Toàn Cầu Cao Võ

Chương 970: Mọi Người Trở Về

“Tiệc Tông sư!”
Ngay lúc này, Ma Võ lại sôi trào!
Bao nhiêu năm rồi, Ma Võ đã rất nhiều năm không tổ chức tiệc Tông sư rồi, cuối cùng đã có cơ hội! Hơn nữa lần này còn không phải là một vị Tông sư.
Mấy vị Tông sư cường giả quê gốc ở Ma Đô nghe vậy đều cười nói: “Đến lúc đó chúng ta nhất định tới, mọi người cùng nhau uống mấy ly, những ngày này mọi người đều bận rộn, nên thư giãn rồi.”
“Không tệ, ta luôn đợi bữa tiệc chúc mừng của viện trưởng Lý, kết quả đợi hết Tết cũng không thấy đâu, vốn tưởng viện trưởng Lữ đột phá thì sắp có tiệc rồi chứ? Kết quả vẫn chưa đợi được, cuối cùng bây giờ cũng có tin tức rồi.”
“Ma Võ thật khiêm tốn, phải ba vị cùng nhau đột phá mới tổ chức tiệc, hại chúng ta uống ít đi mấy bữa tiệc rượu…”
Mọi người đều chúc mừng, Ma Võ có thêm ba vị Tông sư, đây quả thật là chuyện vui khó gặp.
Từ năm ngoái, Ma Võ lão hiệu trưởng hy sinh, nhiều vị Tông sư hy sinh, sau đó nhiều chuyện xảy ra, khiến toàn Hoa Quốc, thậm chí là toàn thế giới đều trong trạng thái vô cùng áp lực.
Những ngày này, cũng có người đột phá đến cảnh giới Tông sư, có điều vẫn kém hơn so với ba đại Tông sư của Ma Võ.
Ma Võ muốn tổ chức tiệc Tông sư, có lẽ có thể náo nhiệt một lần rồi.
Quyết định thời gian tổ chức tiệc Tông sư, trong trường sôi nổi, các Tông sư cũng chuyện trò vui vẻ, tâm tình rất tốt.
Đường Phong ngược lại không để ý điều này, đây là thông lệ… nhưng lão Lý đã phá vỡ điều này, hắn thế nào cũng không làm, nên trước đó luôn kéo dài.
Một lát sau, mấy vị Tông sư Ma Võ tiễn mấy vị Tông sư bên ngoài đi.
Mãi đến lúc này, Tần Phượng Thanh mới kéo Đường Văn tới, không đợi Đường Văn lên tiếng, Tần Phượng Thanh vô cùng vui vẻ nói: “Đường lão sư, ngài đã đột phá đến Tông sư rồi, ta vui quá!
Đường lão sư, một quyền vừa nãy của ngài sấm chớp ầm ầm, bá đạo! Ngài quả thật là thần tượng anh hùng trong lòng ta…”
Đường Văn nhịn không được nhìn hắn một cái, đây là cha ngươi hay cha ta? Ta còn ngại, chẳng dám nịnh ông ấy!
Bên cạnh, lão Lý vỗ Phương Bình, khẽ thở dài nói: “Nhìn thấy hắn, ta lại nhớ đến ngươi trước kia…”
Phương Bình cạn lời nói: “Lão sư, ta không mặt dày như hắn…”
Lão Lý cười nhạo, ngươi còn mặt dày hơn hắn.
Nhưng bây giờ… Phương Bình biết giữ thể diện hơn rồi, cũng không phải muốn giữ thể diện, chuyện mất thể diện hắn đều bắt Tần Phượng Thanh làm.
Hiện nay Phương Bình có người để sai bảo, có vài chuyện không cần đích thân hắn ra mặt nữa.
Nếu không, với mức độ mặt dày như Tần Phượng Thanh, e là còn kém Phương Bình chút.
Đổi là Phương Bình, e là không chỉ là nịnh bợ, mà còn tính toán sau này làm sao có thể khiến Đại Sư Tử tự kiêu này làm cu li cho hắn.
Lão Lý đang suy nghĩ những điều này, Đường Phong đã chịu không nổi Tần Phượng Thanh nói nhiều, lặp đi lặp lại toàn những câu nịnh bợ, nghe phát ngán, không thấy con gái ta có điều muốn nói với ta sao? Mắt mũi quá kém!
Ngay sau đó, Tần Phượng Thanh được miễn phí bay trên không, trực tiếp bị Đường Phong đá một cước, không biết bay về phương trời nào.
Bên ngoài, bước chân nhóm người Lý Phi hơi khựng lại… Tông sư mới của Ma Võ thật hung dữ! Chẳng trách sinh viên của Ma Võ cũng thật hung dữ, bọn họ hung dữ lên thì người của mình cũng đánh!
Lại nhìn Phương Bình bên cạnh nói chuyện vui vẻ với mấy vị Tông sư, Tưởng Siêu đột nhiên thấp giọng nói: “Quả nhiên ở Ma Võ, đầu trọc không có địa vị gì, quá thảm!"
Nhìn Phương Bình nhà người ta, Tần Phượng Thanh này sống quá thảm mà.
Những lời trước kia hắn nói với bọn họ… Đa số đều là khoác lác phải không? Nếu là Phương Bình, bọn họ còn có thể tin tưởng một chút.
...
Đường Phong vừa đột phá, tâm tình rất tốt.
Đối với nhóm người Lý Mặc, Đường Phong không thân, chỉ hỏi thăm hai ba câu, Lý Mặc cũng rất biết điều, dẫn nhóm Lý Phi rời đi.
Lý Mặc bọn họ vừa đi, Đường Văn hưng phấn vô cùng, nhảy nhót nói: “Cha, cha đột phá rồi…”
Nói xong, Đường Văn đột nhiên nhìn về phía Phương Bình, dè dặt nói: “Hội trưởng, cha ta đột phá rồi…”
Phương Bình nhìn cô một cái, ừ, mắt ta đâu có mù!
“Không… Không có phúc lợi như lần trước nữa sao?”
Đường Văn dè dặt nói, mặc dù cha mình đã đột phá, hơn nữa, Phương Bình không bao giờ trực tiếp chỉnh đốn cô, nhưng so với học trưởng Tần lỗ mãng kia, Đường Văn càng sợ Phương Bình.
Sắc mặt Phương Bình khó coi, cô nhóc này được nước làm tới ghê ha! Lần trước ta đã phát 200.000 điểm thưởng, ngươi có biết là bao nhiêu tiền không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Phương Bình khẽ ho một tiếng, cười nói: “Hiện tại tài nguyên của nhà trường có chút khó khăn, số vào chẳng bằng số ra, cuộc sống rất khó khăn, một viên Khí Huyết Đan phổ thông cũng phải tiết kiệm, không được lãng phí. Tháng sau, nhà trường cũng sắp cạp đất mà ăn rồi, cũng không biết Bộ Giáo Dục có thể hỗ trợ chút hay không…”
Bên cạnh, Bộ trưởng Vương vẫn chưa rời đi, đứng xoa xoa thái dương, bật cười nói: “Ta đi trước đây… Lần sau muốn than nghèo thì nhớ cất thần binh trên người các ngươi vào trước nhé.”
Vứt lại câu này, lão Vương bay lên rời đi. Thằng nhóc Phương Bình này còn dám than nghèo với hắn! Hắn còn muốn đoạt đồ của Ma Võ đây!
Mãi đến lúc Bộ trưởng Vương rời đi, chỉ còn lại người nhà mình rồi.
Đường Phong mới nói: “Chuyện thần binh là thế nào?”
Phương Bình vừa muốn nói, lão Lý liền nói: “Thằng nhóc Phương Bình lừa được đó…”
“Lão Sư!”
Phương Bình nghiêm mặt, đính chính nói: “Thắng thi đấu, giành được!”
Lời này làm sao có thể gọi là lừa được?
Đường Phong hơi bất ngờ, hỏi mấy câu.
Lão Lý cũng đem những chuyện gần đây kể lại, nói xong những chuyện này, Đường Phong nhìn Phương Bình một chút, một lúc sau mới nói: “Thần bình bị ta dung luyện hoàn toàn rồi, đại khái là không trả được, đợi khi nào ngươi cần, ta giúp ngươi đi săn một con yêu thú.”
Lão Lý buồn bã nói: “Đừng hứa hẹn lung tung, thằng nhóc này chưa chắc xem trọng thần binh cấp bảy, nếu như hắn muốn cấp chín, ngươi thật sự muốn đi săn?”
Đường Phong dừng bước, nói có lý lắm.
Mấy người đang nói chuyện, Lữ Phượng nhu và Đường Phong lần lượt nhìn về đường nối không gian phía xa.
Lão Lý chậm một nhịp, đợi đến khi nhìn thấy Phương Bình cùng quay đầu với hắn, lão Lý đen mặt!
Mất mặt ! Thật sự mất mặt! Quá mất mặt!
Tự xưng là cấp tám, không bằng hai người cấp bảy thì thôi, thế mà hắn và Phương Bình cùng lúc phát hiện ra động tĩnh, mặt mũi không biết nên để ở đâu nữa rồi.
Phương Bình nhịn cười, cố gắng nén cười, ho khan mấy tiếng nói: “Là... hiệu trưởng bọn họ trở về ư?”
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, Đường Phong cũng thở phào một hơi: “Là bọn họ!”
Bên cạnh, lão Lý đen mặt không nói chuyện! Càng lúc càng mất địa vị, càng lúc càng không có cảm giác tồn tại nữa rồi.
Ma Võ Tông sư ít còn tốt, hiện tại nhiều rồi, hắn phát hiện mình sắp biến thành trò cười.
“Nhất định phải lập tức cụ thể hóa lực lượng tinh thần!”
Lão Lý âm thầm nhắc đi nhắc lại những lời này, còn không hóa hình thì không còn cách nào sống nữa.

Cùng lúc đó, trong đường nối.
Sắc mặt Ngô Khuê Sơn hơi khác thường nói: “Phượng Nhu và Đường Phong đột phá rồi?”
Hoàng Cảnh gật đầu, kinh ngạc nói: “Quá nhanh rồi!”
Lần này bọn họ xuống địa quật cũng không ở lâu, khoảng nửa tháng mà thôi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hai người đó đã đột phá rồi.
Ngô Khuê Sơn nói xong, lại nói: “Trong trường còn có một vị kim thân cấp tám… Khí tức hơi lạ, từ đâu tới?”
“Kim thân cấp tám? Trường học xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hoàng Cảnh lo lắng, Ngô Khuê Sơn khẽ lắc đầu nói: “Không giống xảy ra chuyện, huống hồ, đám người Trường Sinh đều đang ở trong trường, hơn nữa, bây giờ chúng ta trở về rồi, vị cấp tám này…không phải là đối thủ của ta, không cần thần binh cũng có thể xử lý hắn ta.”
Ngô Khuê Sơn vừa nói như vậy, Hoàng Cảnh và Lưu Phá Lỗ hình như cũng không có ý kiến.
Nếu Ngô Khuê Sơn đã nói có thể xử lý đối phương thì có lẽ không thành vấn đề. Nếu là người có thể dễ dàng xử lý, vậy không cần quan tâm nhiều nữa.

Ngay lúc Ngô Khuê Sơn mấy người ra khỏi đường không gian, Lý Mặc đang dẫn Lý Phi bọn họ về chỗ Ma Võ sắp xếp.
Vừa đi được một lúc, Lý Mặc nghiêng đầu nhìn khu Nam một cái.
Một lúc sau, Lý Mặc nơi: “Chút nữa chào hỏi xong chúng ta trở về thành Trấn Tinh.”
“Lý gia gia, cứ rời đi như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận