Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1402

Ngô Xuyên tiếp tục giải thích: “Bọn họ đã bằng lòng cố thủ, mấy vị tuyệt đỉnh cũng không ép bọn họ, nhưng thời điểm Tư lệnh Lý và Bộ trưởng Trương nhậm chức, bọn họ đã làm chuyện lớn, ép những tông phái này di chuyển, di chuyển đến mấy chỗ gần cửa vào địa quật tương đối nguy hiểm.
Đã không bằng lòng tiến vào địa quật, thì những người này phải canh giữ ở cửa đường nối...
Những lão già không bằng lòng nhưng người trẻ tuổi thì khác. Nhìn võ giả khắp nơi tiến vào địa quật, mấy năm này, những võ giả trẻ tuổi của tông phái kia cũng bắt đầu lần lượt tiến vào. Bằng không, không có tài nguyên, không có chiến đấu, tông phái càng ngày càng suy yếu."
Phương Bình nghe xong, có vẻ hơi tiếc nuối nói: "Không có võ giả cổ đại sao, ta còn tưởng rằng tông phái sẽ có một số người cổ đại chứ..."
Một hai trăm năm cũng coi như đã già, nhưng mà những người này đúng là không tính quá cổ xưa.
"Vậy có nhiều những cường giả như vậy không?"
"Cũng không nhiều, mấy chục cao cấp thôi." Ngô Xuyên có chút tiếc hận nói: "Ở thời đại đó, những người này không dễ gì tu luyện tới trình độ đó, hầu hết bọn họ đều chưa đi vào địa quật.
Những người này, đều là những người kiệt xuất nhất mấy thời đại. Đáng tiếc, nếu như tiến vào địa quật chinh chiến, cũng có thể sinh ra tuyệt đỉnh. Bây giờ tuổi già sức yếu, trừ khi đến cấp tám, chứ cấp bảy trở xuống, sức chiến đấu đều có dấu hiệu tụt dốc...
Nhưng nói ra thì có lẽ những võ giả tông phái này mới là võ giả chúng ta hướng tới. Tập võ chính là vì hun đúc tình cảm, du ngoạn hồng trần..."
Phương Bình xem thường nói: "Nguy cơ còn chưa diệt, lúc này hun đúc tình cảm, du ngoạn hồng trần, vậy thì không phải võ giả. Những bô lão này chẳng khác nào bù nhìn, dù sao ta cũng không để vào mắt."
Mỗi thời đại đều có một số người trổ hết tài năng, dẫn dắt thời đại. Những nhân vật có ảnh hưởng này, dẫn dắt hướng đi của nhân vật thời đại.
Giống Lý Chấn, Trương Đào, khi những người này nổi lên, võ giả Hoa Quốc dần dần từ phòng thủ đi đến phản kích.
Trước khi mấy người Lý Chấn vùng dậy, có phòng thủ, nhưng phản kích rất ít.
Nhưng sau khi mấy người Lý Chấn xuất hiện, một số chính sách Hoa Quốc lập tức thay đổi, bắt đầu chủ động khởi xướng chiến tranh, đây chính là thay đổi, tất cả đều có liên quan đến phong cách của những cường giả này.
Những bô lão kia tập võ chính là du ngoạn hồng trần, cái này cũng dẫn đến hầu hết võ giả thời đại đó đều có tính cách này.
...
Sau khi trò chuyện một hồi, cái gì nên hiểu Phương Bình đều đã hiểu.
Hai người Điền Mục và Ngô Xuyên đều không nhắc lại những điều này, mà tiến vào dưới mặt đất, đi xem mỏ quặng.
Những cấp chín ít trải nghiệm này còn chưa từng gặp qua mỏ khổng lồ vương thành, nhà quê mới lên phố, đương nhiên phải nhìn xem. Ngô Khuê Sơn đi cùng, thuận tiện âm thầm khoe khoang một chút, chưa có trải nghiệm chứ gì, he he?
...
Trận đại chiến này kéo dài ba ngày, công việc sau cuộc chiến kéo dài không ít thời gian.
Vơ vét chiến lợi phẩm, vận chuyển vật chất, đào khoáng, quét dọn chiến trường...
Trương Đào không ở lại địa quật quá lâu, sau khi chuyển trung tâm mỏ khoáng đi, ông lập tức rời khỏi địa quật.
Thanh Lang Vương đã nhiều lần dùng lực lượng tinh thần cảnh cáo ông, Trương Đào còn không đi, hắn sẽ không khách khí. Mặc dù Chiến Vương còn trấn thủ ở Ngự Hải Sơn, nhưng Chiến Vương cũng phải về khu vực của mình phòng thủ, không ở được lâu.
Sau khi Trương Đào rời đi, Ma Võ cũng bắt đầu để thương binh, kẻ yếu rút lui.
Những người khác, bao gồm Phương Bình, đều phải tiến vào dưới mặt đất đào khoáng, đào mỏ quặng phía ngoài đi.
Ngô Xuyên và Điền mục không rời đi, mà phụ trách trấn thủ bên này, để phòng xảy ra biến cố bất ngờ.
Đội ngũ vận chuyển mỏ quặng cấp thấp, nườm nượp đi lại giữa hai thành, quả là cảnh tượng hiếm có.
Giảo Vương Lâm đã hoàn toàn trở thành quá khứ, đội ngũ trực tiếp mở ra đường đi ở Giảo Vương Lâm. Các đồng tộc của Giảo cũng sớm chạy tứ tán bốn phía, không biết đi đâu.
...
Cùng lúc đó, tin tức Ma Võ tiêu diệt thành Thiên Môn đã truyền về Hoa Quốc, truyền về thế giới loài người.
Tông sư xôn xao.
Sau khi xôn xao thì chấn động và vui vẻ.
Ma Võ tiêu diệt một tòa vương thành, tăng rất nhiều sĩ khí cho võ giả nhân loại.
Trong trường Ma Võ, các lão sư và học sinh ở lại giữ trường cũng là reo hò ầm ĩ, mấy người Trần Chấn Hoa vội vàng đi khu nghĩa trang phía Nam và phòng lịch sử cáo tế.
Kẻ thù mấy chục năm đã hoàn toàn bị tiêu diệt, chuyện lớn như vậy, đủ để an ủi anh linh những người đã hy sinh.
Lúc này, không ít cường giả lần nữa lao tới Ma Đô, đợi Ma Võ trở về.

Buổi tối ngày 17 tháng 8, Trương Đào rời khỏi địa quật.
Ông không đi đường nối, mà triển khai toàn bộ uy thế, một đường hoành hành, đi Ngự Hải Sơn. Lão Trương thích làm những chuyện như này nên có cơ hội lập tức hù dọa người ta một chút.
Cường giả tuyệt đỉnh vô cùng mạnh mẽ, dù ông không đả thương người, nhưng phóng thích uy thế, trong thời gian ngắn, mấy người Phương Bình chắc là an toàn.
Lúc này, chỉ sợ không ai dám tập kích.
Mà lần này, Ma Võ mất mấy ngày để quét dọn chiến trường.
...
Mãi tận đến ngày 20 tháng 8, mới thu được gần hết chiến lợi phẩm. Dù vậy, còn khá nhiều chỗ trong nội thành chưa được dọn dẹp.
Vương thành lớn như vậy, lúc này hết sức tiêu điều.
Từ trên phủ thành chủ nhìn xuống, ngoài phủ thành chủ là một quảng trường lót tinh thạch rộng lớn, đây cũng là nơi đại quân thành Thiên Môn từng tập trung.
Giờ đây trên quảng trường lót tinh thạch rộng lớn, thầy trò Ma Võ tụ hội.
Ngô Khuê Sơn khí thế dâng trào, ông nói rất nhiều so với lúc xuất chinh, lớn tiếng nói: "Ngày 15 tháng 8, Ma Võ xuống địa quật. Ngày 17 tháng 8, tiêu diệt thành Thiên Môn.
Trận chiến này, chém hai cấp chín, hai cấp tám, chín cấp bảy. Giết chết 897 võ giả trung cấp, và hơn mười nghìn võ giả cấp thấp.
Hơn 100 nghìn đại quân thành Thiên Môn tử thương hơn phân nửa, tiêu diệt 90% võ giả..."
Sau khi tuyên dương công lao, Ngô Khuê Sơn bắt đầu nói đến thu hoạch.
"Trận chiến này, chúng ta thu hoạch được gần 20 tấn khoáng năng lượng cao cấp.
Hơn 50 tấn khoáng năng lượng sơ trung cấp, dưới mặt đất còn có rất nhiều khoáng năng lượng sơ trung cấp, nhưng không có thời gian đi khai thác.
Thu được hơn 8000 bộ áo giáp, hơn 40 nghìn binh khí kim loại.
Quả năng lượng không đếm xuể, dược liệu không đếm xuể...
Dựa theo thống kê, kiểm kê, trận chiến này thu hoạch vượt qua 10 ngàn tỷ."
Số liệu này còn nhiều hơn tính toán trước đó của Phương Bình.
Vương thành lớn như vậy, dân số lên đến mấy triệu người, nhiều đồ vật lắm. Khi cư dân vương thành bỏ trốn, có nhiều thứ không mang đi được.
"Dựa theo chính sách trước đó của trường học, giết võ giả cấp một được 5 điểm chiến công.
Cấp hai, 10 điểm.
Cấp ba, 30 điểm.
Cấp bốn, 100 điểm.
Cấp năm, 1.000 điểm.
Cấp sáu, dưới tinh huyết hợp nhất, 10.000 điểm.
Tinh huyết hợp nhất, 50.000 điểm..."
Ngô Khuê Sơn không nói đến cấp cao, vì không cần phải vậy, đối chiến với cấp cao là chuyện của Tông sư, làm lãnh đạo trường học, không cần tính toán những chiến công này.
Nói đến đây, Ngô Khuê Sơn lại cao giọng nói: "Điểm cống hiến chỉ xét theo số lượng giết địch và phẩm cấp. Lần này, tất cả chiến lợi phẩm sung công, không cho phép thầy trò giấu làm của riêng.
Sau cuộc chiến, Ma Võ sẽ cho phép đổi chiến công. Mấy ngày nay, chúng ta cũng đang thống kê chiến công của mọi người, khi quay lại Ma Võ, sẽ lập hệ thống đổi chiến công ở trên website Viễn Phương. Sau khi trở về, mọi người có thể tiến hành đổi lấy thứ mình cần."
Phương Bình bên cạnh cười tiếp lời: "Một điểm chiến công có giá trị tương đương một điểm thưởng, tiêu diệt một vị cấp sáu giá trị khoảng 100 triệu. Tiêu diệt tinh huyết hợp nhất, đó chính là 500 triệu.
Đương nhiên, cứ tính như vậy, trường học sẽ còn thừa rất nhiều thu hoạch, những thu hoạch này sẽ cho vào sổ sách công.
Hơn một năm nay, trường học chi tiêu quá nhiều, từ đầu đến cuối tiêu phí nhiều vô kể. kho của nhà trường cũng không thể để không còn một xu.
Mặt khác, lần này mấy người tướng quân Đỗ Hồng của Quân bộ viện trợ Ma Võ tử thương nghiêm trọng, anh em quân bộ đã hy sinh tính mạng vì chúng ta, Ma Võ chúng ta cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa.
Chiến công của bọn họ sẽ được tính gấp đôi so với thầy trò Ma Võ, lão sư và các bạn học có ý kiến gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận