Toàn Cầu Cao Võ

Chương 939: Ngăn Không Được (2)

Thần binh khó có, ngay cả bọn họ cũng không phải muốn là có, thần binh trên tay bọn họ ít nhất phải dùng đến cấp bảy.
Có thể thắng một trận tất thắng, lấy được nhiều đồ vật mong muốn như vậy, thuận tiện còn có thể dạy dỗ mấy tên này...
Nghĩ đến đây, Lý Phi nhìn những người khác, mở miệng nói: "Được, nếu ngươi đã nhất định muốn đưa tiền, bọn ta cũng không từ chối! Khi nào so tài?"
"Sáng sớm ngày mai, thế nào?"
Tần Phượng Thanh cười ha hả nói: "Đúng rồi, chọn chế độ thi đấu nào?"
"Thi đấu theo phương thức thi đấu giao lưu của các ngươi."
"Được, nếu các ngươi thua, nhớ đưa ra năm thanh thần bình... Không được, ta không quen biết các ngươi, chúng ta nhất định phải ký hợp đồng, hơn nữa, cho các Tông sư làm chứng, không cho các ngươi quỵt nợ."
Tưởng Siêu cười nhạo nói: "Như vậy cũng tốt, ta còn sợ ngươi quỵt nợ đây."
Mãi đến khi hai bên ước hẹn cẩn thận, Phương Bình mới cười khổ nói: "Chuyện thế này... làm... ta, ta làm sao bàn giao với với Bộ trưởng Vương? Làm sao báo cáo với viện trưởng Lý?
Lý sư huynh, Trịnh sư huynh, Tần Phượng Thanh là tên không ra gì, ta thay hắn chịu tội.
Chúng ta nên hủy cuộc so tài này đi..."
Lý Phi cười cười: "Phương sư đệ, luận bàn một chút thôi mà, không sao. Có chút tiền cược làm thưởng, cũng thú vị, đương nhiên, nếu là luận bàn, bọn ta cũng sẽ không cố ý nhường, ngươi yên tâm, có thể nương tay, ta sẽ nương tay."
"Chuyện này..."
Tưởng Siêu không nhịn được: "Phương Bình, dù sao cũng là tiền của đầu trọc, ngươi lo lắng cái gì!"
"Tưởng sư huynh, ta không có ý đó... nhưng mà..."
"Lề mà lề mề!"
Tưởng Siêu xem thường, hắn nhìn Tần Phượng Thanh, nói: "Đầu trọc, muốn đánh cược thì bây giờ đi tìm các Tông sư ký cam kết, dám không!?"
"Ai không dám người đó làm cháu!"
Hai người buông lời hung ác, Phương Bình thấy bọn họ có xu hướng đi tìm Bộ trưởng Vương, liên tục cười khổ nói: "Chuyện này không hay đâu, Lý sư huynh, sao các ngươi lại đánh cược với hắn chứ."
Lý Phi cũng đi theo hai người kia, cười nhạt: "Đùa nhau một chút thôi mà, Phương sự đệ không cần lo lắng."
"Cũng được, nếu các ngươi nhất định phải như vậy... ta cũng không còn gì để nói nữa."
Phương Bình lắc đầu không thôi, ra vẻ các ngươi nhất định phải như vậy, ta cũng không còn cách nào.
Trương Ngữ bên cạnh hoàn toàn câm nín, mấy tên này thật đồng ý cược rồi.
Không chỉ đáp ứng, mà còn kiên trì muốn đấu đến cùng, Phương Bình muốn ngăn cũng không được... Đúng vậy, ngăn cũng ngăn không được!
...
Phòng tiếp khách của Ma Võ.
Mấy người Lý Trường Sinh còn đang trò chuyện, lát sau, Phương Bình bỗng nhiên chạy vào, cười khổ: "Bộ trưởng Vương, Hội trưởng Lưu, mấy vị sư huynh sư tỷ nhất định phải luận bàn với sinh viên võ đại, còn đặt cược thắng thua... chuyện này, nên xử lý như thế nào cho phải?"
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Lý Trường Sinh chớp mắt thay đổi!
Lão Lý lập tức nhìn Phương Bình, ông câm nín cạn lời, mẹ nó, ngươi đùa ta à?
Còn như thế nào cho phải?
Ngươi xác định không phải ngươi bày mưu tính kế?
Lão Lý chắc chắn người đứng sau chuyện này là Phương Bình. Bộ trưởng Vương hơi thắc mắc, Hội trưởng Lưu lại khẽ cau mày nói: "Hồ đồ!"
Ông không nói Phương Bình, mà nói đến đám người con ông cháu cha kia!
Một đám võ giả cấp sáu, lại muốn khiêu chiến sinh viên võ đại, có mất mặt hay không hả?
Bộ Trưởng Vương cũng nhíu mày, rất nhanh, những người khác đều đi vào rồi.
Tưởng Siêu vừa vào cửa liền nói: "Bộ trưởng Vương, Hội trưởng Lưu... Hôm nay có chút chuyện, phiền các ngài làm chứng cho chúng ta."
Hội trưởng Lưu cau mày nói: "Tưởng Siêu, là chuyện khiêu chiến sinh viên võ đại sao?"
"A, Phương Bình nói rồi à? Vậy ta không lặp lại nữa. Chính là ký giấy cam kết, phiền các vị làm chứng cho chúng ta..."
Nói xong, Tưởng Siêu cầm bản cam kết Tần Phượng Thanh vừa viết xong, đưa qua cho Bộ trưởng Vương.
Bộ trưởng Vương cau mày nhìn lướt qua, kém chút nữa tim nhảy ra ngoài!
Mấy tên này đánh cược lớn vậy sao?
Mấy vị Tông sư khác cũng dùng lực lượng tinh thần quét qua, đến khi nhìn thấy năm thanh thần binh, ánh mắt lão Lý sáng như tuyết, nhưng ngoài miệng lại quát lên: "Tần Phượng Thanh, ai cho phép ngươi và đoàn giao lưu luận bàn! Lỡ như tổn thương đến... Khụ khụ, lỡ như tổn thương hòa khí hai bên thì không được!"
Bộ trưởng Vương nghi ngờ liếc mắt nhìn Lý Trường Sinh, lời ngươi nói sao nghe cứ như đang kích thích mấy tên này ấy nhỉ?
Đúng như dự đoán, tuy lão Lý giấu được vế sau, nhưng sắc mặt đám người Tưởng Siêu khó coi vô cùng.
Tổn thương đến bọn ta?
Bọn ta kém cỏi như vậy sao?
Không ngờ, toàn bộ Ma Võ căn bản không coi chúng ta ra gì, thật có ý định chơi đùa với chúng ta mà thôi!
Nhóm người Lý Phi vốn kiêu căng tự mãn, cảm thấy dù có phải đối mặt với đạo sư cấp sáu của Ma Võ, bọn họ cũng có tỷ lệ thắng.
Bây giờ, đạo sư không xuất chiến, mấy tên sinh viên nhỏ tuổi hơn bọn họ, so thực lực, bọn họ càng mạnh hơn, nếu một chút lòng tin còn không có, còn luyện võ làm gì? Làm người bình thường cho rồi!
Thế mà chuẩn bị vào vùng cấm? Dứt khoát tự sát cho rồi!
Lão Lý vừa dứt lời, Trịnh Nam Kỳ lập tức nghiêm mặt nói: "Viện trưởng Lý, do bọn ta tự nguyện luận võ. Tuy ngài là viện trưởng Ma Võ, nhưng khi song phương võ giả tự nguyện luận bàn, cũng không có vấn đề gì chứ? Cho dù hôm nay ngài không cho phép, bọn ta ra ngoài Ma Võ luận bàn cũng vậy..."
"Chuyện này... Chậc, cần gì phải vậy chứ."
Lão Lý thở dài, lắc đầu nói: "Cũng được, nếu các ngươi kiên quyết như vậy, vậy cứ như thế đi."
"Viện trưởng Lý!"
Bộ trưởng Vương ho nhẹ một tiếng, các ngươi thật xấu xa!
Năm thanh thần binh đó!
Tuy hắn cũng cảm thấy mấy tên này là con nhà giàu, nhưng gài lấy một thanh thần binh chắc là được rồi chứ?
Một lần lấy năm thanh!
Không đúng... Bộ trưởng Vương đột nhiên thức tỉnh, sao ta lại chắc chắn Ma Võ sẽ thắng?
Mấy tên nhóc này có kém đến đâu cũng có hai người là cấp sáu cao kỳ!
Còn nữa, theo cách bọn họ muốn, năm người xuất chiến, ba người trung kỳ, hai người cao kỳ, thực lực như vậy cực kỳ mạnh.
Nhưng vì sao... hắn lại chắc chắn Ma Võ có thể lấy đi năm thanh thần binh?
Nghĩ thì nghĩ, chính hắn lúc trước cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng Bộ trưởng Vương lúc này vẫn nghiêm mặt nói: "Trịnh Nam Kỳ, các ngươi thật sự đã cân nhắc kỹ rồi? Năm thanh thần binh... Nếu các ngươi thua, sẽ không thể cầm về!
Đương nhiên, phía Ma Võ..."
Tần Phượng Thanh không cảm xúc nói: "Võ đại."
Đồng tử của Bộ trưởng Vương thu nhỏ lại, mấy cái tên này, liên thủ rồi!
Hít sâu một hơi, Bộ trưởng Vương tiếp tục nói: "Võ đại nếu thua, cũng phải đưa ra được tài nguyên trị giá 50 tỷ, đây cũng không phải chuyện đùa! Nếu đã muốn chúng ta làm chứng, vậy thì khi có kết quả, Bộ Giáo Dục, Hiệp Hội Võ Đại, Ma Võ sẽ làm trọng tài!
Các ngươi nghĩ kỹ rồi hả?"
Tần Phượng Thanh diễn kịch đến nghiện, tùy ý nói: "50 tỷ mà thôi, món tiền nhỏ ấy mà, không sao, thua rồi ai dám quỵt nợ? Đúng không Phương Bình?"
Phương Bình không biến sắc nói: "Không phải tiền của ta, ta làm sao biết ngươi sẽ thế nào."
Tần Phượng Thanh biến sắc, ý gì?
Lỡ mà thua, ngươi định bán ta gán nợ à?
Tần Phượng Thanh đã nói là số tiền nhỏ, Tưởng Siêu cảm thấy không thể bị tên đầu trọc này xem thường, lập tức nói: "Năm thanh thần binh mà thôi, chúng ta có mười người, lẽ nào không lấy ra được hay sao? Hơn nữa, có người nhất định phải đưa tiền, đến lúc đó, nhờ Bộ trưởng Vương giám sát một hồi, đừng để cho ai đó quỵt nợ là được."
"Sẽ không, đánh cược trong võ đạo đều được phép và có giám sát. Trừ phi ở địa quật, nếu không, đều phải chấp hành."
Bộ trưởng Vương cũng không thiên vị ai, giống như lần trước Phương Bình đến Tông phái khiêu chiến, đối phương ra điều kiện nếu thua phải để lại binh khí. Đây vốn nằm trong quy tắc.
Võ đạo có quy tắc của võ đạo.
"Vậy thì tốt."
Tưởng Siêu nhìn Tần Phượng Thanh cười: "Đầu trọc, lần này mà thua chắc ngươi phá sản mất, ngoài miệng nói hay lắm, 50 tỷ đại khái chắc là toàn bộ gia sản của ngươi chứ gì?"
Tần Phượng Thanh hơi biến sắc, hừ một tiếng. Ngươi thật xem trọng ta!
50 tỷ?
5 đồng còn không có!
Còn đang nợ 2 tỷ đây này!
Nhưng mấy tên này, thật sự có tiền!
Năm thanh thần binh, nói lấy ra là lấy ra, lẽ nào trước đó Phương Bình muốn đào 500 tỷ?
Nghĩ vậy, Tần Phượng Thanh không nhịn được, liếc mắt nhìn Phương Bình.
Phương Bình không nhìn hắn, hắn đích thực nói 50 tỷ, tuy rất muốn lột sạch đám người này, nhưng nếu lột sạch thì phiền phức lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận