Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1449

Dứt lời, Phương Bình tiếp tục nói: "Nhưng ở ngoại vực, nếu có thể có nhiều hơn 80 vị cao cấp, Chiến Vương tiền bối, chúng ta có thể chết ít đi rất nhiều người! Vô số người!
Ngài là tuyệt đỉnh, hơn nữa tuổi rất cao, chắc chắn biết nhiều hơn kẻ hậu bối này.
Ta không có tư cách chất vấn ai, cũng không nên chất vấn ai... Ta chỉ cảm thấy không thể nào hiểu được, thật không cách nào dứt bỏ Vương Chiến Chi Địa sao?"
Chiến Vương thản nhiên nói: "Trong lòng không thoải mái? Cảm thấy Bộ trưởng của các ngươi mới là người lợi hại nhất, đại công vô tư nhất?"
Phương Bình còn chưa mở miệng, Trương Đào đã cười nói: "Chiến Vương tiền bối quá khen, đảm đương không nổi, đảm đương không nổi..."
Chiến Vương liếc mắt nhìn hắn, mẹ nó, ta hỏi câu nghi vấn, ngươi nghe không hiểu sao?
Chiến Vương không quan tâm đến Trương Đào, trầm ngâm một lát, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một số việc, ngươi thật sự không hiểu."
"Trương Đào có suy nghĩ của Trương Đào, chúng ta có suy nghĩ của chúng ta, chỉ có thể nói, lựa chọn của mọi người không giống nhau."
Chiến Vương vừa dứt lời, sắc mặt 12 vị gia chủ đều đồng loạt thay đổi. Chiến Vương... đang giải thích cho Phương Bình?
Một vị tuyệt đỉnh hàng trăm tuổi, tiền bối trấn thủ Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, có cần phải giải thích cho tên nhóc vắt mũi chưa sạch sao? Phương Bình không có tư cách này!
Ngay cả bản thân Phương Bình cũng hơi bất ngờ, Chiến Vương uống lộn thuốc sao, ông ấy thật sự vừa mới giải thích vài câu với mình sao? Hắn còn tưởng vị này chẳng thèm để ý tới mình chứ.
Chiến Vương cười nhạt nói: "Không cần bất ngờ, chúng ta đã phát hiện ngươi và mấy người bên cạnh ngươi có chút khác lạ. Các ngươi... chắc không phải là võ giả phục sinh của thời đại tông phái.
Nếu ta đoán không sai, có thể là võ giả phục sinh thời cổ đại, hoặc là thời cận đại, trước giai đoạn thời đại tông phái, đại khái là trong thời kỳ giao thoa này.
Thật ra, từ thủ đoạn luyện chế của Vạn Nguyên Điện có thể thấy, chắc là nhân vật thời kỳ đó. Cụ thể là ai, khó mà nói, khả năng là người cùng thời với Ma Đế Mạc Vấn Kiếm.
Ma Đế Mạc Vấn Kiếm, chắc các ngươi ở trong Vạn Nguyên Điện đã nhìn thấy một chút, có lẽ hắn phát triển mạnh mẽ ở thời Tần Hán.
Mà thời Tần Hán, chính là thời kỳ cuối của thời đại võ cổ đại. Thật ra thời đại tông phái có thể ngược dòng đến thời Hán Đường, thời Hán Đường, thần thoại đã phai mờ, thời gian đó, võ giả cổ đại cũng đã gần như biến mất.
Bởi vậy, mới đến thời đại tông phái.
Mạc Vấn Kiếm sống qua hai thời đại, sau này các ngươi có thể sẽ hiểu thêm một ít. Hắn từng tham gia vào một trận diệt thế, mà trận chiến này, chúng ta đoán chừng chính là trận chiến ở Vương Chiến Chi Địa, tạm thời chưa có chứng cứ rõ ràng chứng minh tất cả những điều này.
Hắn tự ghi chú về bản thân rằng hắn từng làm đào binh, vậy hắn có lẽ chính là người sống sót trong trận chiến này. Ngàn năm sau, hắn lại rời núi, tập hợp tất cả cường giả đương thời, một tay đạo diễn trận chiến hủy diệt thời đại tông phái.
Người này, sống qua hai thời đại, cũng chứng kiến hai sự hủy diệt của hai thời đại, hắn mới thật sự là một bộ sử thi.
Ta biết các ngươi muốn hỏi về trận chiến ngàn năm trước, ta sẽ nói cho các ngươi biết, tạm thời không nói những thứ này."
Lúc này, Mấy người Phương Bình tập trung tinh thần lắng nghe. Thân phận kiếp trước của Lão Diêu hình như sắp được tiết lộ.
Thời kỳ giao thoa của hai thời đại, có lẽ nằm ở thời kỳ cuối của thời đại võ cổ đại và giai đoạn đầu của thời đại tông phái, thời kỳ này... chắc là trước thời Tần.
Cụ thể có phải hay không, nói sau.
Chiến Vương tiếp tục nói: "Ta nói vậy, chỉ là muốn nói một điểm, mấy người các ngươi khác biệt với đám võ giả phục sinh bên ngoài. Nếu các người thật sự là người phục sinh thời kỳ võ cổ đại, vậy có nghĩa là thực lực các ngươi rất mạnh mẽ. Kiếp trước có thể tu luyện tới tình trạng kia, đời này cũng có thể. Sau này, có lẽ các ngươi sẽ cùng ăn chung một nồi với chúng ta."
Khi ông nói lời này, thấy Tần Phượng Thanh vui vẻ nhìn mình, mỉm cười nói: "Không bao gồm ngươi, lần sau đừng giả mạo võ giả phục sinh, võ giả phục sinh cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh cứng đờ.
12 vị gia chủ nhao nhao nhìn về phía hắn. Mặt mày mấy người Tô Hạo Nhiên xám ngoét.
Chẳng phải ngươi nói ngươi cảm ứng được bản nguyên sinh mệnh của ngươi sao?
Tần Phượng Thanh vẻ mặt phiền muộn, nhìn ta làm gì, ta giả mạo võ giả phục sinh ư? Ta chỉ nói ta có thể là, chứ không nói chắc chắn là. Thật là, còn cố ý vạch trần ta.
Chiến Vương cũng không quan tâm đến hắn, nói tiếp: "Nếu có thể trở thành tuyệt đỉnh, vậy phải nói ra một số việc, tránh cho các ngươi cảm thấy, thành Trấn Tinh ta không làm chính sự..."
Phương Bình vội vàng nói: "Tiền bối, vãn bối thật không có ý này. Các ngài trấn thủ Ngự Hải Sơn đã mấy trăm năm, công trạng lớn như vậy, ngay cả Bộ trưởng cũng không bằng một phần vạn..."
"..."
Trương Đào chợt cảm thấy hơi xúc động, ta có nên đánh chết cái thằng chết bầm này hay không?
Phương Bình lập tức bồi thêm một câu: "Chúng ta càng không bằng một phần tỷ!"
Chiến Vương bật cười lớn nói: "Không cần chơi chiêu này với lão phu, lão phu sống đã mấy trăm năm, có gió to sóng lớn gì chưa từng gặp? Những người đến sau như Trương Đào, đúng là hoàn toàn không thể so với chúng ta được."
Trương Đào thở dài, quả nhiên, làm gì cũng không được, nịnh nọt cũng không.
"Trở lại chuyện chính, chừng 90 năm trước... Đúng chứ?"
Trương Đào tính toán một chút rồi nói: "Cũng khoảng đó."
"90 năm trước, 13 vị tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh xảy ra lục đục nội bộ."
Giọng Chiến Vương hơi buồn buồn nói: "Năm đó, ngoại vực địa quật bạo động, chúng ta trấn thủ Ngự Hải Sơn, Thẩm Hạo Thiên không nhịn được, ra tay đối với người ngoại vực. Lần đó, cũng nổ ra cuộc chiến tuyệt đỉnh!
Điện Chân Vương cử ra 19 vị Chân Vương đánh với 13 người thành Trấn Tinh chúng ta một trận, sau trận chiến ấy, Thẩm Hạo Thiên và Trần Cốc Dương trọng thương, Lý lão quỷ lấy một địch ba, đánh một người trọng thương, mới kết thúc trận chiến này...
Tóm lại, trận chiến đó đánh đến tất cả mọi người đều có chút dao động, có chút không cam lòng và bất lực. Thế là, sau trận chiến ấy, nội bộ thành Trấn Tinh lục đục.
Thẩm Hạo Thiên và Trần Cốc Dương quyết định phải mở ra thời đại Tân Võ, kết thúc thời đại Trấn Tinh.
Thế là, liền có hai vị trấn thủ Đông - Bắc hiện tại, thế là, mới có võ đại các ngươi, mới có thời đại Tân Võ.
Cho nên, Trương Đào chẳng là cái thá gì, các ngươi đừng bị hắn lừa gạt, chân chính mở ra thời đại Tân Võ, không phải Trương Đào, không phải Lý Chấn, mà là Trần Cốc Dương và Thẩm Hạo Thiên."
Trương Đào vẻ mặt im lặng, nói nhảm. Khi đó ông đây còn chưa đẻ ra.
Năm nay, ông cũng chưa đến 90 tuổi, tất nhiên thời đại Tân Võ không phải ông mở ra.
Mà mấy người Phương Bình phía dưới thì tập trung tinh thần lắng nghe.
Thì ra là thế!
Năm 1921, Kinh Đô Võ Đại được thành lập, thì ra là được xây dựng trên cơ sở này.
Năm đó nghe nói địa quật bạo động, chính phủ không thể ngăn cản, nên mới lập võ đại, từ đó mở ra thời đại Tân Võ.
Thì ra là do thành Trấn Tinh mở ra.
Hơn nữa khi đó lại bùng nổ trận chiến toàn diện tuyệt đỉnh.
Phương Bình nhất thời thấy hơi lâng lâng, cuộc đại chiến của hơn 30 vị tuyệt đỉnh, rung động lòng người cỡ nào?
Chiến Vương tiếp tục nói: "Trần Cốc Dương và Thẩm Hạo Thiên muốn chọn lọc người tài, người người như rồng mới có thể chống lại địa quật.
Về phần Lý Chấn... do từ nhỏ bị hai tên này lừa gạt, hết cách, cuối cùng chạy tới đầu kia của bọn họ.
Trương Đào là người được lợi từ kế hoạch đó, là người được lợi lớn nhất của thời đại Tân Võ, nên tất nhiên hắn cũng sẽ ủng hộ thời đại Tân Võ, bắt đầu làm việc vặt cho bọn họ."
Lý Chấn không nói tiếng nào. Ngươi cứ nói thoải mái, ta coi như không nghe thấy. Ta bị lừa á? Lý niệm của Trần lão tổ và Thẩm lão tổ là đúng, đương nhiên ta phải ủng hộ.
Mà Trương Đào thì bất mãn, đây gọi làm chút việc vặt sao?
Chiến Vương không quan tâm đến bọn họ, cười nói: "Mà mấy người chúng ta thì không tán đồng kế hoạch này lắm.
Thứ nhất, lúc ấy tài nguyên không đủ, cái gì mà tuyển chọn người tài, thiên tài nhiều hơn nữa mà không có tài nguyên thì tu luyện thế nào? Tài nguyên có hạn, nhiều người như vậy thì phân phối như thế nào?
Hơn nữa, theo chúng ta, ngoại vực hoàn toàn không quá quan trọng, dù là đánh hạ được một số khu vực, chúng ta ở Ngự Hải Sơn không thể ra tay, ra khỏi Ngự Hải Sơn, vẫn có thể ra tay.
Đương nhiên, cái này cần một chút thời gian, thế là mới có một số tai nạn phát sinh.
Đương nhiên, dù lý niệm khác biệt, nhưng mục đích vẫn giống nhau.
Thứ hai, lúc ấy ngoại vực mở ra không nhiều, thật ra chưa tới đường cùng, chúng ta cũng không có tâm tư muốn toàn dân học võ, quá hao phí tâm sức. Hơn nữa, thành quả có hạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận