Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1186

Cạn lời thì cạn lời, nhưng vẫn phải chiến đấu.
Chờ cả hai lên lôi đài... Mọi người được thưởng thức một trận đấu vô cùng đặc sắc.
Tưởng Siêu căn bản không hề chiến đấu với đối phương, từ đầu đến cuối toàn bỏ chạy, lâu lâu còn dành thời gian quay lại dùng kiếm lớn đập xuống một phát.
Hắn đang mài mòn ý chí chiến đấu của đối phương! Dù sao đối phương cũng không thể giết hắn trong một chiêu, cũng khó mà đánh xuyên qua phòng ngự của hắn.
Chưa kể, hắn hơn đối phương một bậc, khí huyết mạnh hơn, kéo đến cùng, đối phương hao hết khí huyết, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể... Đối phương không cách nào có thể đánh xuyên qua mấy lớp áo giáp của hắn.
Trận chiến này, Phương Bình xem mà ngủ gà ngủ gật.
Những phe khác đều đã bắt đầu trò chuyện phiếm, mọi người hầu như đã quên trên đài còn có hai người đang tranh đấu.
Thậm chí Phương Bình còn định lấy cờ cá ngựa ra chơi với mấy người lão Vương.
Phương Bình ngủ gà ngủ gật, Vương Kim Dương lại thấp giọng nói: "Tên mập này... ngươi nghĩ hắn có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không?"
"Hắn?"
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Khó nói lắm, nhưng mà xét về trình độ không biết xấu hổ của hắn, ít nhiều cũng có chút phong độ của cường giả... Càng mạnh càng không biết xấu hổ!"
Ở gần đó, sắc mặt mấy người Bộ trưởng Vương hơi thay đổi! Đậu má, ngươi đang nói cái quái gì đó!
Bọn ta sao có thể không biết xấu hổ như tên mập này được? Cấp sáu cao kỳ đánh cấp sáu trung kỳ mà đánh thành như vậy sao?
Vị nữ hiệu trưởng của trường Quân đội Đệ Nhất nhìn Tô Hạo Nhiên mặt mày đen thui, trêu ghẹo: "Quả nhiên lợi hại! Dùng cái giá thấp nhất để giành thắng lợi, đúng là mầm mống tốt."
Tô Hạo Nhiên nhẹ rên một tiếng!
Hạt giống tốt... Cho các ngươi hạt giống tốt này, các ngươi có nhận không?
Hai người đánh tới đánh lui ròng rã hơn một giờ, đánh đến khi mặt trời gần xuống núi, Tưởng Siêu cuối cùng cũng thắng!
Hắn thắng vì có thể đánh tan ý chí chiến đấu của đối thủ, khiến một vị võ giả trung kỳ mệt mỏi thở hồng hộc, đối phương không muốn đánh nữa, chủ động chịu thua.
Đây là tuyển thủ dự thi đầu tiên chủ động hô lên "chịu thua".
Hắn không đánh nữa!
Không, hắn không chạy nữa, chạy không nổi, đuổi không kịp, tên mập đáng ghét kia chạy hăng say vô cùng, hắn đuổi theo mệt quá trời quá đất, đã vậy còn phải đề phòng bị kiếm đập, hắn mệt chịu không nổi rồi.
Đánh đến mức này, hầu như không ai muốn hai người này tiếp tục đánh nữa.
Hắn vừa chịu thua, Lý Đức Dũng lập tức chấp nhận, nhanh chóng nói: "Tiếp theo!"
Mà Tưởng Siêu lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở về chỗ ngồi, đầu đầy mồ hôi nói: "Đánh thắng không dễ dàng chút nào, ta xem như đã lấy được tiêu chuẩn rồi chứ?"
Nghe vậy, không ai nói gì. Không ai mở miệng tiếp lời!
Lúc này, lượt khiêu chiến của cấp sáu cao kỳ đã dần kết thúc, mọi người lại hơi rối loạn. Bắt đầu đến lượt của cấp sáu trung kỳ rồi!
Mà quyền khiêu chiến lại thuộc về Phương Bình. Lần này, hắn sẽ khiêu chiến ai?
Phương Bình liếc mắt nhìn Gaimon, lại nhìn mấy người Roses, một lát mới cười nói: "Ta muốn giữ lại cơ hội khiêu chiến lần ba, cho nên, khiêu chiến lần hai này, có lẽ chính là lần khiêu chiến cuối cùng của ta rồi!"
Nghe vậy, Gaimon hơi biến sắc. Phương Bình đã sớm nhắm vào hắn.
Ngay khi Gaimon cho rằng Phương Bình sẽ khiêu chiến hắn, Phương Bình bỗng nhiên nhìn về Bố Đà Da tóc dài như chổi quét nhà kia: "Hòa thượng giả, chúng ta đánh một trận nhé?"
Nghe thê, không ít người hơi bất ngờ.
Đám người Đỗ Hồng cũng dồn dập nhìn Phương Bình, trước đó đã nói vòng này đối phó người của Thiên Đường Chư Thần và Thành Đồ Đằng.
Phương Bình nhỏ giọng đến mức không nghe được nói: "Thánh Địa Cổ Phật quá mạnh, còn một vị Tông sư, nhất định phải suy yếu thực lực của bọn họ. Núi Andes không đáng sợ như vậy."
Thánh Địa Cổ Phật buồn không lên tiếng, hiện tại, bọn họ là phe có số lượng nhiều nhất, chỉ sau Hoa Quốc, tổn thất cũng thấp nhất.
Núi Andes sau một vòng, hai lượt khiêu chiến, đã có người trọng thương, số người lấy được tiêu chuẩn sẽ không quá nhiều.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng ý thức được Thánh Địa Cổ Phật hình như quá mạnh. Những hòa thượng này không lên tiếng, bây giờ vẫn còn 9 người khỏe mạnh. Trong đó có 1 Tông sư, 1 tinh huyết hợp nhất và 3 đỉnh cấp sáu.
Bố Đà Da liếc mắt nhìn Phương Bình, đứng lên nói: "Nếu Phương tướng quân đã có hứng thú, vậy Bố Đà Da cũng muốn lĩnh giáo một phen..."
Còn chưa dứt lời, toàn thân lóe lên ánh vàng rừng rực, giống như Chân Phật hiện thế.
Phương Bình không để ý đến cái này, cười cười nói: "Hòa thượng, ngươi không cầm theo thiền trượng sao?"
"Vật ngoại thân."
Phương Bình híp mắt cười: "Tốt xấu gì cũng là thần binh, dù không thể toàn bộ phát huy tác dụng, nhưng không mang binh khí, chẳng phải tỏ vẻ ta bắt nạt hòa thượng ngươi sao, cầm lên đi."
"Không cần."
"Hòa thượng, ngươi nhất định muốn tử chiến đến cùng với ta đó hả?"
Sắc mặt Phương Bình bỗng nhiên vô cùng khó coi!
Nghe hắn nói vậy, không ít người cảm thấy vô cùng quỷ dị! Người ta không mang binh khí, ngươi lại nói người ta muốn tử chiến với ngươi đến cùng, lý lẽ chó gặm gì vậy?
Thôi được, mọi người nghe hiểu ý hắn. Không mang theo binh khí, không thể cướp đoạt, Phương Bình sẽ muốn đánh chết đối phương. Cầm theo binh khí, nói không chừng, cướp được đồ sẽ không đánh chết đối phương.
Sắc mặt Bố Đà Da thay đổi, một lát mới nói: "Phương tướng quân, xin mời!"
Hắn không muốn nhiều lời với tên này, Phương Bình thật sự cho rằng hắn ăn chắc mình ư?
Về phần không cầm theo thiền trượng, quả thật hơi bận tâm bị Phương Bình cướp đi, trước đó, thanh kiếm to như ván cửa của Roses bị cướp, hắn nhìn rõ mồn một.
Hiện tại, dù không địch lại Phương Bình, cũng có thể chịu thua. Dù bị thương cũng tốt hơn việc làm mất thần binh.
Thấy tên này khó chơi, không bị dụ, Phương Bình cũng rất tức giận. Năm thanh thần binh, mình mới cướp được hai thanh thôi, còn kém ba thanh lận. Không lấy được, chẳng lẽ mình phải bù vào ba thanh thần binh sao?
...
Vì Bố Đà Da không chịu mang theo thần binh, Phương Bình cũng không hề khách khí! Vừa lên lôi đài, không nói lời nào, lực lượng tinh thần lập tức xuất hiện, sau đó tự bạo ngay!
Cả người Bố Đà Da lóe lên ánh sáng vàng rực, không hề có dấu hiệu bị lực lượng tinh thần phát nổ làm kinh sợ!
Lần này, Phương Bình biết, trên người tên này có trang sức cấm chế lực lượng tinh thần.
Còn về ánh kim trên người Bố Đà Da, Phương Bình quan sát một chốc, thấy không phải là kim cốt, cũng không phải kim thân thật, chỉ xem như hơi mạnh hơn nửa kim thân một chút, không hẳn mạnh hơn nửa kim thân của hắn.
Giá trị của trang sức cấm chế cũng không tầm thường!
Phương Bình nhìn đối phương chằm chằm, cũng không yếu kém, một lần tự bạo không được thì lại thêm lần nữa!
Lần thứ hai không đủ, vậy thì tiếp tục! Hắn hôm nay tự bạo ba mươi, năm mươi lần, không thành vấn đề.
Cấm chế lực lượng tinh thần có mạnh hơn nữa thì cũng không thể thật sự ngăn cản vật hóa hình tự bạo.
Trong ánh mắt kinh ngạc há to mồm muốn rớt cằm của mọi người, Phương Bình liên tục tự bạo bảy tám lần, Bố Đà Da cuối cùng không chịu được nữa, ánh kim trên người bắt đầu mờ nhạt dần, thất khiếu chảy máu!
Dù trên người có đeo trang sức cấm chế, cũng không thể ngăn cản chuyện Phương Bình liên tục dẫn nổ lực lượng tinh thần!
Ngay khi Phương Bình vừa định nhào đến đánh một đao kết thúc đối phương, vị cường giả cấp chín của Thánh Địa Cổ Phật chợt quát lên: "Chịu thua!"
"Đáng chết!"
Phương Bình giận dữ!
Quy tắc vòng thứ hai đã thay đổi, đối với Phương Bình mà nói, đây là một chuyện hết sức khó chịu. Vòng hai chẳng thoải mái như vòng đầu tí nào, đối phương chỉ cần còn có thể đánh thì vẫn tiếp tục đánh, bây giờ chưa chi đã hô chịu thua.
Nhưng việc đến nước này, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, Phương Bình tàn bạo liếc mắt nhìn Bố Đà Da, làm động tác cắt cổ, gương mặt hung ác, khiến trái tim Bố Đà Da đập nhanh hơn bình thường.
Hoa Quốc có một tên côn đồ!
Tên này lại chẳng hề có ý che giấu ý đồ của mình!
Trên mặt Phương Bình viết rõ bốn chữ hung hăng hống hách!
Ngay khi hắn làm động tác cắt cổ, một vị hòa thượng râu ria rậm rạp của Thánh Địa Cổ Phật chậm rãi lên tiếng: "Phương tướng quân, Hoa Quốc từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, tướng quân cần gì phải hùng hổ dọa người!"
Phương Bình quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: "Biết sao được, bọn ta yếu mà, không có cấp bảy tọa trấn, áp lực lớn lắm. Râu rậm, ta đang phô trương thanh thế, hù dọa vài người thôi. Nhưng mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận