Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2900: Đạo Của Hòe Vương (2)

Chương 2900: Đạo Của Hòe Vương (2)Chương 2900: Đạo Của Hòe Vương (2)
"Muốn chứng đạo còn phải hỏi lão phu!" Ngô Khuê Sơn biến sắc, trong lòng thở dài một tiếng, Tô Vân Phi đến rồi! Tự mình đến!
Những người này không biết tình huống, nhưng cũng biết Hoa Tê Đạo muốn chứng đạo, đương nhiên sẽ cố hết sức ngăn cản, nếu bây giờ mình lên tiếng thì... không còn gì để nói nữa rồi.
"Tự cầu phúc đi!" Ngô Khuê Sơn thở dài một tiếng, đối diện, Cổ Xuyên biến sắc, hừ lạnh một tiếng, đánh ra một đòn!
Trường kiếm của Ngô Khuê Sơn xuất hiện giữa trời, lạnh nhạt nói: "Chiến trường cấp chín, khi nào đến phiên ngươi dính líu vào?”
"Vô liêm sỉ, lấy bốn địch mội..."
"Địa quật các ngươi không phải thường xuyên làm chuyện này sao?" Ngô Khuê Sơn lãnh đạm: "Cũng không phải lần đầu tiên, hôm nay lại cảm thấy thế là không đúng à?”
"Ngươi..."
Hai người vừa nói xong, Tô Vân Phi đã lao vào đánh nhau với Hoa Tề Đạo!
Loáng thoáng, bầu trời phía trên Hoa Tề Đạo đã hình thành bóng mờ, có đại đạo hiện ra.
Cái gì mà tinh thân võ đạo, không tôn tại!
Lúc này, bên phía địa quật, rất nhiều cường giả cấp chín cũng rục rà rục rịch, Hoa Tề Đạo quát lạnh: "Không được nhúng tay! Hôm nay bản tọa đánh giết bọn họ, chứng đạo Chân Vương, không thành tắc chết!"
Địa quật không phải rất thích làm loại chuyện này sao?
Giết Hoa Tề Đạo mới là quan trọng nhất!
"Khẩu khí không nhỏ!" Hai bên đánh nhau, năng lượng bạo phát, bao phủ phương tây.
Giờ khắc này, ba người Bắc Cung Vân vẫn chưa rút luil
Một cái đại đạo, như ẩn như hiện.
Tuy bị Tô Vân Phi đánh bị thương khắp người, nhưng Hoa Tề Đạo vẫn vững vàng, nếu chứng đạo thành công thì chính là thắng lợi!
Sau ba lượt như vậy, bóng mờ trên bầu trời của Hoa Tề Đạo ngày càng ngưng tụ!
Sắp chứng đạo rồi!
Tô Vân Phi cũng bá đạo vô cùng, ban nấy Hoa Tề Đạo không đủ tâm, không thể buộc ông toàn lực đánh một trận, bây giờ Hoa Tề Đạo mới có đủ tư cách, loáng thoáng đã chứng đạo thành công, còn chưa triệt để biến chất.
"Tô lão...
"Lão phu mạnh hơn hắn! Ban nấy hắn còn chưa đủ tư cách bức lão phu chứng đạo! Hắn bây giờ vừa vặn!"
Vào thời khắc này, Tô Vân Phi khẽ quát một tiếng, quát: "Các ngươi đi! Lão phu chiến hắn!"
Lúc này, Hoa Tề Đạo đã vượt qua giới hạn cấp chín, nhưng còn chưa đạt đến tuyệt đỉnh.
Nhưng Tô Vân Phi không những không sợ mà còn lấy làm mừng, quát to một tiếng, đâm ra một kiếm!
Loáng thoáng có dấu hiệu phá bai
Ngay vào lúc này, Hoa Tề Đạo khẽ quát một tiếng, năng lượng bộc phát, một thương quét tới, hư không nổ tung!
Hắn đang chờ cơ hội này! 600 ngàn cal mới có thể phá ba. Tuy còn chưa đạt đến mức đó, nhưng một đấm vượt 400 ngàn cal cực hạn, giết những cấp chín khác rất dễ.
Mà đây, cũng là cơ hội của hắn!
Chứng đạo tuyệt đỉnh, kế thừa tên gọi Kiếm Vương!
Tô gia lão tổ chết trận, người nhà họ Tô đã từng nói, trong vòng nửa năm, nhất định phải lấy lại vinh quang của Kiếm Vương, chính là hôm nay!
Hoa Tề Đạo là đối tượng thích hợp nhất!
Tô Vân Phi đã tích lũy 300 năm, cơ sở hùng hậu hơn Hoa Tề Đạo nhiều lắm, chứng đạo thành công, ai giết ai cũng khó nói!
Ngay khi Phương Bình rời đi, ông đã có xu thế thăng cấp, nhưng đều thiếu một chút.
Bây giờ... cơ hội tới rồi!
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, giữa không trung, một bóng người nhanh chóng thành hình!
Một người cầm thương, một người cầm kiếm.
Ngay sau đó, Tô Vân Phi quát to, đâm ra một nhát kiếm, âm âm!
Hư không nổ tung, phá vỡ ba tâng không gian!
Trong chớp mắt hai người giao thủ, uy lực đánh vỡ ba tầng không gian.
Hoa Tề Đạo rút lui một bước, Tô Vân Phi đắc thế không tha người, lại tiếp tục chém ra một kiếm!
Hai người đều chứng đạo một nửa, nhưng sức chiến đấu của ông mạnh hơn Hoa Tề Đạo.
Hoa Tề Đạo liên tục bại lui, phía sau, Cổ Xuyên quát to một tiếng, lại ra tay!
Gần đủ rồi, sau khi Hoa Tề Đạo trở lại, chờ biến chất một phen là đủ rồi!
Không cần phải chém giết với Tô Vân Phi nữa.
Phía sau, Ngô Khuê Sơn thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất, hai bên đều chứng đạo thành công, kết quả cũng không tệ, nhưng diễn thì vẫn phải diễn tiếp.
Ngô Khuê Sơn cũng ngự không bay lên, chớp mắt lao về phía Cổ Xuyên, khẽ quát: "Thật là to gan, liên tiếp phá hoại quy tắc, muốn chết sao?"
Cổ Xuyên mới vừa nổi giận, tiếng kiếm đã vang lên bên tai!
Xì xì! Đầu bị chém xuống!
Xa xa, Lão Lý lạnh lùng nói: 'Dạy ngươi một bài học nhỏ, ngươi nghĩ bây giờ là lúc nào hả! Còn dám nhúng tay, †a giết ngươi!"
Cổ Xuyên giãy giụa rất lâu mới mọc lại đầu, sắc mặt trắng bệch, kiếm khí còn ở trên người, không ngừng nổ tung.
"Trường Sinh Kiếm, ngươi dám ra tay..."
"Tại sao không dám?" Lão Lý tiến lên trước một bước, cầm trong tay trường kiếm, bình tĩnh nói: "Không tin ngươi thử xem, lại ra tay, ta giết người!"
Sắc mặt Cổ Xuyên tái xanh!
Lúc này, phía sau lại có cường giả xuất hiện, một con cá voi rất lớn!
"Kình Kỳ... Ngươi muốn ra tay?" Lão Lý nhìn vê phía con yêu thú kia, bình tĩnh nói: "Thương Miêu gần đây rất đói, thiếu cá để ăn, ngươi muốn trở thành đồ ăn cho nó à?"
Cá voi mở miệng nói: "Trường Sinh Kiếm, cường giả Nhân tộc đều đã rời đi, ngươi còn ương ngạnh như vậy, thật sự cho rằng chín Thánh không dám ra tay?"
"Ra tay thì sao?" Lão Lý nhìn nó: "Có phải ngươi cho rằng cường giả Nhân tộc không thể trở về nữa? Chỉ cần bọn ta muốn, là về được ngay? Ngươi còn dám uy hiếp một câu, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
"Cùng lắm thì khai chiến với địa quật! Nhân tộc ta không sợi"
Yêu thú cá voi hơi căm tức, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nói: "Triệt!"
Nó không muốn khai chiến với Trường Sinh Kiếm, không đáng, nhưng cũng coi như là rơi xuống hạ phong, bị Trường Sinh Kiếm bức bách không thể không chủ động rút đi, đây chính là thất bại. Nhưng đến giờ khắc này, chẳng lẽ còn phải thật sự đánh nhau với Trường Sinh Kiếm?
Rất nhanh, đám người địa quật dồn dập rút đi. Hoa Tề Đạo còn đang lột xác cũng không ngoại lệ, vội vàng rời đi.
Nhân tộc cũng không truy sát, nếu đuổi theo, hươu chết vào tay ai còn chưa biết, không cần thiết. Bất quá hôm nay Tô Vân Phi gân như cũng đã chứng đạo thành công, còn kém giai đoạn lột xác cuối cùng, đúng là chuyện tốt.
Ngô Khuê Sơn chúc mừng một tiếng, những người khác cũng dồn dập chúc mừng, lão Lý tùy tiện nói vài câu, bỗng nhiên bật cười nói: "Nếu có Phương Bình ở đây, hôm nay Tô lão chứng đạo, tất nhiên sẽ được toàn cầu chúc mừng! Đáng tiếc không có hắn, nên đơn giản hơn nhiều, để Tô lão chịu thiệt rồi!"
Ngô Khuê Sơn cũng cười khổ nói: "Chúng ta không có sở thích này... Ngươi kêu ta nói, ta cũng không nói được, hay là Tô lão tự gào vài tiếng đi, nói mình chứng đạo thành công rồi?"
Mặt Tô Vân Phi cứng đờ, cảm thấy câm nín, ngươi... kêu ta gào hả?
Quên đi! Thà không ai biết còn hơn, ta cảm thấy mất mặt lắm.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lão Lý hơi thương cảm nói: "Đầu là một đám người già, người trẻ chạy mất xác rồi. Nếu hôm nay có bọn họ ở đây thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều, năm đó Tần Phượng Thanh, Tưởng Siêu, đều rất giỏi gào thét!
Chuyện bé bằng hột nho cũng gào lên cho tất cả mọi người nghe, lúc mất mặt cũng nhiệt huyết vô cùng. Đáng tiếc..."
Lão Lý lắc đầu, đúng là đáng tiếc, bây giờ ông hơi nhớ mấy tên khốn kiếp kia.
Lão Lý quay đầu nhìn phương hướng mà Hòe Vương rời đi, trầm ngâm một phen. Ông không chậm trễ nữa, ra hiệu cho Ngô Khuê Sơn rồi nhanh chóng rời đi.
Mà giờ khắc này, hình như Hòe Vương đang rất lo bị người đuổi giết, chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã tách khỏi đám người Cổ Xuyên, xuất hiện ở nơi không người.
Đột nhiên, Hòe Vương vội vàng chui xuống đất, xuất hiện trong thế giới bản nguyên của mình. Giờ khắc này, nếu có người nhìn thấy thế giới bản nguyên của Hòe Vương, tuyệt đối sẽ kinh ngạc tột đỉnh.
Thế giới bản nguyên cũng không lớn, nhưng bốn phương tám hướng đều có đường!
Không phải một con đường!
Đếm kỹ thì có tới hơn 30 con đường!
Những con đường này đại khái đều tiến về phía trước, nhưng đều không dài, cái dài nhất cũng chỉ khoảng hai, ba nghìn mét.
Giờ khắc này, Hòe Vương đứng ở nơi không có đường nối, ánh mắt biến ảo, ngay sau đó, ở biên giới bóng tối bỗng lấp loé một đạo kiếm khí, xuyên thủng hư không, một cái đại đạo xuất hiện!
Không dài, rất ngắn, đại đạo vừa mới mở, vẫn chưa tới trăm mét, cũng không rộng.
Hòe Vương không thèm để ý cái này, nhìn về phía đại đạo mới này, rơi vào trâm tư.
Một lát sau, hắn nhìn những đại đạo khác, lẩm bẩm nói: "Ta cần rất nhiều khí bản nguyên, xây dựng từng đường nối một, liên kết những đại đạo này với nhau... Cần một thanh, thậm chí nhiều thanh thần khí, để trấn áp các điểm liên kết, cuối cùng quy nhất chúng lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận