Toàn Cầu Cao Võ

Chương 113: Phương Viên "bán" anh (2)

Lần kiểm tra thử này, Ngô Chí Hào thi được 648 điểm, đứng nhì lớp.
Đứng nhất lớp cũng là học sinh thi khoa võ, Lưu Nhược Kỳ!
Lưu Nhược Kỳ thi được 660 điểm!
Những thí sinh thi khoa võ này có nhiệm vụ nặng nề hơn học sinh khoa văn bọn họ nhiều, thế mà lại có thành tích tốt như vậy, điều này khiến Trần Phàm tràn ngập cảm giác bị thất bại.
Tâm tư của Trần Phàm, Phương Bình có thể hiểu được một chút,
Lúc biết thành tích của mình, cậu cố ý ước ao vài câu, than phiền nói ngày ngày thức khuya dậy sớm, vậy mà điểm không cao bằng Trần Phàm.
Phương Bình lúc này không dám nói mình tối về còn không thèm ôn tập nội dung văn hóa, nếu để Trần Phàm biết, Phương Bình sợ đả kích bạn mình đến mức cậu ta muốn lên sân thượng nhảy lầu.

Tan học.
Ngô Chí Hào tươi cười khoác vai Phương Bình, ngoài mặt vui mừng nói: "Ngày mai chính thức được nghỉ rồi, ra ngoài chơi hai ngày, thư giãn chút không?"
Khí huyết của cậu ta được 120 cal, kết quả thi thử cao hơn 50 điểm so với điểm chuẩn.
Thành tích như vậy, thi đậu Võ Đại cũng ổn rồi.
Chỉ cần trong lúc kiểm tra không xảy ra sự cố gì, đậu Võ Đại là chuyện bình thường, Ngô Chí Hào lúc này đương nhiên ung dung hơn nhiều.
Nghe nói cậu ta muốn đi ra ngoài chơi, Phương Bình còn chưa trả lời, Dương Kiến đã u oán nói: "Cậu có nghĩ tới cảm nhận của tớ không hả?
Mấy ngày nghỉ này, tớ chẳng thể đi đâu làm gì được, chỉ có thể ở nhà học bài."
Phương Bình cũng từ chối, nói: "Ngày mai là Quốc tế thiếu nhi, tớ ở nhà cho nhi đồng nhà tớ ăn tết, không có thời gian ra ngoài đâu."
"Săc…"
Ngô Chí Hào xém chút bị sặc chết, sau đó lại cười ha ha nói: "Nhi đồng nhà cậu chắc là em gái cậu chứ gì?
Phương Bình à, em gái cậu rất thú vị đấy!"
Phương Bình liếc cậu ta một cái, tức giận nói: "Cậu lại không quen nó, thú vị hay không cậu làm sao biết!"
"Tớ đúng là không quen con bé, nhưng mà có người khác quen nha.
Thằng nhóc nhà bên đang học lớp 8 ở trường trung học Thực Nghiệm, tớ đã được nghe danh tiếng của em gái cậu rồi.
Nghe nói em gái cậu bán ảnh có chữ ký của cậu ở truờng trung học cơ sở Thực Nghiệm, thằng nhóc sát bên nhà tớ cũng có mua một tấm, xem xong xém chút tớ chết vì cười…"
"Cút! Đã không còn bán nữa có được không!"
Phương Bình mắng một câu, việc này cậu đã biết từ sớm.
Nha đầu thối Phương Viên, dám lấy mấy tấm ảnh thẻ còn dư lại lúc cậu chụp nộp hồ sơ thi đại học, giả chữ ký trong sách vở của Phương Bình, sau đó mang lên trường bán.
Ban đầu Phương Bình thật sự không biết, kết quả là con bé này ôm tâm tư muốn chia của, mua một đống đồ ăn vặt hối lộ cho Phương Bình.
Phương Bình ban đầu cũng không nghĩ nhiều, kết quả lại phát hiện trong phòng con bé còn có nhiều đồ ăn vặt hơn, lúc này mới cảm giác có gì đó không đúng.
Tra hỏi một trận, mới biết Phương Viên đã làm chuyện tốt gì.
Phương Bình xém chút nữa tức chết, trước đó cậu còn tưởng Phương Viên đang đùa thôi, không nghĩ là thật.
Phương Bình kém chút không tức chết, trước hắn còn tưởng rằng Phương Viên đùa giỡn, không tưởng thật.
Kết quả, cậu về nhà cũ kiểm tra cuốn sách vở cũ của mình, trên tờ đầu tiên, chỗ viết tên đã bị lủng theo nét viết.
Hỏi thêm một chút mới biết con bé này đã bán 8 tấm ảnh thẻ ký tên, 100 đồng tiền một tấm!
Phương Bình tức giận gần chết, ảnh thẻ xấu lắm a!
Thế mà nó muốn bán là bán, cũng không thể đổi tấm hình khác sao?
Một đời anh danh của anh nó, rốt cuộc bị huỷ trong tay con bé rồi.
Việc này Phương Bình chẳng có mặt mũi nào nói cho người khác biết, ai ngờ hiện tại Ngô Chí Hào cũng biết cả rồi.
Ngô Chí Hào cười lớn, bọn Dương Kiến cũng mới nghe lần đầu, vội vàng hỏi dò, chờ đến khi biết rõ ngọn nguồn, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Sắc mặt Phương Bình đen thui thùi lùi, cũng không thèm để ý bọn họ.
Trong lòng âm thầm ghi hận, khi trở về nhất định phải dạy dỗ con bé một trận, chuyện này đã truyền tới Nhất Trung rồi, con bé "bán" anh này!

Quan Hồ Uyển.
Lúc Phương Bình đến Quan Hồ Uyển, vừa vặn nhìn thấy Phương Viên đang đứng ở cổng tiểu khu.
Nhớ tới vừa rồi mới bị mấy người Ngô Chí Hào cười cho một trận, cậu lập tức khí thế hùng hổ hô to: "Phương Viên!"
Phương Viên vội vã quay đầu, sau đó lập tức căng thẳng, vội vàng nhỏ giọng nói với cô bạn học đứng bên cạnh: "Anh tớ về rồi, cậu về trước đi nha."
"Anh cậu thật mạnh mẽ quá…"
Hành động thẹn quá hóa giận của Phương Bình lại bị nữ sinh trung học nhìn thành uy nghiêm của võ giả, ngoài căng thẳng còn có chút sùng bái.
Cô bé hơi lưu luyến nhìn Phương Bình một chút, lại nhớ đến Phương Viên nói anh cậu ấy rất hung dữ, cô bé nữ sinh nhìn trộm Phương Bình thêm một lần, sau đó vội vàng chạy trốn.
Trước khi đi, cũng không quên việc chính, nhỏ giọng nói: "Phương Viên, đừng quên..."
"Biết rồi, biết rồi!"
Phương Viên vội vàng ngắt lời, phất tay với nữ sinh một cái.
Chờ bạn học chạy đi xa rồi, Phương Viên lúc này mới cười rạng rỡ, phất tay với Phương Bình nói: "Anh, tan học rồi hả?"
Phương Bình cất bước đi tới, liếc mắt nhìn nữ sinh vừa mới rời đi, mặt đen như than nói: "Em đã làm chuyện xấu xa gì rồi hả?"
Nói xong lại nói: "Còn đang bán ảnh ký tên?"
"Không có!"
Phương Viên vội vàng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận nói: "Anh không cho bán nữa, em nào dám bán."
"Thật?"
Phương Bình thật sự không quá tin tưởng, mới vừa rồi, con bé này và cô bạn học của nó rõ ràng đang che giấu bí mật gì đó.
Hiện tại Phương Bình đã có khí huyết lên đến 170 cal, lực lượng tinh thần cũng gần đạt 200 hz, tai thính mắt tinh, hai cô bé dù có nhỏ giọng nói chuyện, cậu cũng có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ.
"Thật mà!"
Phương Viên vội vã giơ tay lên, đầu tiên là giơ lên 3 ngón tay, suy nghĩ một chút lại giơ thêm ngón út, kiên định nói: "Em xin thề!"
"Tin em mới lạ đó, không làm chuyện xấu sao thấy anh liền gọi 'Anh'?"
"Anh, anh lại nghĩ oan cho em!" Phương Viên ra vẻ oan ức: "Anh đúng là quá khó hầu hạ, không gọi anh là 'anh' thì anh nói em không biết lớn nhỏ.
Gọi là 'anh', anh lại bảo em làm chuyện xấu gì…"
Vô cùng oan ức biện giải một câu, sau đó con bé lại trở lại bình thường nói sang chuyện khác: "Anh, lớp 12 đã được nghỉ chưa?"
"Nghỉ rồi..."
"Quá tốt rồi! Anh, ngày mai mình cùng đi ra ngoài chơi có được hay không? Ngày mai ăn tết..."
"Tính sau đi!"
Phương Bình vẫn cảm thấy ý kiến của nha đầu này không có gì hay cả, nghi ngờ quét mắt nhìn cô bé vài lần, cũng không hỏi thêm nữa.
Vừa đi về phía tiểu khu, Phương Bình vừa nói: "Bọn em cũng sắp nghỉ hè rồi chứ?"
"Dạ, cuối tháng 6 là nghỉ rồi."
"Khoảng thời gian này ở nhà đọc sách, đừng có cả ngày ra ngoài quậy phá.
Chờ anh thi xong, sẽ bắt đầu dạy em thung công."
"Thung công?"
Phương Viên lập tức tràn đầy phấn khởi, nói: "Em có thể học sao?"
Phương Bình gật gật đầu nói: "Có thể, thung công xem như là tĩnh công, cũng không ảnh hưởng lớn đối với thân thể, chỉ cần khí huyết theo được, thì không có vấn đề gì."
Việc này cậu cũng đã hỏi qua Vương Kim Dương và Đàm Chấn Bình, hai người bọn họ đều nói không thành vấn đề.
Luyện võ lúc tuổi còn nhỏ không hẳn là chuyện tốt, dễ bị thương.
Thân thể còn chưa trưởng thành đã bắt đầu tập võ, thân thể mệt mỏi quá độ, khí huyết không đủ để đáp ứng, cuối cùng sinh ra biến dạng, trở thành người lùn, không phát triển nổi.
Nhưng mà chỉ cần khí huyết theo được, không luyện chiến pháp, Rèn Luyện Pháp, chỉ luyện thung công thì không thành vấn đề.
Trong tay Phương Bình cũng không thiếu Huyết Khí Hoàn, Khí Huyết Đan, bản thân cậu cũng không dùng tới.
Nếu đem đi bán, trong thời gian ngắn cũng khó tìm người mua.
Nhân lúc bây giờ mình còn đang ở nhà, trước hết chuẩn bị cơ sở cho Phương Viên, ít nhất cho con bé học thung công trước.
Nghe Phương Bình nói mình có thể luyện võ, Phương Viên vô cùng vui mừng.
Cái thời đại này, võ giả đứng đầu, mặc kệ nam nữ già trẻ, không ai không muốn mình trở thành võ giả.
Phương Viên đương nhiên cũng nghĩ, tuổi nó còn nhỏ, hơn nữa nhà cũng không giàu có gì, nếu Phương Bình không đi theo con đường võ đạo, cô bé đương nhiên cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ phát triển trên con đường võ đạo.
Bây giờ Phương Bình nói sẽ dạy nó học thung công, con bé cười tươi đến mức mặt mũi ngày càng tròn trịa, hận không thể nghỉ hè ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận