Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1298

Trương Đào cảm thán: "Thiên kiêu nhân loại chúng ta, cấp tám dám một thân một mình chiến với cấp chín, có thể thấy được chiến lực mạnh mẽ cỡ nào... Đáng tiếc, nếu năm đó không chết, có lẽ Hoa Quốc chúng ta sẽ có thêm một vị tuyệt đỉnh.
Không chỉ hắn, nhiều người khác cũng vậy. Từng vị thiên tài võ giả, tuổi đời không quá trăm tuổi, thực lực cấp tám, cấp chín, già lọm khọm, bị thương nặng, đi ngàn dặm, tay không tấc sắt chiến đấu với địch đến hơi thở cuối cùng..."
"Ôi, nhân loại!"
"Nhân loại của thời đó, võ giả của thời đó, tự cổ chí kim, ai có thể so sánh?"
"Đau, đau lắm chứ! Chúng ta lúc đó chỉ có thực lực, không còn gì khác, không có thứ gì hữu dụng có thể dùng! Thậm chí là thần binh cấp bảy cấp tám cũng không có để cung cấp cho bọn họ, khiến họ tay không mà chiến..."
Trong đám người, Tô Tử Tố nghe vậy, đau lòng sắp khóc.
Thật thê thảm!
Sắc mặt Đầu Sắt thay đổi, nhân loại đúng là rất thảm. Bao nhiêu Tông sư chinh chiến địa quật, chẳng có vũ khí gì trong tay, bởi vì binh khí bằng kim loại, hợp kim đối với bọn họ là thứ vô dụng.
Nghĩ đến lần này mình thu hoạch được nhiều thần binh như vậy...
Đầu Sắt còn chưa mở miệng, Diêu Thành Quân đã trầm giọng nói: "Bộ trưởng..."
"Hắt xì!"
Phương Bình hắt xì một tiếng vang dội, sau đó đau lòng nói: "Nhân loại chúng ta quá thảm!"
Lão Trương, ngài muốn làm gì! Một vị tuyệt đỉnh đang ở trước mặt bọn ta, kể chuyện xưa nghẹn ngào muốn khóc, ngài có còn cần thể diện không vậy.
Ngài lặp đi lặp lại từ "tay không" này bao nhiêu lần rồi? Ta đã nói cho ngài 12 thanh, cho hết của cải còn gì. Giờ ngài lại nói những thứ này, trời ơi tui khổ quá mà, có để yên cho người ta sống không hả?
Trương Đào nhanh chóng khôi phục tâm tình, khẽ cười nói: "Hơi thất thố, già rồi, nhìn thấy thanh nhiên các ngươi trưởng thành, cũng nghĩ hơi nhiều..."
Diêu Thành Quân lại lên tiếng: "Bộ trưởng, lần này ta vào Vương Chiến Chi Địa, thu được không ít thần binh..."
Trương Đào xua tay nói: "Thu được cái gì từ địa quật thì đều là thu hoạch cá nhân của các ngươi, ráng mà tận dụng, đừng lãng phí."
Diêu Thành Quân gật đầu, lại nói: "Trường quân đội Đệ Nhất không cần nhiều như vậy, thế cuộc ngày nay, nhân loại nguy cấp, Thành Quân sức mỏng, không thể giúp nhiều, chỉ có thể góp hết sức mọn, xin được cung cấp 10 thanh thần binh cấp bảy..."
Phương Bình ngửa đầu nhìn trời!
Biết sống sao đây!
Diêu Thành Quân, hai ta không đội trời chung!
Ngươi quyên góp 10 thanh thần binh, chứng tỏ bản thân không chỉ có nhiêu đó, ngươi còn có nhiều như vậy... Vậy thì ta có bao nhiêu?
Ta khó khăn lắm mới lừa được lão Trương, ngươi bóp đồng đội vậy sao?
Ta nện chết ngươi, ngươi có tin hay không?
Hơn nữa, ngươi cũng phải đòi cái gì đó tốt tốt về mà dùng chứ, giữ nhiều thần binh không có tác dụng gì thật, nhưng quan trọng là ngươi vừa mới quyên góp tặng không cho người ta...
Lão Trương nghiêm mặt, chắp tay nói: "Ta thay mặt mọi người cảm ơn ngươi! Nhân loại có những người như các ngươi, mới có nhân loại như hiện tại, có người nối nghiệp, trường quân đội Đệ Nhất dạy dỗ được học sinh như vậy, đúng là vinh hạnh của Hoa Quốc, niềm tự hào của võ đại!
Đương nhiên, những thứ này dù sao cũng là thu hoạch cá nhân của các ngươi... Như vậy đi, những thứ khác thì ta không có... Diêu Thành Quân, ngươi vốn là Đô thống quân bộ, lần này lập được công lớn, tăng quân hàm lên cấp tướng quân!
Ngoài ra, tăng thêm 30% cơ sở tài nguyên năm nay cho trường quân đội Đệ Nhất...
Còn nữa, ta thấy lực lượng tinh thần của ngươi khá mạnh mẽ, nhưng nhục thân thì không đủ mạnh, ta tặng ngươi một quả kim thân, giúp ngươi rèn đúc nửa kim thân..."
"Bộ trưởng!"
Diêu Thành Quân cảm động, cường giả tuyệt đỉnh đối xử với hắn như vậy, hết sức cảm động.
Đầu Sắt và lão Vương bên cạnh cũng rục rà rục rịch.
Phương Bình tiếp tục nhìn trời, các ngươi tiếp tục đi, ta chỉ nghe thôi, không xen vào đâu.
Lão Diêu tuyệt đối bị lỗ nặng rồi, đừng nghĩ ta không biết.
Lão Trương không cho Đầu Sắt và lão Vương nói chuyện, ông xua tay, ra hiệu các ngươi đừng nói.
So tài diễn kịch, ai mà không biết diễn. Người sống gần trăm tuổi rồi, chiêu lạt mềm buộc chặt này quá đơn giản.
Dứt lời, lão Trương không còn đứng trên mặt đất nữa, mà phá không đi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi ra ngoài.
Lúc này, nhóm người Phương Bình tụ tập với nhau.
Phương Bình nhìn lão Diêu, lại nhìn Đầu Sắt và lão Vương, nhếch miệng cười nói: "Các ngươi chê mình giàu hả?"
"Khụ khụ!"
Vương Kim Dương ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Các Tông sư Hoa Quốc cũng khó khăn mà..."
"Ta biết!"
Phương Bình cạn lời với mấy người này: "Ta cũng khó khăn đây này, hay là các ngươi cũng tài trợ cho ta đi? Vừa vừa phải phải thôi, quyên góp vài ba thanh là được rồi, các ngươi dư giả lắm chắc?
Nam Võ nhiều người như vậy, ai nấy đều đang gào khóc đòi tài nguyên kìa!
Trường quân đội Đệ Nhất cũng đói xanh mặt rồi.
Ma Võ bọn ta càng nghèo càng đói, đến mức sắp lết không nổi nữa rồi.
Muốn thần binh? Được, bỏ tiền ra mua đi!
Dùng thần binh đổi thuốc bổ trợ, đá năng lượng, quả năng lượng mà dùng... Thần binh không có, nhưng mấy thứ này kiểu gì cũng phải có chứ?
Võ đại mạnh mẽ cũng chính là Hoa Quốc mạnh mẽ, không phải sao, cũng không lãng phí, bây giờ các ngươi quyên góp như vậy, võ đại phải làm sao đây?
Bộ trưởng khó khăn, chúng ta hiểu, Bộ trưởng lao lực quá độ, lo lắng hết lòng vì đại cục nhân loại, lần này lại quan tâm lo lắng hết lòng cho chúng ta. Nhưng võ đại cũng là miếng thịt trên người Bộ trưởng chứ bộ, võ đại mạnh mẽ, Bộ trưởng cũng bớt được một gánh nặng tâm lý, có phải hay không?
Cho nên, lúc này, chúng ta vẫn nên thân ai nấy lo trước đi ha. Lo cho võ đại trước, chờ khi chúng ta đến cấp tuyệt đỉnh, tùy tiện thịt mấy tên tuyệt đỉnh, đủ để mọi người cơm no áo ấm, lúc đó, chúng ta có năng lực báo đáp cho toàn nhân loại..."
Trương Đào đang bay ở phía trước, nghe Phương Bình nói vậy thì cong môi cười. Được lắm, thằng nhóc này nói nhiều như vậy, chứng tỏ không muốn đưa thêm.
Cũng được, không cho thêm cũng không sao, với năng lực gây sự của thằng nhóc này... Sớm muộn cũng phải nhờ vả mình, lần sau ta sẽ gọi bảy tám vị tuyệt đỉnh đi theo, ai cũng phải tính phí, ngươi chuẩn bị đủ tiền rồi tính!
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại... Một tuyệt đỉnh như mình lại không giàu bằng một thằng nhóc cấp sáu, ông trời thật bất công mà!
Trương Đào suy nghĩ, mình có nên đi thám hiểm địa quật một chuyến không?
Đi Giới Vực? Hay đi Cấm Kỵ Hải?
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ Trương Đào thở dài, không đi được. Nếu bị kẹt lại ở đó thì lớn chuyện.
Dù không chết, nhưng không ra ngoài được, cũng phiền lắm.
Lỡ như bị nhốt vài ba năm, lúc thoát ra được, đại chiến đã nổ ra từ sớm, vậy khác nào là tội nhân của nhân loại.
...
Lão Trương làm tài xế, mang theo mọi người bay đường dài, mọi người cũng có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với nhau.
Lúc này, Phương Bình cũng có thời gian để ý đến những người khác. Nhìn quanh một vòng, Phương Bình hỏi: "Người của những thánh địa khác đâu?"
"Bọn họ ra ngoài trước chúng ta và được người của bọn họ dẫn đi trước rồi."
Đỗ Hồng nói: 'Lúc Vương Chiến Chi Địa náo loạn, có một số người đi ra, có một số người chết rồi."
"Chết rồi? Chết bao nhiêu?"
"Không nhiều, khoảng bốn năm người thì phải, không để ý lắm." Đỗ Hồng đáp: "Sợ ở lại sẽ gặp chuyện, nên bọn họ đi trước rồi. Có Bộ trưởng và Chiến Vương tiền bối ở đây, cũng không ai ngăn cản."
Những người kia cũng không phải người trong cuộc, hỏi gì cũng không biết, người của hoàng triều tông phái sống sót ra ngoài được cũng không ai nhận ra bọn họ. Bọn họ muốn đi, có hai vị tuyệt đỉnh nhân loại ở đó, các phe khác cũng để bọn họ rời đi.
Phương Bình nghe vậy, bĩu môi chê: "Gan nhỏ dễ sợ."
Đỗ Hồng không tiếp lời, nếu bọn ta không phải là người Hoa Quốc thì bọn ta cũng rời đi rồi! Cảnh tượng lúc đó ớn lắm luôn đó ba, tuyệt đỉnh quá trời, ai mà không sợ?!
Người của vùng cấm không rời đi là bởi vì đó là địa bàn của bọn họ.
Lần này, năm thánh địa khác có tổng cộng 16 người vào khu vực cấp sáu, mất bốn, năm người, tính ra tỷ lệ tử vong không quá cao, cũng không quá thấp.
Phương Bình cũng mặc kệ bọn họ, liếc mắt nhìn nhóm người Hoa Quốc bên mình, hình như thiếu đi mấy người. Lúc hắn đi ra, đã có một số người ra trước hắn, hắn cũng không để ý. Bây giờ nhìn quanh một vòng, Phương Bình hỏi: "Chúng ta thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận