Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2420: Trảm Đạo (3)

Trương Đào tiến lên trước một bước, ánh mắt quyết tâm, quát khẽ: "Cơ Mệnh, người muốn giết ta? Vậy thì tới đi!"
Mệnh Vương bật cười lớn. Cũng được, đây mới là lựa chọn tốt nhất. Đang cười, Mệnh Vương bỗng có chút bất an, che ngực, tiếng cười dần dần thu lại, hơi nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy... không thoải mái! Nói đùa gì thế, mình là cường giả cấp Đế Tôn, có thể sinh bệnh ư?
Ánh mắt Trương Đào sáng lên, xảy ra chuyện gì? Lão già này xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là đại đạo nối tiếp có vấn đề?
"Co Mệnh, nạp mạng đi! Hôm nay ta độc chiến Cơ Mệnh, không ai được xen vào!"
Trương Đào hét lớn, cầm huyết đao trong tay, nhanh chóng ra tay. Có lợi không chiếm là đồ ngu, thừa dịp đối phương bệnh đòi mạng đối phương rồi tính. Mệnh Vương nhíu mày, muốn điều tra một chút, nhưng lúc này dù Trương Đào trọng thương, lão cũng không thể coi thường, đành phải dốc sức nghênh chiến.
Cùng lúc đó, trên đại đạo. Bóng dáng của Kỳ Huyễn Vũ thật sự xuất hiện. Phương Bình hơi kinh ngạc, Kỳ Huyễn Vũ hình như cũng có chút mờ mịt. Ngay khi Kỳ Huyễn Vũ xuất hiện, đại đạo Mệnh Vương nối vào hình như có tiếng nổ, khiến Phương Bình giật nảy mình, sợ Mệnh Vương xuất hiện lúc này. May mà không có.
"Kỳ Huyễn Vũ?"
Phương Bình gọi một tiếng, bóng mờ không hề dao động. Phương Bình nghĩ một chút, vội nói: "Cơ Dao bị giết rồi, Cơ Hồng bị giết rồi, vì rửa sạch sỉ nhục, Mệnh Vương đã giết toàn bộ bọn họ, ta rất muốn nhưng không bảo vệ được, đạo của người bị Mệnh Vương nối vào đạo của lão, sau khi thành Đế, Mệnh Vương quá mạnh mẽ!"
Bóng mờ hơi dao động, hình như có chút phản ứng.
"Thật đó, bây giờ muốn báo thù, cách duy nhất chính là chặt đứt con đường mà Mệnh Vương kế tục. Chính người không thể làm chủ đạo của mình, mà lại bị Mệnh Vương lợi dụng thành vũ khí giết người, còn giết con và cháu gái của ngươi... Kỳ Huyễn Vũ, người chết cam tâm sao?"
"Trước khi chết, chính người cũng không bằng lòng chịu thua, còn muốn bảo vệ cháu gái của ngươi, bây giờ thì sao? Bây giờ, chính người thành hung thủ giết cháu gái người..."
Lúc này, Kỳ Huyễn Vũ đột ngột mở mắt. Bóng mờ có vẻ như trở nên chân thật.
"Dao... Nhi... chết... rồi"
"Đúng!"
Bóng mờ Kỳ Huyễn Vũ chấn động một cái, rất lâu trước kia, khi hắn đã mất hi vọng với tương lai, một tiếng "ông nội"
đã khiến hắn lại tràn đầy hi vọng với cuộc sống. Bây giờ... chết rồi? Chết dưới đại đạo của mình?
"Đạo... của ta..."
"Đạo... của ta... ta làm chủ!"
Bóng mờ của Kỳ Huyễn Vũ hình như chỉ có một tia tàn niệm tồn tại, ý thức có chút hỗn loạn, nhưng vẫn biểu đạt ra ý tứ. Phương Bình vội nói: "Không sai, vậy nên hãy nổ đạo của mình, sao có thể để người khác dùng!"
Giờ này, suy nghĩ duy nhất trong lòng ba người lão Vương chính là... lòng dạ Phương Bình thật hiểm độc, lúc nào cũng lừa người chết. Chuyện Phương Bình lừa người chết như thế này không phải là lần đầu tiên. Đại đạo chấn động! Đại đạo nối tiếp chấn động theo chấn động của bóng mờ, càng ngày càng kịch liệt! Thấy thế, Phương Bình hết sức vui mừng, không ngờ mình lại làm được! Quá lợi hại! Ngay sau đó, trong tay Phương Bình xuất hiện Trảm Thần Đao, lắc người một cái, ba người lão Vương xuất hiện.
"Nhanh, các ngươi đi phá hư đạo của hắn! Ta ở đây chặt đứt đại đạo nối tiếp này!"
Phương Bình khẽ quát, mắt thấy điểm nối hai đạo xuất hiện khe hở, càng thêm vui mừng. Hắn không thể chờ Kỳ Huyễn Vũ hủy diệt đại đạo, hắn sợ chẳng mấy chốc Mệnh Vương sẽ phát hiện, nên giờ hắn phải tự ra tay chặt đứt đạo này. Ầm ầm! Đại đạo nổ tung, con đường phía trước rung động. Ba người lão Vương đều mang theo thần khí, nhanh chóng chạy về phía con đường, chờ Phương Bình xuất đao, bọn họ cũng nhanh chóng phá hoại.
"Răng rắc.."
Tiếng đứt gãy yếu ớt vang lên, Phương Bình cảm nhận được chút khác thường, cũng không chờ được nữa.
"Trảm!"
Phương Bình gầm lên, giờ này, không cần che giấu nữa, động tĩnh lớn như thế, chắc chắn Mệnh Vương đã phát hiện rồi. Hôm nay ông đây phải trảm Đế!
"Trảm!"
Lúc này, Trảm Thần Đạo trong tay Phương Bình phát ra ánh sáng chói lòa, những bóng người trong thế giới bản nguyên của hắn đồng loạt bay ra, nhập vào trường đao.
"Trảm!"
"Trảm!"
Vô số người cao giọng hò hét, chặt đứt con đường này, chặt đứt mới có hy vọng! Ầm ầm! Trường đao phá vỡ thế giới, tiếng ầm ầm vang lên! Dưới tiếng gào thét của Phương Bình, từng đao từng đao tiếp tục chém xuống. Điểm nối đại đạo rộng chừng ngàn mét vốn đã xuất hiện khe nứt, một đao hạ xuống dọc theo khe nứt, tiếng răng rắc gần như lập tức vang lên! Cùng lúc đó, trên đường phía trước, ảo ảnh Kỳ Huyễn Vũ ngưng tụ một chút, chợt nhìn về phía Phương Bình, sau đó bỗng nhiên cười khổ nói: "Lão phu đã chết rồi, mà còn bị người tính kế... chậc!"
Dứt lời, khẽ lắc đầu, nhìn con đường đã tróc ra, nhìn thân thể Mệnh Vương vừa mới ngưng tụ đuổi tới, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi... có từng hối hận không?"
Giờ này, trong con đường, sắc mặt Mệnh Vương trắng bệch, không vội vã trừng trị Phương Bình, nhìn về phía Kỳ Huyễn Vũ, thản nhiên nói: "Chưa từng! Cường giả vô tình, người vốn tồn tại để tiếp đạo cho bản vương!"
"Thì ra vậy!"
Thở dài một tiếng, Kỳ Huyễn Vũ đi dọc theo đại đạo đã tróc đến cuối đường.
"Mệnh Vương... Điện chủ... Sư tôn... Đời này, chung quy không gọi được tiếng cha... Tạm biệt, ta từng hận ngươi... bây giờ không hận nữa..."
"Ha ha ha!"
Một tiếng cười sảng khoái truyền ra, đại đạo tróc ra nổ ầm ầm, hóa thành vô số mảnh vỡ, biến mất trong bóng tối vô tận. Tia ý thức cuối cùng của Kỳ Huyễn Vũ trên thế giới này hoàn toàn biến mất. Sắc mặt Mệnh Vương lại tái đi, chợt nhìn về phía Phương Bình, gầm lên âm thanh oán độc: "Phương Bình, bản vương và người không chết không thôi!"
Ầm ầm! Lúc này, nơi khác cũng truyền tới tiếng nổ ầm ầm. Mệnh Vương chẳng thèm quan tâm, lão chỉ muốn giết Phương Bình, giết Phương Bình! Lão vậy mà bị Phương Bình tính kế. Chặt mất đạo! Lão không cam tẦm! Lão có thể bị Võ Vương đánh bại, bị cường giả đánh bại, lão không thể nào dễ dàng tha thứ cho chuyện mình thua ở trong tay Phương Bình, thua ở trong tay sâu kiến.
"Đã sớm là không chết không thôi, vua bị cắm sừng, xem đao!"
Phương Bình gầm lên một tiếng, vung đao chém xuống, Mệnh Vương có đại đạo 8000 mét tuy mạnh, nhưng hắn có thần khí, dù sao cũng có trợ giúp! Lát nữa, chờ mấy người lão Vương trở về, liên thủ giết người.
Trong con đường bản nguyên, Mệnh Vương đối đầu với Phương Bình, người cầm thương, người cầm đao, lập tức lao vào đánh nhau. Vừa giao đấu, Phường Bình đã bại lui, ý thức thể có chút tán loạn. Nhưng Mệnh Vương bị trường đao của hắn chém vào, cơ thể cũng run lên. Không chỉ thế, vào lúc này, cơ thể Mệnh Vương run lên bần bật, đại đạo chấn động. Cũng không phải là mấy người lão Vương làm.
"Võ Vương!"
Mệnh Vương quát khẽ, ánh mắt dữ tợn. Lúc này, hắn bị người đánh gọng kìm, bên ngoài còn đang giao đấu với Võ Vương!
"Giết người trước!"
Mệnh Vương chưa từng hận một người như thế.
Phương Bình, tên nhãi nhép không đáng chú ý này nhanh chóng nổi lên, giờ còn chặt mất đạo Đế của lão, lão không cam tẦm! Huống hồ không giết Phương Bình, con đường bản nguyên có người quấy rối, làm sao ra ngoài tác chiến? Cơ thể Mệnh Vương run rẩy dữ dội, nhưng cũng chỉ lưu lại một chút ý thức ở bên ngoài giao chiến với Trương Đào. Phương Bình đáng hận hơn Võ Vương!
"Đoạn hồn!"
Mệnh Vương đâm tới một thương, Phương Bình chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, anh thương mạnh mẽ đánh cho ý thức thể của hắn vỡ nát. Đúng lúc này, mấy người lão Vương tới.
"Có ta vô địch!"
"Vô địch!"
Đầu Sắt hét lên một tiếng, người mặc Đế Khải, nhanh chóng vọt tới, đấm ra một quyền, dù không thể rung chuyển trường thương của Mệnh Vương, nhưng cũng dùng Đế Khải chặn trường thương dâm về phía Phương Bình. Ầm ầm!
Đầu Sắt bay ngược!
Ngay sau đó, Vương Kim Dương cầm cung, giường cung bắn tên, một mũi tên bắn tới, và một tiếng, xuyên qua cánh tay Mệnh Vương. Diệu Thành Quân người thương hợp nhất, chớp mắt bay thẳng về phía đầu của lão.
"Vô địch!"
"Nhân tộc bất bại!"
Nhóm ba người như đang thôi miên bản thân, càng hô, khí thế càng mạnh. Lúc này, Phương Bình cũng bình tĩnh lại, thấy thế hét lên: "Ông đây vô địch, chưa từng thất bại, cái đồ vua đổ vỏ, ông trùm bị cắm sừng nhà ngươi, cả đời này chưa từng chiến thắng mà cũng xứng đầu với ta!"
Càng gào thét, thân thể càng ngưng tụ! Phương Bình rất vui mừng, đúng rồi, ông đây chính là vô địch, bất bại. Chưa từng bại! Còn chuyện cả đời này của hắn sống được bao nhiêu năm, gặp cường giả liền chạy... những thứ này không tính. Dù sao chưa từng thua ai! Những kẻ địch mạnh mẽ ngày xưa chẳng phải đều bị hắn tiêu diệt rồi sao? Từ chủ thành Thiên Môn đến địa quật Ma Đô, đến bây giờ... ông đây đã giết người vô số, đồ vô dụng Mệnh Vương người có thể so sánh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận