đã biết, nói chung, địa quật có thể giết người của chúng ta, tiêu diệt cường giả của chúng ta, nhưng chúng ta lại chỉ có thể kìm nén, nhẫn nhịn.
Dù có thể tiêu diệt đối phương cũng không thể toàn lực ứng phó, phải biết lấy đại cục làm trọng!
Đại cục, đại cục chính là hy sinh một số người để thành toàn cho nhân loại sao!
Loại đại cục kiểu này có thể khiến người phát điên đấy!
Lần này chúng ta hy sinh nhiều người như vậy…"
Ngô Xuyên im lặng không nói, ánh mắt Triệu Hưng Võ âm u, Chu Định Quốc nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Tất cả những gì ngươi nói, bọn ta đều hiểu, cũng bị cảm động lây!
Nhưng đại sự như thế, chúng ta chỉ đành dựa theo quy tắc mà làm!
Đúng vậy, hiện tại, chúng ta có thể diệt mấy tòa thành, thậm chí diệt một hai địa quật cũng có thể, cũng rất hả giận!
Nhưng sau này thì sao đây?
Chúng ta chỉ có thể nhịn, chỉ có thể chờ đợi, mà bây giờ nhìn lại, tất cả đều đáng giá!
Nhìn đi, cường giả đời mới này đang lớn mạnh từng ngày!
Số lượng võ giả cấp bảy trở lên đang ngày càng tăng nhanh, ngày càng có nhiều thiên tài xuất hiện, nhân loại chúng ta cần thời gian!
Phương Bình, ngươi là hội trưởng hội võ đạo Ma Đô Võ Đại, cũng không phải là võ giả xã hồ bình thường, có những lúc, khi ngươi nói ngươi ghét đại cục, cũng là lúc ngươi nên cân nhắc lại!
Hôm nay, những người hy sinh chỉ là các võ giả già lớn tuổi.
Nhưng một khi nổ ra chiến tranh toàn diện, mấy ngàn học sinh Ma Võ e là đều bị gọi đi xuống địa quật tác chiến, sẽ có vô số người mất mạng.
Ngươi nói thử xem, nếu để cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Phương Bình không nói nữa.
Mấy người khác cũng không ai nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Vương Kim Dương nhẹ giọng nói: "Tư lệnh Chu, Tổng đốc…"
Chu Định Quốc nhìn Vương Kim Dương một cái, trầm giọng nói: "Hiệu trưởng Trần và Giám đốc Chu đã hy sinh… Bọn họ tự bạo, không còn hài cốt, xin lỗi. Tổng đốc Trương và hiệu trưởng Lưu bị thương không nhẹ, hiện tại đang dưỡng thương, chờ đường nối ổn định lại, các ngươi cùng nhau trở lại."
Vương Kim Dương nắm chặt nắm đấm, một lát sau, trầm giọng nói: "Đã rõ."
Mọi người lại rơi vào yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Tần Phượng Thanh lại lười biếng nói: "Còn chưa nói đến chuyện khen thưởng đó. Tư lệnh Chu, chỉ với công lao của ta, công lao lớn như vậy, khen thưởng cái gì tạm không nhắc đến, nhưng công huân Quân đội cũng phải có chứ. Cho ta làm tướng quân chắc không khó chứ ạ?"
Sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, cũng phải nên tìm nơi tìm chỗ chứ.
Chu Định Quốc nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lát sau mới nói: "Nếu tạm giữ chức thì có lẽ có thể giữ chức Đô thống…"
"Tạm giữ chức? Ý ta không phải vậy, ý ta là chức vụ chính thức cơ..."
Chu Định Quốc hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: "Quân bộ tạm thời không thiếu người."
Lời này giả dối không biên giới rồi!
Quân bộ xưa nay làm gì có lúc nào thiếu người!
Nhưng tên nhóc Tần Phượng Thanh này lại muốn nhậm chức tướng quân chính thức, điều này có nghĩa là, hắn muốn điều binh khiển tướng!
Đùa gì thế!
Cho ngươi một chức quân hàm, để ngươi tự do lang bạt, Quân bộ sẽ không có ý kiến.
Nhưng để Tần Phượng Thanh dẫn binh, thậm chí là trấn thủ một phương, Chu Định Quốc hơi sợ, hắn sợ để Tần Phượng Thanh dẫn binh, vài ngày sau sẽ không còn một mống.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh chớp mắt biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn về phía Ngô Xuyên, nở nụ cười tươi nói: "Ngô sư huynh, Trấn Thủ Phủ có thiếu người không?"
Ngô Xuyên khẽ cười nói: "Nếu ngươi muốn đến Trấn Thủ phủ, ta lúc nào cũng hoan nghênh, chỉ là… Trấn Thủ Phủ hiện nay chỉ thiếu sứ thủ thành…"
Tần Phượng Thanh lập tức nhướng mày, không đủ thành ý!
Cái gọi là sứ thủ thành cũng tương tự với vị võ giả cấp sáu thủ thành quanh năm suốt tháng ở trụ sở địa quật Ma Võ, đóng quân tại một nơi.
Không có binh lính, không có thực quyền, chỉ là nhân vật đảm nhiệm các công việc tay chân.
Tần Phượng Thanh như hắn chẳng lẽ lại chỉ biết làm loại chuyện này thôi sao?
Nhưng mà… Cũng không phải không thể cân nhắc.
Tần Phượng Thanh hơi trầm ngâm, Ngô Xuyên lại nói: "Đương nhiên, không thể tự ý rời khỏi vị trí. Nhậm chức không phải chuyện đùa, nếu tự ý rời khỏi vị trí, Trấn Thủ Phủ cũng có quân pháp.
Tuy nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn tạm giữ chức tại Trấn Thủ Phủ, cũng có thể hành động một mình."
Tần Phượng Thanh thực sự nhịn không được nói: "Đàn anh đàn chị trước tốt nghiệp khi đến Quân bộ hoặc Trấn Thủ Phủ đều là tướng quân điều binh, ta cũng không kém cỏi hơn bọn họ, vì sao chỉ được tạm giữ chức?"
Cũng không phải nhất định dẫn binh mới được, nhưng ít nhất cũng phải cho mình chút cảm giác được coi trọng chứ!
Hiện tại, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm giác được xem trọng nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận