Toàn Cầu Cao Võ

Chương 687: Thật sự nghĩ tôi mất trí nhớ rồi?

Trần Văn Long trầm giọng nói: "Yên tâm, Bạch Húc không phải đối thủ của anh, cậu chỉ cần thắng Diêu Thành Quân thì chúng ta thắng chắc rồi. Dù cho không thắng được, Diêu Thành Quân đánh với cậu một trận, anh cũng chắc chắn thắng anh ta!"
"Vậy thì tốt."
Phương Bình gật gật đầu, Trần Văn Long trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Nếu như cậu thắng Diêu Thành Quân rồi, bọn họ có thể sẽ lựa chọn đột phá, hay là… anh cũng đột phá nhé?"
"Anh?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Anh vào đỉnh cấp bốn còn ngắn hơn bọn họ, tốc độ tu luyện cũng không nhanh bằng bọn họ. Lục phủ ngũ tạng còn chưa rèn đến đỉnh phong. Nếu đột phá lên cấp năm mà tiếp tục rèn luyện lục phủ ngũ tạng, có thể sẽ bị bài xích. Anh cứ từ từ, đột phá đến cấp năm cũng không sao, chẳng lẽ em lại sợ bọn họ chắc?"
Trần Văn Long nghe vậy, không nói gì nữa. Nếu bây anh ta đột phá lên cấp năm, rèn luyện lục phủ có thể sẽ hơi phiền toái.
...
Ngày 17 tháng 12, ngày thi đấu cuối cùng của vòng bảng.
Hai trận buổi sáng, Cửu Châu chiến Đông Nam, Kinh Nam chiến Hoa Quốc Võ Đại.
Hai trận này xem không đã, đều là các trường không cách nào lên hạng.
Hai trận buổi chiều mới là hai trận quan trọng.
Ma Võ chiến trường quân đội Đệ Nhất, Nam Võ chiến Kinh Võ.
...
Trận đấu buổi sáng không đông người.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cửu Châu sẽ thắng Đông Nam Võ Đại.
Kinh Nam cùng Hoa Quốc Võ Đại ngược lại đánh hơi bị hăng, Lưu Thế Kiệt không phải Kim thân cường giả, bị Phương Bình đánh trọng thương, đến bây giờ thương thế vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ không thể xuất chiến, Hoa Quốc Võ Đại không để Lưu Thế Kiệt mang thương xuất chiến.
Dưới tình huống này, Kinh Nam đánh hăng hơn bình thường, mãi đến cuối cùng, hai bên sức cùng lực kiệt, lần đầu tiên xuất hiện một trận hòa.
Điều này khiến Kinh Nam Võ Đại mừng vui không ngớt, không ngờ lúc này còn có thể giành được chút lợi lộc.
Buổi chiều, lúc Phương Bình mang đội vào sân, gặp phải Trần Diệu Đình, cậu hung hăng đi đến trước mặt ông, khoe khoang mình có công lao, hận không thể làm cho Trần Diệu Đình lập tức nói rằng ông không cần tâm tủy nữa.
Phương Bình cậu không phải là người mượn tiền không trả, chuyện thiếu Trần Diệu Đình nửa viên tâm tủy, cậu nhớ rất lâu rồi.
Trần Diệu Đình không để ý đến cậu, trực tiếp xem như cậu không tồn tại.
Phương Bình không đạt được kết quả gì, về phía Tần Phượng Thanh, Hồ Dũng vừa khéo đội nón, đeo khẩu trang đến xem chiến, vừa khéo nhìn thấy Tần Phượng Thanh, nhìn một lát, cảm thấy hơi quen thuộc.
Cậu ta đương nhiên quen biết Tần Phượng Thanh.
Nhưng sự quen thuộc này không phải quen biết kia.
Do dự một lát, Hồ Dũng tiến tới gần, nhỏ giọng nói: "Tần Phượng Thanh, nghe nói bộ pháp của cậu rất nhanh.
Lần này giao thủ với trường quân đội Đệ Nhất, Phương Bình sắp xếp cậu đânh thứ mấy?”
Tần Phượng Thanh liếc cậu ta một cái, lắc đầu nói: Tốc độ của tôi bình thường, tốc độ của Phương Bình mới nhanh. Còn nữa, cậu đừng đến tìm hiểu tình báo của chúng tôi, Phương Bình đã sớm không ưa cậu rồi, nếu để cậu ta nghe được, sớm muộn cũng tìm cơ hội gây chuyện với cậu.”
“Phương Bình không ưa tui?”
Hồ Dũng kinh ngạc, tui đâu có chọc gì tới cậu ta đâu.
“Mấy người lần trước không phải đánh Học viện nữ sinh Ma Đô sao? Sau đó còn nói là do Phương Bình nói, Phương Bình vô cùng tức giận, vẫn đang luôn tìm cơ hội gây chuyện với cậu đây…”
Hồ Dũng hơi biến sắc, cười khan: “Không đến nỗi chứ?”
“Không đến nỗi?” Tần Phượng Thanh cười nhạo nói: "Vậy là do cậu không hiểu cậu ấy, cậu ấy có thù tất báo.”
"Khụ khụ, phải rồi, hôm qua Phương Bình không đi xem trận đấu?”
“Ừm, cậu ấy nói muốn chuẩn bị một chút để giao thủ với trường quân đội Đệ Nhất, vẫn ở khách sạn, không ra ngoài.”
“Ờ, Phương Bình cũng dốc hết tâm huyết ghê ha.” Hồ Dũng gật gù, vờ như vô ý hỏi: “Tốc độ của Phương Bình rất nhanh, tôi cũng nghe nói vậy, nghe nói trước đó cậu ấy chạy thoát khỏi sự truy sát của võ giả cấp sáu?”
“Đâu chỉ có vậy, cậu ta còn thoát khỏi sự truy sát của Giảo Vương cấp tám…”
Nói xong, Tần Phượng Thanh cảnh giác nói: "Làm gì, cậu là thám tử của trường quân đội Đệ Nhất à?"
Hồ Dũng cười khổ nói: “Nói gì vậy, Hoa Sư không liên quan tới trường quân Đệ Nhất, thôi, tui không hỏi nữa, được chưa.”
Hồ Dũng cũng không ở lại nữa, trước khi đi, cậu ta liếc mắt nhìn Phương Bình ngồi trên đài phát biểu.
Được đó!
Ngày hôm qua Phương Bình không đến xem trận đấu, một ngày không thấy bóng người!
Tốc độ cực nhanh!
Có thù tất báo!
Lòng dạ... cũng hẹp hòi.
Thời gian, động cơ, đều có.
Tông sư ở khách sạn cũng không hé răng nói là ai đánh mình, nếu là Phương Bình thì rất bình thường rồi.
Phương Bình là thiên kiêu của Ma Võ, hoặc nên nói là thiên kiêu của cả Hoa Quốc.
Một chuyện nhỏ như vậy, nếu vạch trần, Phương Bình thù dai, Tông sư cũng đau đầu. Không nói, có thể thông cảm được.
"Phương Bình!"
Hồ Dũng nghiến răng nghiến lợi, chờ đó, bây giờ tui không phải là đối thủ của cậu, không sao cả, tui còn có đạo sư. Tui méc đạo sư, để cậu cũng bị đánh nổ toàn thân, cho cậu trần truồng cho biết!
...
"Hắt xì!"
Phương Bình hắt hơi một cái, cậu xoa xoa mũi, nhìn về Diêu Thành Quân đứng cách đó không xa, cười nhạo nói: “Thầm mắng tôi hả? Tưởng tôi không biết sao?”
Diêu Thành Quân đen mặt!
Ừ, đó, ông đây đang mắng cậu đó, nhạy như chó!
Lúc này, Tần Phượng Thanh lững thững đi tới, ngáp một cái, liếc mắt nhìn Phương Bình, chúa tể những chiếc vỏ. Sau này Phương Bình có muốn dùng chuyện này uy hiếp mình cũng chẳng sao cả, Hồ Dũng tin ai, không cần nói cũng biết.
Danh tiếng của Phương Bình cậu đúng là không tốt hơn tôi chút nào. Nếu cậu ta thật sự quăng vỏ lại cho mình, mình nhận cũng được, giả vờ oan ức là được rồi, vì đại cục giữa Hoa Sư và Ma Võ, mình phải đổ vỏ giúp Phương Bình, dù sao Phương Bình cũng là hội trưởng, sao có thể làm loại chuyện đó, chỉ có thể để Tần Phượng Thanh này đổ vỏ thôi!
Chà chà, đại nhân đại nghĩa, có tầm nhìn đại cục, cho dù mình bị Hoa Sư đánh một trận, nói không chừng nhà trường còn phải bồi thường cho mình!
Tần Phượng Thanh vui sướng hài lòng, chỉ có một chuyện đau đầu chính là, hình như cọp cái muốn quấn lấy mình, hơi phiền.
Lúc này, hai người bọn họ hoàn toàn không ý thức được, cả hai đang quăng vỏ cho nhau.
Phương Bình cũng không để ý Tần Phượng Thanh vừa đến, cậu lướt mắt nhìn cách đó không xa, Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng cũng đều ở đây.
"Rất muốn nói một câu, cả ba người các anh cùng lên!"
Phương Bình buông xuống một câu ý tứ sâu xa. Bây giờ cậu còn hơi yếu một chút. Bởi vì cậu hiện tại đang đuổi theo tiến độ tu luyện, nhưng đợi sau khi lên cấp năm, mọi người cùng cấp cùng kỳ, thời gian mọi người tiến vào cấp năm sẽ không chênh lệch quá nhiều, bọn họ chẳng lẽ còn có thể tu luyện chiến pháp nhanh hơn mình chắc?
Đến lúc đó, nói một câu ba người các anh cùng lên đi, Phương Bình có lẽ sẽ không do dự.
"Đáng tiếc."
Đáng tiếc Ma Võ nhất định phải lấy hạng nhất, ít nhất chênh lệch 5 tỷ, cũng không phải chỉ trong một năm, là hằng năm.
Chuyện này không thể lấy ra đùa được.
Diêu Thành Quân coi như không nghe, gánh vác trách nhiệm cho một trường, ai cũng có tâm tư này, cũng không phải chỉ mình Phương Bình muốn.
Lai liếc mắt nhìn thanh đao bên hông của Phương Bình, từ lúc tham gia đến hiện tại, Phương Bình vẫn chưa xuất đao.
Là giả vờ giả vịt, hay thật sự rất mạnh?
...
Cũng trong lúc đó.
Mấy vị cường giả Tông sư cũng đang bàn luận chuyện này.
"Phương Bình học theo Lý Trường Sinh?"
Một vị Tông sư của Kinh Võ hỏi thăm, Hoàng Cảnh khẽ cười nói: "Học hình thức mà thôi, kiếm của Lý Trường Sinh không phải ai cũng có thể học."
"Ừm, cũng đúng…" Tông sư Kinh Võ nói xong, lại trầm ngâm: "Nam Giang địa quật sắp mở ra, gần đây sóng năng lượng ngày càng mạnh, Lý Trường Sinh muốn đi sao?"
"Ừm." Nụ cười của Hoàng Cảnh mờ dần, đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.
Các vị Tông sư khác cũng im lặng.
Mãi lâu sau, Tông sư Kinh Võ mở miệng nói: "Năm đó mấy người chúng ta bị ông ấy bắt nạt khổ hết sức, không có chuyện gì cũng đến gây sự, cấp năm đánh cấp sáu, Trường Sinh Kiếm vung ra, hung hăng không ai sánh được. Bây giờ lại trở thành một phế vật, lần trước bị tôi đè đất mấy lần, lén lút mắng chửi sau lưng tôi không ít lời.
Nhưng cũng không sao, mắng thì mắng, cũng không mất đi miếng thịt nào, tôi còn chờ ông ấy đến tìm tôi báo thù đây.
Bây giờ, Nam Giang địa quật mở ra, ông ấy đi rồi, đời này còn có thể tìm tôi báo thù sao?"
Hoàng Cảnh tiếp tục im lặng.
Kinh Võ Tông sư khẽ cười nói: "Chết rồi cũng tốt, tốt xấu gì cũng coi như sống quá giáp (1) rồi. Chỉ là trong lòng không cam tâm lắm. Ông ấy từng nói cùng cấp có thể đánh tôi như đánh con cháu trong nhà, thế mà lão rác rưởi ấy cả đời cũng không vào cấp bảy được, tôi ngược lại muốn xem, vào cấp bảy rồi, ông ấy có thể đánh tôi như đánh con cháu trong nhà được hay không!"
---
(1) Sống quá giáp: hơn 60 tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận