Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1073

Bóng tối kéo dài rất lâu.
Phương Bình không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, hôn mê bao lâu.
Đến khi tỉnh lại, bầu trời vẫn còn sáng.
Không biết là đã qua ngày mới hay mình mê man không lâu.
"Tỉnh rồi?"
Bên cạnh vang lên giọng nói khàn khàn của Vương Kim Dương.
Phương Bình mở mắt... Lúc này hắn mới cảm nhận được cơn đau thắt khiến người không muốn sống, trên người không chỗ nào không đau, hắn gào lên: "Trên người thành chủ thành Sắc Vi vó tinh hoa sinh mệnh... sao không cho ta dùng!"
Quá đau đớn!
Đầu muốn nổ tung, thân thể muốn nổ tung, nói chung, đau đến mức Phương Bình muốn lăn lăn dưới đất.
Vương Kim Dương bất đắc dĩ nói: "Không phá được nhục thân, không lấy được tinh hoa sinh mệnh."
Lời này vô cùng chua chát.
Hắn thật không đánh thủng được!
Trong tất cả cấp chín, chỉ có cơ thể của Sắc Vi Vương còn hoàn chỉnh, hơn nữa vẫn luôn tràn trề sức sống.
Trạng thái khỏe mạnh không yếu, thứ duy nhất yếu đi chính là lực lượng tinh thần bị tiêu diệt.
Sau khi chữa thương, Vương Kim Dương đã là võ giả đỉnh cấp năm, nhưng dù hắn là đỉnh cấp năm, cầm lấy thần binh, đứng chém nửa ngày cũng không phá được phòng ngự nhục thân cơ bản của Sắc Vi Vương.
Chém không được nhục thân, làm sao lấy được tinh hoa sinh mệnh?
Nghe vậy, Phương Bình hơi sửng sốt, cố nét đau đớn nói: "Không phá được nhục thân?"
"Chứ sao nữa!"
Vương Kim Dương vô lực nói: "Ta không có lực lượng thiên địa, dùng lực lượng khí huyết phá nhục thân của cấp chín, ngươi cảm thấy ta làm được sao? Hơn nữa, chỗ này tiêu hao khí huyết rồi không bù lại được, ta không dám hao hết, không phá được ta cũng không thử tiếp nữa.
Cũng may, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
Phương Bình lúc này cuối cùng cũng nhớ được mục đích bọn họ vào địa quật, lập tức nói: "Trương lão sư..."
Vương Kim Dương khẽ thở dài: "Tìm được, nhưng đều hôn mê hết rồi, 6 người, nhưng chết 4 người rồi. Chỉ có lão sư ta và một vị cấp sáu khác còn sống, nhìn không quen, nhưng lực lượng tinh thần bị thương nặng... Có lẽ là khó mà khôi phục lại."
Nói xong, Vương Kim Dương khẽ cắn răng, thấp giọng nói: "Phương Bình... Ta biết lúc trước Lý lão sư từng bị cấp chín tổn thương lực lượng tinh thần, sau đó không thể khôi phục, nhưng nhờ có ngươi nên mới có thể khôi phục, nếu như... nếu như..."
Vương Kim Dương không tiện nói tiếp!
Nếu như thương thế lão sư hắn giống Lý Trường Sinh, vậy thì lượng tinh hoa sinh mệnh cần tiêu hao sẽ không nhỏ, hơn nữa, không hẳn có thể được.
Lúc trước lão Lý chân chính phá đi rồi dựng lại, lực lượng tinh thần khôi phục lại là nhờ tinh hoa sinh mệnh hay có nguyên nhân khác, không ai xác định được.
Nếu muốn Trương Thanh Nam cũng làm như vậy thì hoàn toàn vô căn cứ, xác suất tử vong càng lớn, bởi Trương Thanh Nam không có nửa kim thân.
Cho nên, sử dụng nhiều tinh hoa sinh mệnh chưa chắc đã có tác dụng.
Mà tinh hoa sinh mệnh hiện tại vẫn còn trong cơ thể cường giả cấp chín, rốt cuộc còn lại bao nhiêu cũng không ai biết.
Mà những thứ này đều là của Phương Bình.
Vương Kim Dương không muốn chiếm đoạt, hắn cũng không phải loại người này.
Nếu hắn muốn, có lẽ trong lúc Phương Bình ngất đi, hắn mới chính là người chiến thắng cuối cùng.
Phương Bình vỗ vỗ cái đầu hơi nát của mình, hữu khí vô lực nói: "cái này tính sau đi, ta sắp chết rồi, nếu Trương lão sư chỉ bị tổn thương lực lượng tinh thần, vậy trước hết đừng động, nghĩ cách cứu sống ta rồi tính tiếp."
Nói xong, Phương Bình giãy giụa đứng lên, nhìn quanh một lượt, nhăn lông mày nói: "Sao còn đang ở chỗ này?"
"Ngươi còn hỏi, đừng nói, tuyệt đối đừng rời khỏi nơi này! Bởi vì nơi này đã xảy ra đại chiến, cấp chín rất nhiều, hơn nữa trước đó công kích phong cấm nhiều lần khiến phong cấm phản kích nhiều lần, cho nên nhất thời, yêu thú yêu thực không dám lại đây, những nơi khác... đều là yêu thú yêu thực, ra đã ra ngoài nhìn thử, số lượng nhiều lắm luôn."
Vương Kim Dương cũng rất bất đắc dĩ, hắn định dẫn người rời đi, kết quả không đi được bao xa đã bị dọa trở về.
Chỗ này, quá nguy hiểm rồi!
Phương Bình không nói nữa, nhìn xung quanh một lần, nhìn thấy cách đó không xa có một đống xương màu vàng chồng lên nhau, hỏi: "Còn ai sống không?"
Vương Kim Dương lắc đầu nói: "Không biết, lực lượng tinh thần của ta không thể phóng ra ngoài nên không xác định được những người này đã chết hay chưa.
Dù chưa chết ta cũng không làm gì được bọn họ. Không có lực lượng tinh thần áp chế, ta không diệt được những người này, dù là xác di động cũng vậy."
Lời này, lại khiến lòng hắn xót xa.
Không phá được nhục thân của cấp chín thì thôi, ngay cả xương cốt cấp tám hắn cũng không chém đứt được.
Nếu toàn lực bộc phát không hẳn không thể đánh tan được một bộ xương. Nhưng hủy được một bộ xương, hắn đại khái cũng hao hết khí huyết rồi.
Nói xong, Vương Kim Dương nghiêm túc hỏi: "Ngươi giết luôn người của thành Trấn Tinh rồi hả?"
Phương Bình vô tội nói: "Đừng vu oan cho ta nha, ta là loại người vậy sao? Bọn họ tự đánh nhau đến chết, không liên quan đến ta. Sau đó ta thấy bọn họ chết rồi, hơn nữa ta cũng không khống chế được phương hướng phong cấm phản kích, bởi nó phản kích bao trùm mọi nơi được không.
Nếu còn người có sức phản kích, ta sẽ bị ngộ sát đó... Nên ta cũng không có cách nào, chuyện này ta không khống chế được.
Lúc đó, bọn họ không chết thì người nằm đó bây giờ là ta rồi."
Vương Kim Dương nhíu mày nói: "Ta biết, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài... E là thành Trấn Tinh sẽ không bỏ qua đâu!"
Phương Bình cũng hơi đau đầu nói: "Vậy cũng hết cách rồi, chuyện đã như vậy, ta có thể làm sao?"
Nói xong, Phương Bình lắc đầu nói: "Mặc kệ, ta kiểm tra xem có người sống không đã."
Nói xong, Phương Bình đi lên phía trước, bắt đầu khởi động không gian chứa đồ.
Một số khung xương màu vàng, bao gồm cả thi thể của Sắc Vi Vương đều bị thu vào không gian chứa đồ.
Nhưng trong lòng đất... còn lại vài bộ xương.
"Ồ... Thật không chết... Vậy mà chưa chết luôn... Mấy người này sống dai dễ sợ!"
Phương Bình chấn động!
Sức sống của cường giả cấp tám cấp chín cũng quá mạnh mẽ!
Trong lòng đất còn có hai bộ xương màu vàng còn sống.
Không có Dương Đạo Hoành!
Dương Đạo Hoành thật sự chết rồi!
Thực ra Phương Bình vẫn hơi cảm thấy khó chịu, hắn không biết Dương Đạo Hoành bị mình giết chết hay đã chết trong tay Sắc Vi Vương, hay chết lúc Thanh Hồng ra tay.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Dương Đạo Hoành quả thật đã chết rồi, hài cốt đã bị Phương Bình thu vào không gian chứa đồ.
Còn hai người sống sót chính là hai vị cấp tám của thành Trấn Tinh!
Hai người này trước đó bị cấp tám vùng cấm tự bạo đánh bay ra ngoài, sau đó cũng không còn động tĩnh gì.
Tuy sau đó Phương Bình công kích phong cấm cũng có ra tay với bọn họ... khụ khụ, nhưng không mạnh tay.
Hai người này thế mà không chết!
"Lý Mặc và vị này còn sống, khó tin thiệt luôn!" Phương Bình nói xong, cũng hơi đau đầu nói: "Nhưng mà nhìn như vậy, chết hay sống cũng khó nói, bỏ họ ở đây hay mang về?
Dẫn về cũng khó mà bàn giao!"
Dương Đạo Hoành cấp chín chết rồi!
Mấy tên cấp bảy đều bị diệt sạch.
Còn lại hai cấp tám cũng bị đánh thành dáng vẻ quỷ quái này, có thể khôi phục được hay không cũng khó nói.
Nếu mang về, không sống được, không dễ bàn giao. Sống sót, cũng không dễ bàn giao.
Phương Bình đau đầu, Vương Kim Dương cũng khẽ cau mày, một lát mới nói: "Làm sao bây giờ?"
"Không biết."
Phương Bình thở dài nói: "Giết người diệt khẩu ư? Hai người này cấp tám đó, cũng coi như là chiến lực cao cấp của nhân loại rồi. Nhưng mà... Vì sao chúng ta phải giết người diệt khẩu?"
Phương Bình buồn phiền nói: "Dương đại Tông sư cũng không phải ta chơi chết."
Vương Kim Dương nhíu mày nói: "Ngươi nghĩ như vậy, nhưng bọn họ chưa chắc đã nghĩ như vậy..."
Phương Bình vuốt cằm suy nghĩ... nhưng cảm thấy cằm mình hơi cấn tay... xương bàn tay bỏ ra không vuốt cằm nữa, mở miệng nói: "Ta sắp xếp lại tình huống chút đã... Hai người này bị người nổ văng ra ngoài sau khi ta xuất hiện không lâu.
Khi đó, Dương đại Tông sư còn đang đấu với Thiết Mộc, theo lý thuyết, không ai nên nghĩ đến ta.
Nhưng mà... Nhưng mà..."
Phương Bình ngại ngùng nói: "Nhưng mà ta nói ra một câu khiến mấy người này có lẽ xem ra là người sống ở Giới Vực, ngươi nghĩ xem, nếu bọn họ biết chuyện này, liệu có thể đánh chết ta hay không?"
Vương Kim Dương đau đầu muốn phát điên lên được, cái thằng này thật là, phục ngươi luôn!
Chẳng có sức mắng hắn, Vương Kim Dương trầm giọng hỏi: "Vậy cũng không có gì, vì giữ mạng, nói mấy câu thì làm sao! Sau đó ngươi công kích phong cấm, công kích cấp chín, bọn họ có nhìn thấy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận