Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3135: Vạn Giới Điện (3)

Chương 3135: Vạn Giới Điện (3)Chương 3135: Vạn Giới Điện (3)
Lê Chử lên tiếng: "Thiên Cực nói không sai, chúng ta phải cẩn thận! Không biết nhóm người Thần Giáo có đến hay không, nếu trong lúc dò đường, có người ra tay công kích khiến vết nứt bạo phát, phá tám cũng khó mà giữ mạng."
Bên kia, Nghệ cũng lên tiếng: "Thiên Cực, đừng vội rời đi! Chúng ta không đến đây chịu chết. Đã đến, đương nhiên là có cách vào."
"Ngươi có cách vào?" Thiên Cực nghi ngờ nhìn hắn: "Vậy ngươi nói đi! Bản vương không yên tâm đám người các ngươi, biết thì nhiều mà miệng kín như bưng, hỏi gì cũng chỉ nói hai chữ: Cơ duyên!
Cơ duyên có tác dụng chó gì? Phải có mạng mới lấy được chứ!
Lừa đám người chúng ta đến chỗ này, bây giờ còn không nói tình huống cụ thể cho bọn ta, các ngươi nghĩ bọn ta ngốc à?
Ngươi hỏi Lê Chử mà xem, hắn không biết các ngươi có mục đích sao? Hắn biết đấy, chỉ là giả vờ hồ đồ mà thôi, nhưng bản vương không thích, bản vương không muốn đi chịu chết!"
Lê Chử cười cười, nhìn về phía Nghệ Thiên Vương.
Nghệ Thiên Vương trâm giọng: "Không phải là giấu... Bản tọa thật sự biết không nhiều! Đương nhiên là biết một vài chuyện. Hiện tại không vội, chúng ta có người giám sát phe Thần Giáo, bọn họ sẽ đến!
Thiên Cực cười lạnh nói: "Sao lại không? Nếu thật sự không hại, trong tám ngàn năm qua, các ngươi nên xuất hiện mới phải! Ngươi nấp trong bóng tối âm thần tu luyện tám ngàn năm, bản vương cô đơn vất vưởng canh giữ hoàng cung tàn tạ, không người hỏi thăm!
Thiên Cực lúc này ki đi nữa, cười nói: "Bản vương nói này, nơi quỷ quái này, các ngươi nên gọi đám người điên Phương Bình và Võ Vương đến. Mấy tên đó không sợ chết, dù biết là cạm bẫy cũng sẽ xông vào.
Lời này... nghe thật khó chịu.
Mọi người không nói gì
Các ngươi nên tìm bọn họ hợp tác... ai hại được ai thì phải xem bản lĩnh. Tìm chúng ta làm gì, bắt nạt người hiền lành sao?”
Nghệ Thiên Vương dở khóc dở cười, Thịnh Hoành cũng cười khổ nói: "Thiên Cực, ngươi là con trai của sư tôn, sao ta lại hại ngươi được chứ..."
Chờ phe Thần Giáo đến rồi nói cũng không muộn."
Cái tên này, dám ăn nói như vậy, không sợ phụ hoàng hắn biết sẽ đánh chết hắn sao?
Thiên Cực hừ lạnh nói: "Dù năm xưa phụ hoàng thương yêu bản vương, sau này có bị người đánh chết, đừng mong bản vương cầu xin cho ổng, ta cũng không có năng lực đó!"
Mọi người dại ra.
Về phần phụ hoàng... Nếu không thể giáng lâm thì không nói, nhưng nếu có thể giáng lâm mà vẫn không quan tâm, hỏi thăm hỏi... Hừ!"
Thiên Cực xem thường, lúc trước hắn còn chờ mong ông cha già giáng lâm Tam Giới. Bây giờ... Thôi bỏ.
"Làm sao?" Thiên Cực không phục: "Bản vương nói sai cái gì ư? Ta là người điên, tám ngàn năm qua, ta đã điên rồi. Đừng nói chuyện thâm tình với bản vương... Tám ngàn năm một thân một mình, bản vương đã sớm quên thân tình là cái gì rồi!"
Thịnh Hoành cau mày, bên cạnh, Thịnh Nam khẽ nói: "Điện hạ, sư tôn nhất định có nỗi khổ tâm trong lòng..."
Thịnh Hoành cả giận: "Thiên Cực!" Hắn không quá chờ mong, cảm thấy lão già mà giáng lâm chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thiên Cực như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì. Đây là chuyện riêng của hắn.
Không biết gì, không hiểu gì, điên điên khùng khùng sống qua ngày. Sống lay lắt tám ngày năm. Tám ngàn năm sau, có người nói cho họ biết, thực ra, Hoàng Giả đang yên lặng quan sát các ngươi ở một nơi khác, bọn họ vẫn luôn ở đây, chỉ là không xuất hiện được.
Cảm giác bị vứt bỏ tám ngàn năm là cảm giác thế nào?
Tám ngàn năm qua, Hoàng Giả không xuất hiện, nay, một số hậu duệ của Hoàng Giả cũng oán hận Hoàng Giả.
Đả kích như vậy, đủ để khiến người nghe tin điên cuồng hơn.
Nhóm người Nghệ Thiên Vương không có gì để nói, có một số việc, khó nói.
Huống hồ, Hoàng Giả có còn tình cảm hay không, cũng là chuyện khó nói. Những năm qua, cũng không phải không có hậu duệ Hoàng Giả tử trận.
Bọn họ vừa nói xong, nhóm người Lê Chử bỗng nhìn ra phía bên ngoài, hư không rung động, một phi thuyền khổng lồ bay về phía bên này.
Phía trước phi thuyền, hai vị Thiên Vương bạo phát khí cơ, uy hiếp bốn phương.
Thiên Bại và Thiên Cơ điều khiển Thánh Nhân Lệnh, sắc mặt lúc này đã trắng bệch.
Nhóm người Thần Giáo đã đến!
Bọn họ cũng không biết mọi người tụ tập ở đây, mà vì phương hướng do Viên Cương dò được ở phía này.
Càn Vương cũng cảm ứng được hơi thở của nhóm người ở phía trước, trâm giọng nói: "Bọn họ đều đã đến, xem ra đúng là ở đây!"
Viên Cương cũng thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng: "Hắn là ở đây, nhưng... Mọi người vẫn nên cẩn thận thì hơn, e là mấy vị Tuần Sát Sứ biết nhiêu hơn chúng ta một chút."
Trên thuyền, Hòe Vương truyền âm cho Phương Bình: "Lát nữa đi cùng ta, Ngưu huynh cẩn thận, nơi này có không ít Thiên Vương, chúng ta không biết gì cả, không thể tùy tiện hành động!"
“Hòe huynh yên tâm!"
Phương Bình cười khẽ gật đầu, tiện tay nhét Thương Miêu vào trong lòng.
Thương Miêu giãy giụa, muốn lú đầu ra, nó oan ức, sao đối xử với bản miêu như vậy?
Phương Bình ấn đầu nó xuống, truyền âm cho nó: "Tránh một chút, đám người Lê Chử quá hiểu ta, chỉ cần sơ xuất, thân phận chúng ta sẽ bị lộ! Tuy ngươi hiện tại đã là một con hổ, nhưng một con hổ ngốc nghếch như vậy, dễ khiến người khác liên tưởng đến Thương Miêu."
Thương Miêu ngây người.
Vậy sao? Bản miêu ngốc nghếch?
Làm gì cói
Phương Bình mặc kệ nó, nhét đầu nó vào, bắt đầu nhìn về phía nhóm người phía trước.
Thật đông!
Lê Chử, Thiên Cực, bốn vị Tuần Sát Sứ, Thiên Thực. Bảy vị cường giả cấp Thiên Vương. Tính luôn hai người phe họ, là 9 vị Thiên Vương.
Thánh Nhân thì càng nhiều!
Hắn nhìn thấy Đại đô đốc, Hải Ngu, Thủy Lực, Thanh Đồng... Đầu là người quenI
Còn có một vài cấp Đế, Chân Thần, đâu đâu cũng nhìn thấy người quen. Khi nhìn thấy Hoa Tề Đạo, Phương Bình hơi nhíu mày. Thực ra, theo suy nghĩ của hắn, Hoa Tề Đạo mai phục ở địa quật chẳng có tác dụng gì. Còn không bằng đón về Trái Đất!
Nhưng lão Trương không chol
Lý do tại sao không cho... Phương Bình chẳng buồn nói.
Đại chiến chưa kết thúc, hai bàn tay Hoa Tê Đạo đã nhuốm máu của Nhân tộc, lúc này mà trở vê... Có lẽ sẽ dao động một vài thứ, bao gồm cả... Uy vọng của lão Trương.
Đây là một vấn đề rất thực tết
Lão Trương chưa chắc đã quan tâm, nhưng ông không dám làm, bởi con trai ông... Từng tiêu diệt anh hùng Nhân tộc ở đầu chiến tuyến.
Đây là sự thật!
Dù Hoa Tề Đạo có nỗi khổ tâm trong lòng, cũng vô dụng.
Nhân tộc hiện tại không cần những tiếng chất vấn, không cần sự phức tạp này.
Vậy nên, Hoa Tê Đạo không thể trở vê, dù có thể che giấu nhiều người, cũng không thể che giấu được tất cả mọi người.
Phương Bình cảm thấy chuyện này chẳng sao cả, nhưng lão Trương cũng không dám làm.
Phương Bình cũng rất bất đắc dĩ, có một số việc, nói thì đơn giản, khi bắt tay vào làm mới thấy khó.
Không nhìn Hoa Tề Đạo nữa, Phương Bình sợ người khác chú ý.
Mà lúc này, song phương đã bắt đầu tiếp xúc.
Lê Chử nhìn về phía Càn Vương, cười nói: "Càn Vương, Cấn Vương, Khôn Vương không tới sao?"
Càn Vương cười nhạt nói: "Khi cần sẽ xuất hiện!"
Lê Chử cũng nở nụ cười: "Chỉ sợ không kịp."
"Hồng Khôn là cường giả chí tôn phá tám, vết nứt ở đây không ngăn được hắn."
"Không hẳn là vết nứt."
Hai người nói vài câu, Thiên Cực nhịn không được, nói: "Thăm dò lẫn nhau cái chó gì! Còn chưa thấy tài nguyên bảo vật, vừa gặp nhau đã thăm dò, có gì hay? Mấy lần như vậy rồi, ta ghét hành động cùng các ngươi! Chưa thấy được lợi ích đã nội chiến!
Biết bao nhiêu lần rồi? Nhiều lần mạo hiểm đến mạng cũng kém chút thì mất, kết quả thì sao?
Không thu hoạch được gì!
Hợp tác với bọn khốn các ngươi, thà bản vương về đóng cửa tu luyện cho rồi. Có khi hiệu quả còn tốt hơn!"
Thiên Cực lại nổi điên. Hắn rất chán ghét mấy tên này!
Thấy tài nguyên, thấy bảo vật rồi nội chiến cũng không muộn mà. Bây giờ còn chưa thấy được cái cóc khô gì, đã tính kế lẫn nhau. Bọn đầu heo!
Tính kế lẫn nhau, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì, phí thời gian!
Lê Chử nở nụ cười, chắp tay nói: "Đã để Thiên Cực hoàng tử cười chê!"
Dứt lời, hắn không nói gì nữa, nhìn về phía Nghệ Thiên Vương, cười nói: "Nghệ, nếu mọi người đã đến, có phải ngươi cũng nên nói rồi không?"
"Không vội." Nghệ Thiên Vương nhìn quanh, cười nói: "Nếu đã đến, chúng ta cũng không thể để người khác đầu cơ trục lợi. Các vị, nhiễu loạn hư không, tránh để người khác nhân lúc chúng ta gặp nguy ra tay đâm sau lưng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận